Kiều Ly ngồi ủ rũ trên giường, cô đã tìm hết căn phòng này rồi nhưng không thấy chiếc chìa khoá nào, tâm trạng bị chùn xuống vì cảm thấy bất lực.
Hai hôm nay cô không gặp Thẹo, chẳng biết bên phía anh ta có manh mối gì hay không.
Mụ Hen lúc trưa có đưa cơm, có máy nghe lén trong phòng nên Kiều Ly chỉ lắc đầu ra ám hiệu.
Thời gian trôi nhanh dần, trước khi Thế Sơn trở lại cô sắp xếp mọi thứ gọn gàng, nhanh chóng đem quần áo treo trong nhà vệ sinh giặt sạch, tỏ ra an phận với cuộc sống như thế này.
- Anh Sơn, bọn em là người mới, cất công lặn lội đường xa tới đây, anh không thể nể mặt một chút được sao?
- Mới cũ đều như nhau, đó là quy tắc của anh Tư.
- Ai cũng biết anh thân cận với anh Tư nhất mà, anh lên tiếng thì bọn em được thông qua thôi.
Thế Sơn cười khẩy vứt điếu thuốc xuống đất, thái độ không thoả hiệp, dứt khoát nói.
- Quy tắc là quy tắc, không có ngoại lệ.
Lâm gượng gạo nháy mắt, một tên đàn em liền đem chiếc vali đang cầm mở ra, Tiến đứng phía sau bước tới, kiểm tra cẩn thận từng cọc tiền rồi gật đầu với Thế Sơn.
Lâm muốn được tận mắt xem thử căn cứ của lão Tư quy mô cỡ nào mà khiến bọn thằng Hải trầm trồ đến vậy, nhưng hắn không được dẫn đường, trừ phi phải lấy một lô hàng lớn.
- Ngày mai sẽ có hàng, địa điểm do bọn tao quyết định.
- Được.
Tiến cầm vali ngồi ở ghế phụ, chiếc xe bán tải rẽ qua con đường đất, không trở về mà xuống thị trấn, tên đàn em của Lâm chửi thề.
- Mẹ nó, không dẫn đường thì chúng ta theo dõi thôi anh Lâm.
- Không nên manh động.
Lâm nhìn theo chiếc xe đã khuất bóng, đuôi mắt xếch lên, giảo hoạt hỏi.
- Mày nghĩ xem nếu lão cáo già đó bị lật đổ ai sẽ được lợi nhiều nhất.
- Thằng Hải đang đang âm mưu chia rẽ nội bộ của bọn chúng, em nghĩ nếu thành công nó sẽ hưởng trọn miếng mồi béo bở.
- Chúng ta cũng nên góp vui một chút, tao lo thằng Hải ăn nhiều quá sẽ mắc nghẹn.
Hắn đã có toan tính riêng, tất cả đều hướng đến địa bàn của lão Tư, ai chiếm được sẽ là người thống trị cả vùng Tây Bắc này, món lợi khổng lồ như miếng bánh ngon, hắn cũng muốn có phần.
Trước một tiệm quần áo gần quán nước, Tiến ngồi trong xe chờ, hơn mười phút sau Thế Sơn mới đi ra cầm theo hai túi đồ bỏ sau xe.
- Anh Sơn, để em lái cho.
- Ừ.
Vết thương của Thế Sơn chưa hồi phục hoàn toàn, sắp tới có nhiều việc lão Tư sẽ giao cho anh ta xử lý, Tiến vẫn là nghĩ đến sức khoẻ của Thế Sơn đầu tiên.
Hắn hỏi.
- Thằng Vinh dạo này yên ắng, em nghĩ nó không dễ gì chịu an phận đâu.
- Nó cùng mụ Hen đang muốn bắt tay với thằng Hải.
Tiến ngạc nhiên hỏi.
- Sao anh biết?
- Mụ Hen trước giờ vẫn núp dưới cái bóng của nó mà bám trụ, mụ ta ôm nỗi hận cay cú vì bị anh Tư bỏ rơi.
Đêm thằng Hải đến đây, tao thấy mụ ta lân la bắt chuyện với một tên đàn em của nó.
- Mẹ kiếp, anh Tư sẽ chém sạch bọn này, dám tạo phản.
Tiến suy nghĩ một lát rồi nhận ra gì đó, ngờ ngợ quay sang, không dám hỏi thẳng Thế Sơn.
