Yêu Thương Về Đâu?

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Huỳnh Trọng Huy và Huỳnh Quốc Huy là hai anh em sinh đôi có ngoại hình cực kỳ khó phân biệt nhưng tính cách lại trái ngược nhau. Phạm Huyền Trang là người bạn thân thiết của cậu và có biệt danh là Tra …
Xem Thêm

Chương 16: Hãy để em yêu anh thêm một lần nữa!


Tôi khoát lên người một cái áo khác vì cái vừa rồi đã bị Trọng Huy hành hạ chẳng khác nào cái giẻ lau nhà. Vừa bước ra khỏi phòng tôi đã bặt gặp thân ảnh quen thuộc đang đứng đó cười với mình, nụ cười rất ôn nhu và đẹp, sâu tận bên trong là niềm hạnh phúc hân hoan. Chúng tôi cùng nhau đi xuống nhà, thấy mẹ Thảo đang ngồi trước màn hình Ti Vi ở phòng khách xem phim truyền hình. Bà nghe được tiếng động liền quay qua nhìn cả hai một hồi rồi tiếp tục trở lại với bộ phim.

Giải quyết xong bữa ăn tối cũng là lúc mẹ Thảo đi vào gọi chúng tôi ra phòng khách nói chuyện. Ngồi trước người phụ nữ tuổi đã ngoài 40 nhưng vẫn còn giữ một chút gì đó của sự trẻ trung thời sinh viên. Bà chỉ im lặng một chút rồi sau đó chậm rãi nói:

- Hai đứa làm gì mà tới giờ mới xuống ăn tối?

- Dạ... - Tôi chỉ có thể ậm ừ, chẳng nhẽ nói là chúng con vừa ân ái?

- Thôi được rồi. Mẹ biết hết mà... - Bà dừng lại lấy một tờ khăn giấy từ trong hộp được đặt sẵn trên bàn rồi đưa cho tôi ra hiệu ở một bên cỗ. - Lau cái vết trắng kia kìa.

Tôi theo lời mẹ đưa tờ khăn giấy lau bên cỗ, bấy giờ tôi mới cảm giác nó cái gì vướng víu trên da của mình. Đem tờ khăn giấy xuống xem tôi mới hoảng hốt vo nát nó thành viên, cũng chẳng dám ngước lên nhìn thẳng vào mặt của mẹ Thảo.

- Cái gì vậy em?

- À... ừ...

- Mẹ không còn lời nào để nói với hai đứa luôn, haiz... - Bà lắc đầu ngao ngán.

- Tóm lại là cái gì vậy?

Tôi nắm lấy vai của anh kéo gần lại một chút thì thầm vào tai. Vừa nghe xong sắc mặt của anh liên tục thay đổi từ đỏ sang xanh rồi từ xanh sang đỏ.

- Em không có tắm à?

- Tại lúc nãy gấp quá nên em chỉ thay bừa cái áo thôi. - Tôi lí nhí nói trong miệng, không quên nhìn biểu cảm của mẹ, chỉ là cười cười quan sát hai đứa.

- Sao em lại ở dơ như thế?

- Bây giờ anh quay qua đỗ thừa cho em à. Em đã từng bảo là đừng bắn lên mặt mà anh không nghe. - Tôi không còn ngần ngại mà nói lớn lên trước mặt của mẹ.

- Chẳng phải khi nãy em nói muốn nếm thử sao?

- E...m...

Tôi lúc này mới bị rơi vào thế bí không thể nói được lời nào. Trọng Huy nói đúng, lúc ở trên phòng làm việc do hăng quá tôi có bảo với anh hãy cho tôi nếm thử; ai ngờ đâu anh lại cho ra nhiều như thế, tôi không tiếp nhận kịp nên tràn ra những vùng lân cận, với lại anh còn bắn quá mạnh nên tùm lum trên mặt hết. Tôi ngại ngùng nhìn sang Trọng Huy rồi nhìn lên mẹ Thảo, bà chỉ chép miệng quan sát tôi từ nãy giờ, rồi lại thở dài.

