Chương 35: 35: Bỏ Lỡ Cả Đời

Thế Sơn đã cao gần bằng bố, lần trước bị bố đánh cậu đã phản kháng lại nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn tra tấn tàn nhẫn.

Có nhiều lúc cậu muốn bỏ đi thật xa nhưng lại không nở bỏ rơi đứa em trai đáng thương này.

- Sơn, Nghĩa, hai đứa đâu rồi?

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, Nghĩa đang trốn trong chăn liền ngồi bật dậy chạy đi mở cửa, trái với sự vui mừng của em trai, Thế Sơn dửng dưng đi sau.

- Mẹ.

- Con trai, mẹ xin lỗi, đề các con chịu khổ rồi.

Dung nhìn hai đứa con trai gầy gò đen nhẻm rồi ứa nước mắt, cô ta làm mẹ nhưng vô trách nhiệm quá, chỉ nghĩ cho bản thân mà bỏ mặc hai đứa con trai mình mang nặng đẻ đau sinh ra.

Nhưng cô ta không muốn sống với một người không biết chí thú làm ăn như Luân suốt đời nên đã ly hôn để sống chung với một người đàn ông giàu có goá vợ.

Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp, không ngu dại gì mà chôn vùi tương lai ở đây.

Thấy chiếc ô tô đậu trước nhà, bước chân liêu xiêu của Luân khựng lại, gượng mặt vặn vẹo nổi cơn thịnh nộ liền hùng hổ cầm theo chai rượu chạy vào nhà.

- Khốn nạn, mày còn về đây làm gì? Cút.

- Tôi muốn đưa con tôi đi.

- Con nào? Bọn nó là con tao.

- Anh bỏ mặc các con đói khổ thế này còn bản thân thì bết nhác, anh làm bố kiểu gì tồi vậy.

- Mày dạy đời ai hả? Mày tốt đẹp lắm sao, con đàn bà lăng loàn, mau cút khỏi nhà tao ngay.

- Tôi sẽ dẫn thằng Nghĩa đi, nó học giỏi, không thể nghỉ học theo anh làm thuê được, tôi sẽ nuôi nấng con nên người.

Luân im lặng ngồi phịch xuống ghế, bức tường vôi cũ kĩ dán đầy giấy khen, đều là của Nghĩa.

Những lúc tỉnh táo hắn thường nhìn vào đó rồi trầm ngâm, con trai hắn học rất giỏi, ít ra hắn cũng được nở mặt vì điều đó.

Nghĩa nắm lấy tay mẹ nài nỉ

- Mẹ ơi, dẫn anh hai đi nữa nha mẹ.

Dung khó xử nhìn đứa con trai đen nhẻm đang đứng một góc, cô ta chỉ được mang một đứa về nuôi, Nghĩa học giỏi, tương lai sẽ đào tạo thành tài dễ hơn là Thế Sơn.

- Mẹ đưa con đi trước, đợi một thời gian nữa mẹ đưa anh hai đi sau.

- Mẹ hứa nhé, anh hai ngoan lắm, mẹ đừng bỏ rơi anh ấy.

- Ừ mẹ hứa.

Để Nghĩa yên tâm chịu theo mình Dung đành nói dối con, cô ta đi tới xoa đầu Thế Sơn mỉm cười gượng gạo.

- Mẹ xin lỗi, mong con hiểu cho mẹ.

Em con cần phát triển ở môi trường tốt hơn.

- Dạ.

- Cảm ơn con.

Dung lấy một xấp tiền ném lên bàn rồi đưa Nghĩa đi, căn nhà vốn đã ảm đạm nay lại càng hiu quạnh hơn.

Luân vò đầu rồi gào lên, đem đồ đạc đập hết, hai mắt long sọc đỏ ửng.

Mâm cơm để dành cho hắn trên bàn cũng bị hất đổ, sau khi điên cuồng đập phá hắn thất thểu bỏ về phòng, để lại tàn cuộc cho đứa con trai còn lại dọn dẹp.

- Anh ơi, anh không thích chơi với em nữa sao?

- Anh phải đi làm.

- Đi làm ạ?

- Ừ.

- Thế bao giờ anh về?

- Chiều anh về sớm.

- Em đợi anh nhá.

- Ừ.

Mới sáng Kiều Ly từ bức tường rào nhà ngoại chu môi sang gọi í ới, hôm nay Thế Sơn đi làm muộn nên mới có cơ hội nói chuyện với cô bé.

Cậu chưa thấy cô bé nào đáng yêu như vậy, giọng nói ngọt ngào, không muốn chú ý cũng không được.

Ông bà ngoại thấy cháu gái thích chơi với con trai nhà hàng xóm cũng không cấm cản, miễn sao con bé thấy vui là được.

Dần dà một tháng trôi qua, tình cảm Thế Sơn dành cho cô bé cũng tăng dần, Nghĩa đi rồi, cậu ước gì mình có một cô em gái ngoan ngoãn như Kiều Ly, mỗi chiều đi làm về cậu đều sang trước cổng căn nhà ba tầng lén lút xem thử cô bé có chơi ở trước không rồi cho cô kẹo.

- Mẹ bảo sắp sinh nhật em.

- Muốn tặng quà đúng không?

- Dạ.

- Thích quà gì?

- Anh mua kẹo cho em đi.

- Không mua.

- Anh xấu lắm.

Thế Sơn không mua kẹo, cậu gom hết tiền đi làm cả tháng mua tặng cô bé một sợi dây chuyền.

Kiều Ly rất thích, đeo xong không chịu tháo xuống, đem sợi dây chuyện bà ngoại tặng bỏ xó một bên.

Vì chuyện này mà Thế Sơn bị đánh hai ngày không lết nổi ra khỏi nhà.

Luân ngày càng bê tha hơn sa chân vào cờ bạc, mỗi lần về hắn trấn lột tiền của con trai đem đi.

Không ít thì nhiều hắn cũng lấy được nhưng lần này lục hết trong nhà không có đồng nào, hắn thua bài đang bị bọn đòi nợ dí nên nổi điên đánh con trai một trận thừa sống thiếu chết.

Hai ngày liên tiếp không thấy anh trai hàng xóm sang tìm mình, Kiều Ly muốn qua nhà tìm nhưng bà ngoại không cho.

Hôm nay bố mẹ cô về quê đón con gái, Kiều Ly sắp vào học rồi, mặc dù không muốn nhưng cô bé vẫn phải về lại thành phố.

- Mẹ ơi, con muốn tạm biệt anh Nghĩa.

- Con không được qua nhà đó nữa.

- Sao vậy ạ?

- Bọn họ là người xấu.

- Nhưng anh Nghĩa không xấu.

- Ai dạy con cãi lại mẹ vậy hả?

- Con muốn tạm biệt anh Nghĩa..