Edit: Hàn MaiBeta: Linh xùLạc Minh Kính thấp thỏm cả một ngày, kết quả mẹ vợ không tới. Trái lại Thời Mẫn, khí định thần nhàn* nằm trên ghế sofa húp canh gà, ăn bánh ngọt, ngắm nhìn Lạc Minh Kính, trông rất khoan thai tự đắc, như tiến vào cuộc sống thanh nhàn kỳ về hưu trước tuổi.
*khí định thần nhàn: bình tĩnh.
Ăn cơm chiều xong, Lạc Minh Kính lấy hết dũng khí, hỏi một câu mấu chốt: “Em muốn ngủ lại sao?”
“Ừm.” Thời Mẫn gật đầu.
Lạc Minh Kính khó xử: “Nhưng mà… chỗ anh không có phòng.”
Thời Mẫn chỉ nhìn anh cười không nói gì.
Cô muốn ngủ lại, còn có thể ngủ ở đâu nữa? Chỉ có thể ngủ trên giường của anh.
Bởi vì cửa tiệm nhỏ, nên giường của Lạc Minh Kính cũng không lớn, tự anh lắp cái giường nhỏ hợp với phòng ngủ, nếu hai người cùng ngủ vậy nhất định phải nằm sát vào nhau.
Thời Mẫn chỉ chỉ tai anh, thong thả nói: “Đỏ cả tai rồi, thẹn thùng sao? Em thì không thể chờ đợi được.”
Giọng điệu vô cùng hài hước.
“…Không làm vậy được không?” So ra, Lạc Minh Kính lo lắng tựa như anh là con gái nhà lành bị chọc ghẹo, mắc cỡ ngại ngùng sợ bị kẻ háo sắc sàm sỡ.
“Ở chung với bạn gái.” Thời Mẫn chỉ vào bản thân, rồi chỉ Lạc Minh Kính, “Anh là bạn trai em, vô cùng bình thường.”
“Chỗ anh chỉ có một cái giường và một cái chăn…”
“Vậy càng tốt.”
“Anh nghĩ em…” Lạc Minh Kính nói, “Anh nghĩ em không đến thật.”
Theo hiểu biết của anh về Thời Mẫn, cô chỉ đơn thuần là có ham muốn chiếm hữu và khống chế tương đối cao, nên dù hôm đó cô tuyên bố quan hệ của họ là người yêu thì Lạc Minh Kính cũng không cho là thật, chỉ xem lời cô như một cách thể hiện tuyên bố quyền sở hữu mà thôi, vì dù sao sau đó cô cũng không có hành động gì, cũng không đưa ra yêu cầu gì.
Có đôi khi, Lạc Minh Kính lại có ảo giác cô là người vô cùng ngây thơ. Giống một thiếu nữ, mà anh lại là quả cầu pha lê cô cầm trên tay, cô chỉ nhìn, nhìn anh qua lớp kính thủy tinh.
“Anh là của em.”
Sau khi nói câu này, cô bắt đầu yên tâm trang trí quả cầu thủy tinh của mình, mua thêm rất nhiều gia cụ, khí cụ* cho phòng vẽ tranh của anh.
*gia cụ, khí cụ: đồ dùng, máy móc cho nhà cửa.
Có đôi khi hứng lên cô còn có thể đong đưa lắc lư cầu thủy tinh, để bông tuyết tung bay, sau đó nói đẹp quá, rất muốn vào trong quả cầu sống cùng anh.
Thời Mẫn mang đến cho anh cảm giác vô cùng kỳ diệu như ở trong đồng thoại giả dối được ngăn cách qua lớp vỏ thủy tinh nhưng dùng đồng thoại trong giả tưởng để hình dung quan hệ hiện tại của bọn họ lại vô cùng chính xác.
Lạc Minh Kính hít một hơi sâu, vùi đầu vào tay.
Thời Mẫn đang ám chỉ anh, câu chuyện đó sắp kết thúc, có lẽ tối nay sẽ phải tiến vào thế giới người lớn.
Mặc dù Lạc Minh Kính có chuẩn bị trước nhưng anh vẫn chưa tiếp thu được.
Anh nghĩ, mối quan hệ của họ vẫn chưa tới bước này.
Thời Mẫn cho anh thời gian suy nghĩ, nhưng không lâu. Rất nhanh, cô nói: “Tắm đi ngủ.”
Ý cười hiện rõ trong mắt cô, mang chút độc tài mà tấn công, cô thảnh thơi quan sát sự lúng túng của Lạc Minh Kính, giống như một con mèo, nhân từ cho con mồi của mình thời gian bày tỏ thái độ trước khi nó chiêm nghiệm chúng.