- Mấy đứa ít ra cũng phải cẩn thận chứ, nhỡ mẹ không nhắc thì sao nào?

- Dạ... con biết rồi, lần sau chúng con sẽ cẩn thận. - Anh nhìn xuống sàn nói nhỏ.

- Còn lần sau nữa à? Chính con đó Trọng Huy, em nó mới về đã bắt phục vụ cho con.

Tôi cũng thấy hơi lạ trước cách nói chuyện này của mẹ. Nó quá thản nhiên hoàn toàn khác với 5 năm trước; không còn nổi buồn và đau xót, không còn lệ rơi nhòa đi đôi mắt, tất cả đã đổi lại vẻ tự nhiên và những lời trách yêu.

- Không phải lỗi của con, tại Quốc Huy kích động con trước. Một thằng đàn ông sao có thể nhịn được chứ? Huống chi là con đã hai mươi mấy tuổi rồi. - Anh càng nói lại càng nhỏ dần như ngại thốt ra những chữ đó.

- Con cũng biết con mới có hai mươi mấy tuổi thôi à? Con nhìn lại con kìa, cằm thì đã mọc râu quai nón như mấy người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, đầu tóc như ổ quạ, đôi mắt thâm quầng đen thui, rồi còn người ngợm ốm nhom. Con quan sát em của con xem, nó sau khi trở về đã thay đổi rất nhiều, thân hình thì to cao, bây giờ nó còn cao hơn con nữa đấy, tóc tai gọn gàng sạch sẽ thế còn nhuộm màu hợp style nữa chứ...

- Mẹ à, em ấy chỉ việc đi học thôi mới có thời gian chăm sóc bản thân, rồi nhuộm tóc trắng toát như thế. Còn mẹ xem con này, suốt ngày bận bịu làm việc, thời gian đâu mà chăm sóc...

- Thế tại sao lúc trước mẹ khuyên không chịu nghe rồi bây giờ than.

- Con...

Tôi nhìn hai người đối thoại nãy giờ chẳng buồn lên tiếng một lời. Mẹ Thảo nói đúng, Trọng Huy bây giờ khác hoàn toàn; nó không đi theo hướng tích cực mà ngược lại, nhìn anh bây giờ chẳng giống như ở tuổi 23, cả hai mà cùng ra đường chắc chắn chẳng một ai ngoài người quen nói chúng tôi cùng độ tuổi. Nhưng cũng vì thế mà tôi thấy tội cho anh, ngày đêm làm việc chỉ vì sản nghiệp của gia đình để lại. Tôi biết anh rất là khó khăn khi ngồi ở cái ghế Chủ tịch này khi tuổi còn quá trẻ, huống hồ gì phải vừa học vừa làm trong suốt mấy năm qua, kinh nghiệm hoàn toàn không có như ba Phúc Huy. Tôi thì ngược lại, chẳng khổ cực bằng anh nên có nhiều thời gian chăm sóc bản thân, kết quả là sau quãng thời gian qua tôi như mấy minh tinh Hollywood, to cao hơn cả anh. Nhưng dù thế nào đi nữa anh mãi mãi cũng là người mạnh mẽ nhất trong trái tim của tôi.

...

Tôi ngồi trong lòng của Trọng Huy trên mái nhà nhìn ngắm cảnh đêm của Sài Gòn; bầu trời một màu đen nhưng những ngôi sao đang nhấp nháy kia đã làm dịu đi cái khoảng tối rộng lớn, phía dưới lòng thành phố ánh đèn rực rỡ mọi nơi, chúng như là sự sống của Sài Gòn về đêm, đem lại cái vẻ xa hoa vốn có ở đây. Bất ngờ Trọng Huy ôm thân thể của tôi chặt hơn một chút, cảm giác ấm áp lập tức tràn ngập bên trong, từng cơn gió lạnh thổi qua không tài nào len lỏi vào được. Anh hôn lên những sợi tóc trắng của tôi thật lâu rồi mới thả ra.