- Mày muốn hỏi gì thì hỏi đi.
- Anh đã nói chuyện này với anh Tư chưa?
- Chưa.
- Anh Sơn… không phải anh cũng…
Thấy Thế Sơn im lặng Tiến càng hoảng sợ hơn, thời gian Thế Sơn đi theo lão Tư không phải ngắn, nhưng đến thời điểm hiện tại anh ta lại nảy sinh ý định khác, không lẽ liên quan đến ả đàn bà kia sao.
Tiến nghĩ đến liền không phục.
- Anh Sơn, chúng ta đã cắt máu ăn thề, anh cũng không phải loại người sẽ phản bội anh em.
- Nếu tao là người như vậy thì sao?
- Em không tin.
- Mày cứ đem chuyện hôm nay nói với anh Tư.
- Anh…
- Lái xe đi.
Kiều Ly lấy con dao trộm được chỗ mụ Hen định khoét lên cửa sổ một lỗ tròn rồi quan sát bên ngoài, cô đang hì hục thì thấy chiếc xe bán tải chậm rãi chạy vào liền đem con dao giấu nhẹm dưới chân tủ quần áo rồi lên giường nằm, vờ như đang ngủ.
Thế Sơn không vội về phòng mà xách vali tiền lên tầng hai, lão Tư đem cửa sổ khép lại, chậm rãi ngồi xuống ghế.
- Anh Tư, bọn nó đã đưa đủ, trưa mai chúng ta hẹn địa điểm rồi chuyển hàng.
- Ừ, chú lấy hàng xong giao cho thằng Bắc đi đi.
- Trong kho không còn nhiều, thằng Vinh lại đang nằm liệt một chỗ, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ mới kịp cho lô hàng tiếp theo.
- Tôi luôn tin tưởng năng lực của chú, chuyện này chú định giải quyết thế nào?
- Tạm thời ngưng việc ở mỏ vàng, cho bọn nó tập trung về đây điều chế thuốc.
Lão Tư đăm chiêu một lát nhìn vali tiền Thế Sơn đem về rồi gật đầu.
Kiều Ly nằm một lúc lâu không thấy ai mở cửa, chỉ mới vừa ngồi dậy thì Thế Sơn lại đi vào.
- Anh mua gì nhiều vậy?
- Cho em.
Cô ngạc nhiên rồi vui vẻ mở ra xem, ngoài quần áo, nội y còn có sữa tắm, kem dưỡng da.
Kiều Ly không chịu được nhiệt độ ở đây nên da cô có dấu hiện muốn bong ra, thô ráp nức nẻ, không ngờ anh ta cũng để ý.
Thế Sơn đi tới mở tủ quần áo, chiếc quần dài được móc dù chỉ xê dịch một tí xíu anh ta cũng nhận ra, không biết Kiều Ly muốn tìm gì.
Cô ở phía sau khẩn trương, trong lòng tự trấn an mình đã sắp xếp mọi thứ y nguyên vị trí ban đầu rồi, anh ta sẽ không nhận ra đâu.
- Em muốn tắm chung không?
Cô tròn mắt nhìn Thế Sơn, gò má mới đó đã ửng hồng, bối rối xua tay.
- Em tắm rồi.
- Tắm thêm lần nữa cũng không sao.
Anh ta ném cho cô một chiếc áo thun, Kiều Ly miễn cưỡng mỉm cười theo Thế Sơn vào nhà vệ sinh.
- Anh đừng để vết thương dính nước.
Cô vừa nói xong đã bị Thế Sơn ghì lên tường, sự lạnh nhạt trong ánh mắt đen thẫm khiến cô chột dạ.
Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra gì rồi sao? Kiều Ly vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, uỷ khuất nói.
- Thế Sơn… anh làm em đau.
Tay Thế Sơn nới lỏng, dù chỉ một chút cũng không nỡ tổn thương cô gái này.
- Em muốn tìm gì?
Câu hỏi khiến Kiều Ly chấn động ấp úng.
- Em… không hiểu anh nói gì.
- Kiều Ly, những lúc em nói dối đều hiện rõ trên mặt.
- Anh không tin tưởng em thì thôi vậy.
- Tôi vẫn luôn muốn tin em nhưng có bao giờ em thật lòng với tôi không.
Hai ngày này em ở bên cạnh tôi giả vờ ngoan ngoãn, nếu em muốn tôi động lòng thì chúc mừng, em thành công rồi.
- Thế Sơn… anh…