Đương nhiên, cô hoàn toàn không lo lắng tới chuyện anh sẽ đồng ý hay từ chối vì đến lúc nên ăn cô sẽ không do dự nhe răng nanh ra làm thịt.
Thợ săn và con mồi.
Con mèo và con chuột trong lòng bàn tay nó.
Thời Mẫn và Lạc Minh Kính.
Lạc Minh Kính cảm nhận được, đầu óc anh trắng xóa một mảnh.
“Khụ… Phòng tắm hơi nhỏ, không có máy nước nóng.” Lạc Minh Kính đấu tranh thêm lần cuối, “Gần đây có khách sạn, nếu em đồng ý, hôm nay có thể ở khách sạn trước đã…”
Thời Mẫn nói: “Tắm nước lạnh, tốt cho sức khỏe.”
Lạc Minh Kính hoảng hốt, tung sát chiêu: “Mẹ em… Có thể sẽ tới đây tìm đó?”
“Mười một giờ tối họ mới xuống máy bay.” Thời Mẫn nói, “Nếu bà ấy nhất định mặt dày đánh tới thì cũng phải chờ tới nửa đêm, không làm lỡ chuyện đi ngủ đâu.”
Lạc Minh Kính không còn gì để nói, đứng dậy dọn dẹp phòng.
Quả nhiên toàn thân Thời Mẫn khô nóng không sợ lạnh, vẻ mặt tự nhiên đi tắm, sấy tóc, mặc áo tắm đứng ở cửa nhìn Lạc Minh Kính chải giường chiếu thay vỏ chăn.
Lạc Minh Kính vẫn chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị mấy tấm thảm nhỏ, dự định đàm phán lần cuối: “Anh có thể ngủ ở sofa.”
Nhìn anh ôm thảm mềm giọng thương lượng với cô, bộ dáng hoảng hốt còn mang chút uất ức đáng thương càng khiến Thời Mẫn vui vẻ.
“Trên giường ấm áp.”
“…Sofa cũng không lạnh.”
“Người anh ấm.” Thời Mẫn nói, “Em cần một ổ chăn ấm áp.”
Im lặng, Lạc Minh Kính bỏ cuộc.
“Đến đây đi đến đây đi.” Anh nói, “Anh thấy, chung quy là em muốn ngủ anh. Cho em ngủ cho em ngủ, đến đây đi…”
Con gái người ta cũng đã yêu cầu vậy rồi thì một thằng đàn ông
như anh còn ngại ngùng mắc cỡ lấy cớ từ chối nữa thì có vẻ quá mất mặt rồi.
Lạc Minh Kính run rẩy tắm rửa, lúc ra anh thấy Thời Mẫn không nằm trên giường, mà đã thay áo ngủ dựa bên giường đọc sách.
Vali cô mở rộng, bên trong có gì Lạc Minh Kính cũng không cố nhìn.
“Tới đây ngủ, đừng đứng.” Thời Mẫn vỗ vỗ chỗ trống bên trong.
Lạc Minh Kính ngẩn người, hỏi cô: “Anh nằm trong?”
“Ừ, tới đây.”
Lạc Minh Kính mặc quần áo ngủ đàng hoàng, than nhẹ một tiếng, cuốn chăn lăn lên giường, tự giác dán sát vào tường.
Sau đó, anh ý thức được bản thân mình phạm phải sai lầm.
Anh ngủ phía trong, chính là giao toàn quyền chủ động cho Thời Mẫn, bản thân mình không có đường lui.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu.
Thời Mẫn cuốn tay áo, hành động này, cực kỳ giống đầu bếp làm công tác chuẩn bị trước khi xử lý miếng thịt trên thớt. Cô nghiêng người tới, chậm rãi liếʍ môi Lạc Minh Kính, vừa hôn xong liền rời khỏi, hài lòng cười nói: “Rất ngon.”
Lạc Minh Kính thoáng hoảng hốt, Thời Mẫn vứt chăn qua một bên, khi trực tiếp nắm lấy cổ tay anh, anh phản kích theo bản năng, làm được một nửa thì bị Thời Mẫn giam lại.
Rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt, hai bên đã hoàn thành một lần đấu thử.
Cả hai đều có chút kinh ngạc với phản ứng của đối phương.
Lạc Minh Kính bị Thời Mẫn ép vào tường, khóa hai tay lại, nhưng dù vậy, anh vẫn ngây ngô như cũ biểu hiện tình cảm kính nể: “Hả? Em… từng học?”