- Sao tận đến bây giờ em mới về?

- À... thật ra em đã hoàn thành khóa học năm trước rồi nhưng cần giải quyết ít chuyện nên phải ở lại thêm một năm. Anh có giận em không?

- Làm sao anh phải giận em chứ? Anh thương vợ còn không hết nói chi là nghĩ đến giận.

- A... ai là vợ của anh chứ? Chưa có cưới hỏi gì...

- Nhưng mẹ đã chấp nhận em mãi mãi là vợ của anh.

- Hả?

Tôi hoàn toàn sốc trước câu nói của Trọng Huy. Anh bảo mẹ đã chập nhận rồi; hèn gì biểu cảm thảnh thơi của mẹ lúc nãy là đều có lý do riêng. Vậy là chúng tôi được người thân duy nhất đồng ý cho phép yêu nhau rồi, còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ? Bất giác tôi cảm thấy gánh nặng đã được vơi đi rất nhiều, bấy lâu nay tôi chỉ lo lắng mẹ Thảo sẽ không chấp nhận chúng tôi mà thôi.

- Em có biết vừa rồi mẹ kêu anh lại nói chuyện riêng về cái gì không? - Cằm của anh đặt lên đầu tôi, ánh mắt nhìn xa xăm nhẹ nhàng từng lời nói ra.

- Hửm?

- Mẹ chỉ bảo anh phải yêu thương và chăm sóc cho mỗi mình em hết cuộc đời này.

- À... vậy anh trả lời như thế nào?

- Anh bảo là không...

- Hả? Anh... - Tôi quay phắt lại giận dỗi nhìn anh. Nào ngờ anh chỉ cười ôn nhu vuốt mặt tôi.

- Anh bảo là không chỉ ở kiếp này mà sẽ mãi mãi những kiếp sau nữa.

- Anh... Trọng Huy...

Tôi lao vào ôm chặt lấy, ấy vậy mà đã có những lần tôi nghi ngờ vào tình yêu của anh. Trọng Huy cũng đón nhận tôi mạnh mẽ cất giấu vào lòng như muốn chiếm riêng là của chính mình và mãi mãi là của chính mình. Anh đã vì tôi quá nhiều rồi, chỉ vì một con người nhu nhược như tôi mà anh phải chịu biết bao là khổ là cực.

- Trọng Huy... hãy để em yêu anh thêm một lần nữa! Làm ơn...

-...

Anh chẳng nói gì nhưng cái ôm thêm mạnh đó đã cho tôi một câu trả lời thích đáng. Tôi cũng ôm chặt lấy anh, cố gắng làm sao để hai cơ thể ngập tràn niềm hạnh phúc này dán sát vào nhau. Anh từ từ tìm đến bờ môi của tôi đặt lên đó một nụ hôn thật sâu đậm. Lúc đó tôi cũng chẳng biết mình cố ý hay vô tình mà liên tục cọ xát cơ thể vào nhau, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng trào, càng làm tôi lại càng hăng, đến lúc nhìn xuống dưới thấy "thằng nhỏ" yêu quý của anh đã tỉnh giấc tôi mới mạnh bạo cầm lấy nó "dỗ dành".

- Đừng em! Mai chúng ta còn phải đi làm.

- Thật là anh không muốn?

- A... - Trọng Huy bối rối không thể nói ra, tôi biết anh đang rơi vào thế lựa chọn. Vừa muốn lại vừa không. Tôi chỉ một tiếng rồi dựa vào trên vai của đối phương.

- Trọng Huy này, nếu như sau này em có chết đi, anh có nguyện ý cùng em hạnh phúc ở thế giới bên kia như chú Đại đối với ba không?

- A... em dừng tay lại một chút được không! - Anh nắm lấy tay tôi đang dỗ thằng em đã thức, tôi cười rồi thu về để cho anh ổn định lại một chút. - À... nếu như có chuyện đó thật thì anh xin thề em đi đâu anh sẽ đi đó.

- Anh ngốc quá, anh đi theo em rồi ai sẽ tiếp quản tập đoàn?