“Nhìn qua, có vẻ anh cũng từng học.” Thời Mẫn cười cười, “Trước kia em từng học qua với cậu, Judo Brazil có thể coi là cái em am hiểu nhất.”
Cô không buông Lạc Minh Kính ra mà ngược lại cô rút dây thắt lưng trong hành lý ra.
Chờ tới lúc dây lưng cột cổ tay anh lại, Lạc Minh Kính mới lờ mờ hiểu ra.
“Thời Mẫn! Chị, chị… chị đừng làm ra đam mê kì quái gì… Anh không chơi cái đó…”
Thời Mẫn nói: “Em sợ anh không phối hợp.”
Người có ham muốn chi phối mạnh mẽ, ở trên giường cũng như vậy.
Thời Mẫn cột chặt dây lưng, cài khóa lại, rốt cục cũng có thể nhấm nháp bữa tiệc lớn.
Cô nhẹ nhàng đè vai Lạc Minh Kính lại, chậm rãi cởi nút áo anh, Lạc Minh Kính hơi nhíu mi, giờ anh đã hiểu được vì sao cô lại hạn chế hành động của mình.
Tay anh không thể động đậy sẽ không cách nào ngăn cản hành động của cô, chỉ có thể nằm ngửa chờ làm thịt.
Cô cởi khuy áo ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa ngực anh, vuốt ve theo cơ bụng đi xuống, thưởng thức vẻ mặt anh.
Lạc Minh Kính nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:”…Anh vẫn cảm thấy em rất kì lạ.”
“Kì quái chỗ nào?”
“…Anh cho rằng chưa tới thời điểm tình cảm sâu đậm nhất, em sẽ không ra tay.”
“Vừa gặp đã yêu, anh cho rằng là vì sao?” Thời Mẫn nói như lẽ đương nhiên, “Là du͙© vọиɠ. Em không phải nữ sinh mới lớn, còn đang tưởng tượng tình yêu ngây thơ kiểu Platon*.
*Tình yêu Platon: là tình yêu trong sáng thuần khiết và không cần tìиɧ ɖu͙©.
Cô cởϊ áσ Lạc Minh Kính, khẽ cười: “Ban nãy em đang muốn nói anh còn mặc làm gì, anh không bao giờ chịu thẳng thắn thành khẩn cả… Nếu không có em thì biết tới chừng nào thì anh mới có thể để lộ ý nghĩ chân thực?”
Lạc Minh Kính vùi mặt vào gối, khép chặt mi, chờ khi Thời Mẫn
thật sự không dừng lại mà tiếp tục đi xuống dưới, chạm vào chỗ mẫn cẩm nhất kia, Lạc Minh Kính bỗng run lên, khẽ giãy né tránh.
“Chị, chị à… Thời tổng, xin chị… Đừng.”
Thời Mẫn tò mò nhìn phản ứng của anh, bỗng nhiên, cô như hiểu ra, đè anh lại, chuyển mặt anh qua, hỏi: “Có mấy cô bạn gái rồi?”
“…Rất nhiều.” Im lặng một hồi, Lạc Minh Kính ấp úng nói.
Thời Mẫn cười lạnh một tiếng, ngón tay siết lại, Lạc Minh Kính cong tròn người, cầu xin tha thứ: “Vương Tổ Hiền Khâu Thục Trinh Lâm Thanh Hà Quan Chi Lâm… Anh biết sai rồi, dừng tay dừng tay.”
Nét mặt Thời Mẫn trở nên sâu hiểm khó dò.
Lạc Minh Kính cười tự giễu, hơi thở hổn hển nói: “Không có.”
“…Mối tình đầu thì sao?”
“…Mặc dù thừa nhận thì có chút dọa người.” Lạc Minh Kính nói, “Không có.”
“Anh có bệnh không tiện nói ra?” Thời Mẫn rũ mắt, suy nghĩ có nên cởϊ qυầи anh hay không, Lạc Minh Kính vừa nhìn thấy điểm chú ý của cô, là cảm thấy không ổn, “Bình thường! Toàn bộ đều bình thường…”
Thời Mẫn hoàn toàn không tin: “Không có ai tỏ tình với anh?”
“…Trong ấn tượng hình như là có.” Lạc Minh Kính nói, “Nhưng cũng không nói rõ là tỏ tình với không, không nói trực tiếp trước
mặt, anh chỉ nghe bạn học khác nói nên anh mới biết. Anh… lúc đi học anh không có chú ý mấy chuyện này, mặc dù là thời đại học trò được yêu đương nhưng yêu đương cũng cần hao phí rất nhiều thời gian, mẹ anh… Cơ thể bà ấy không tốt, tình thần trạng thái không ổn định lắm, tình huống trong nhà tương đối phức tạp nên anh không có tâm trạng yêu đương hẹn hò.”