- Con của chúng ta.

Tôi cười nhìn anh, giá như chúng tôi có thể mãi mãi bên nhau như thế này thì hay biết mấy, vì tôi dư khả năng đoán được trên con sông đang yên ả này chắc chắn sẽ có những đợt sóng dù nhẹ hay mạnh. Đời người cứ như một con sông sẽ có lúc như ý và sẽ có lúc nó bắt ta đối mặt với những thử thách mà nó đặt ra chỉ vì muốn xem chúng ta kiên cường đến đâu, mạnh mẽ đến đâu? Vừa rồi tôi có nghe anh nói "con của chúng ta" thì vui lắm, sau này cả hai cũng phải có một đứa dù gái hay trai cũng không quan trọng, miễn là chúng ngoan ngoãn và sống thật tốt là được. Tôi chòm lên tay câu lấy cổ của anh, miệng đưa gần lại tai nói nhỏ:

- Trọng Huy, hay là chúng ta sinh con nhé!

- Em muốn khi nào?

- Ngay bây giờ!

- A... không được, mai chúng ta còn phải đi làm!

- Trọng Huy... ngoan nào, nằm xuống đi, nằm xuống!

Tôi một tay mân mê bờ ngực của anh ngoài lớp áo, tay kia lại một lần nữa ôm lấy thằng em đang thức ở phía dưới, miệng không ngừng dùng những lời mê hoặc thổi vào lỗ tai của đối phương. Anh như bị tôi thôi miên, đôi mắt khép hờ, gương mặt chỉ có một biểu tình hưởng thụ, thân người cũng từ từ ngã xuống mái nhà. Tôi theo đó leo lên nằm trên người anh, cắи ʍút̼ mọi thứ, đối phương ôm chặt lấy dán sát vào mình. Tôi cũng chẳng thể nghĩ bản thân có thể đảo ngược tình thế như thế này sao? Thôi kệ đi, lâu lâu mới được một dịp hiếm hoi như thế mà, hưởng thụ cái đã. Chợt tôi cảm nhận tay mình dưới lớp quần của anh ươn ướt, chẳng nhẽ anh ra rồi sao? Cái gì mà sớm thế này chứ? Tôi ngồi dậy kéo quần của anh xuống liền thấy một mảng lớn, rồi di chuyển ánh mắt lên tên đang huýt gió tỏ ra mình vô tội kia.

- Có phải anh cố ý không?

-... - Anh không nói gì chỉ nhún vai như mình không liên can đến vụ việc này.

- Được lắm, để em xem một tên hám sắc như anh có thể nhịn được bao lâu?

Tôi cởi bỏ cái áo mình đang mặc lộ ra nửa thân trên mê người. Dùng sức gồng người để mấy cơ căng lên cuồn cuồn, tay cũng không ngừng ma sát vào da như mới vừa uống phải "xuân dược". Miệng rên nhẹ kêu gọi tên hắn phát ra những tiếng dâʍ đãиɠ đến tôi cũng phải bất ngờ:

- Trọng Huy... Trọng Huy à... Trọng Huy... nhìn em có hấp dẫn không?

- A... c...c...có, em rất quyến rũ...

- Vậy sao? Muốn chạm vào không?

- M...m...muốn...

Tôi nhìn xuống thấy anh đã trướng trở lại, mỉm cười hài lòng với khả năng quyến rũ trai của mình. Nói vậy thôi chứ tôi biết khả năng "nhịn" của Trọng Huy trước tôi là một điều không thể, có mà anh bị bệnh về thận thì còn mấy phần nhịn được huống hồ gì đang ở cái tuổi sinh lý dồi dào này chứ. À mà nói đến bệnh về thận tôi cũng lo lắm, nếu ngày nào cũng bắt tên này làm hai ba lần có khi nào về sau y bị suy giảm sinh lý không? Như thế thì không được, tôi nhất định phải điều chế lạ thôi.

- Dừng ở đây, vào ngủ sớm mai còn đi làm!