“Mãi tới tận giờ?” Thời Mẫn không lý giải được, “Em nghĩ anh ít nhiều gì anh cũng biết một chút.”
Lạc Minh Kính úp mặt vào cười.
Sau đó, anh nghiêm mặt hỏi: “Em thực sự không có đam mê đặc biệt gì chứ?”
“Không.” Thời Mẫn cười thần bí.
Cô cúi người, cho Lạc Minh Kính một nụ hôn sâu sau đó cười ngẩng đầu, nheo mắt: “Đàn ông thật dễ có phản ứng.”
Cô mặc quần áo lại cho Lạc Minh Kính, thưởng thức khuôn mặt đỏ rực hốt hoảng của anh, sau đó nói: “Anh có nhớ không, em đã nói phải phạt anh?”
Lạc Minh Kính dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ là phương pháp phạt mà anh đang nghĩ tới…”
“Đáp đúng rồi.”
Thời Mẫn chậm rãi cởϊ áσ ngủ của mình, nhìn ánh mắt Lạc Minh Kính trở nên đậm hơn, quét mắt nhìn xuống du͙© vọиɠ nóng bỏng đang ngẩng cao kia, cô nhẹ hôn lên mi tâm anh nói một tiếng: “Chúc ngủ ngon.”
Tắt đèn, đi ngủ.
Thời Mẫn cuốn lấy nửa cái chăn, cơ thể dán sát vào anh mà cười.
Thiếu chút nữa Lạc Minh Kính đã khóc lên, anh không động đậy được, cũng không dám động, bên cạnh là cơ thể mềm mại của Thời tổng và anh đang đau khổ đấu tranh với lửa nóng ngập trời, mồ hôi ướt trán.
Trong bóng đêm, tiếng thở dốc của Lạc Minh Kính chưa hề dừng lại, Thời Mẫn cười, nghe tiếng thở gấp tê dại như giọng hát nhẹ nhàng bên tai của anh mà như đang thưởng thức khúc nhạc tuyệt mĩ.
Lạc Minh Kính nói: “Thời Mẫn… anh tâm phục khẩu phục rồi…”
Tổng giám đốc không ăn anh, mà là trêu chọc anh xong thì quay lưng đi ngủ rồi.
Cuối cùng, chờ đến nửa đêm Lạc Minh Kính mới bình ổn lại, anh quá mệt mỏi, toàn thân đều là mồ hôi, vùi sâu vào giường, mơ màng muốn ngủ.
Nhưng ngay lúc đang mông lung buồn ngủ này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội và tiếng kêu có lực xuyên thấu mạnh mẽ của một người phụ nữ: “Thời Mẫn! Con mở cửa ngay Thời Mẫn! Mẹ biết con ở bên trong! Con có gan trốn nhà thì phải có gan mở cửa! Con sắp chọc mẹ tức đến đau tim rồi! Mở cửa! Mở cửa!!”
Lạc Minh Kính mở mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Xong đời, sắp bị bắt gian tại trận rồi!
Trong bóng đêm, Thời Mẫn ngồi dậy, cởi trói cho anh, khe khẽ nói: “Không sao, đừng sợ.”
Cô từ tốn xuống giường mặc quần áo vào, xoay người chống giường, cúi đầu nhìn Lạc Minh Kính, cười cười, hôn một cái rồi bật đèn.
Thời Mẫn mặc quần áo tử tế, ngối xuống xoa cổ tay anh, nói khẽ: “Không vội, anh cứ từ từ mặc vào.”
“Mẹ em?”
“Ừm.”
Cửa kính sắp bị mẹ đập nát nhưng bà vẫn không ngừng lại: “Thời Mẫn, mẹ thấy đèn sáng rồi! Mau ra đây! Mẹ biết con ở đây! Đừng có mà trốn!”
Thời Mẫn than một tiếng, lấy điện thoại, mở máy, trước tiên gọi điện cho Thời Sở.
Thời Sở ung dung nói một tiếng: “Alô?”
“Nếu anh đã nói địa chỉ cho mẹ thì sao không nói anh ấy là nam?”
Thời Sở tuôn ra một tràng cười vui sướиɠ như người bệnh tâm thần, chậm rãi nói: “Dù sao, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Không bằng để mẹ tự mình gặp mặt… Sao? Làm hỏng chuyện tốt của em?”
“Cút!”
Thời Mẫn ném điện thoại, ra mở cửa.