- Ơ... ơ... em...

Anh vẫn nằm đó to mắt nhìn theo tôi từng bước đi vào nhà rồi lại di chuyển xuống đống lộn xộn dưới quần, bất mãn thở một hơi. Tôi đứng sau cửa nhìn ra thấy anh đang tự giải quyết cho mình mà tội, 5 năm bắt anh phải gồng mình kiên nhẫn nhịn xuống, giờ lại để anh tự xử như vậy thì chẳng còn lương tâm chút nào. Tôi liền đi ra giả vờ mình lấy cái áo vì lúc nãy chưa mặc vào, anh thấy tôi thì ngừng lại gối hai tay ra sau đầu nằm phơi bày ra trước mắt tôi.

- Em chỉ đi ra lấy áo thôi, tự xử tiếp đi!

- Em... giúp anh nhé, làm ơn!

Nhìn vào đôi mắt cầu xin của anh mà tôi xiêu lòng hẳn ra. Thở ra một hơi rồi nằm xuống kế bên, xem ra tên này cũng biết điều lúc tôi vừa chạm mông xuống y đã đưa tay ra bảo tôi gối đầu lên đó. Vừa mới yên vị trên mái nhà anh đã choàng qua ôm chặt lấy, tôi chỉ lắc đầu rồi đưa tay tìm cái đóng lộn xộn phía dưới. Nó đang nhầy nhụa vì những vệt trắng nên rất trơn tru, di chuyển cũng rất dễ. Tôi nghe thấy tiếng rên lớn của anh ở bên cạnh, ngước lên thấy đối phương đang cười đùa cợt nhìn mình.

- Anh có thôi ngay không, có cần phải lớn như thế. Mẹ mà nghe thấy thì lại nhục mặt.

- Ưʍ... ơ... ơ... - Anh không những không ngừng lại trò này mà ngược lại càng to hơn vừa rồi. - Ha ha, yêu vợ của anh quá, em là nhất. - Anh hôn vào má tôi một cái rất sâu rồi lại chống tay ngắm tôi.

Làm một hồi tôi cũng mấy lần đổi tay vì mỏi, thầm than trách phận tại sao trao cho tôi một thằng chồng dai dẳng như thế này, có phải muốn gϊếŧ tôi chết trong mệt mỏi không? Anh vẫn còn rất bình tĩnh ngắm nhan sắc của tôi như chừng ấy đối với anh chẳng có tí xíu thấm thía gì.

- Ra chưa?

- Chưa. Mỏi tay à?

- Ừm.

- Vậy dùng miệng đi!

- Miễn bàn! Dơ.

- Chẳng phải lúc chiều em đã nếm thử rồi sao.

- Không là không.

Tôi cố gắng dùng sức di chuyển thật nhanh nhưng mặt của đối phương vẫn trơ trơ nhìn tôi. Hết cách tôi quay ngược người lại dùng miệng ngậm lấy cái vật to khủng khϊếp ấy, ngay mặt tức cái mùi chẳng thơm tho gì sốc thẳng lên mũi, tôi nín thở mυ"ŧ lấy nó như mυ"ŧ kẹo. Tên kia dùng tay nhấn đầu tôi xuống vừa động thân vừa rêи ɾỉ rất dâʍ đãиɠ. Đúng là cách này công hiệu thật, chỉ cần chịu mấy lần xém nghẹt thở đổi lại tên kia ra nhanh là được. Đối phương dồn dập ra trong miệng của tôi, cả khoang đầy chất nhầy nhụa.

- Nuốt hay không thì tùy em.

Tôi nhả toàn bộ ra rồi lau miệng, không quên lườm tên đó một cái trước khi đi vào nhà, vừa đến cửa liền nghe được giọng nói vang lên:

- Quốc Huy, anh yêu em.

- Xì...

Đúng là một đêm mệt mỏi, không biết ngày mai còn sức lực để đến tập đoàn nhận chức không nữa đây. Thôi không thèm suy nghĩ nữa, giờ thì đi ngủ.

Thêm Bình Luận