- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Thương Không Ở Ngài
- Chương 8: Hai Thiên Tài Nhỏ Hỗ Trợ
Yêu Thương Không Ở Ngài
Chương 8: Hai Thiên Tài Nhỏ Hỗ Trợ
Làm sao có thể là anh ta!
Người đàn ông cô đã gặp ở sân bay lần trước!
Trong thành phố to lớn như vậy, giữa biển người mênh mông như vậy, lại có thể vô cớ gặp tới hai lần một người xa lạ.
Phương Nhược Ninh không biết, đây thật ra đã là lần thứ 3 “gặp phải” rồi!
Tim đập như lỡ mất một nhịp, cô nhanh chóng định thần lại, giả vờ như không thấy rồi nhanh chóng đưa con trai đi nhưng đã quá muộn.
Người đàn ông với dáng người cao gầy, vẻ ngoài hấp dẫn chói mắt đang đứng trong sân khu vui chơi cũng đã quay đầu về phía bọn họ.
Khi cô mất cảnh giác, Phương Quân Hiên nhanh chóng buông tay cô ra và mạnh mẽ chạy về phía người đàn ông.
Phương Nhược Ninh sửng sốt, không phải lần trước tên nhóc này đã nói là rất sợ hãi sao? Hôm nay không còn sợ nữa sao?
“Hiên Hiên!” Cô vội vàng đuổi kịp, cô muốn ôm con trai của mình, nhưng tiếng gọi lại thu hút sự chú ý của người đàn ông về phía cô.
“Chú, sao chú lại ở đây?” Đứng trước mặt Hoắc Lăng Tiêu, Phương Quân Hiên tò mò hỏi.
Hoắc Lăng Tiêu thu hồi ánh mắt từ trên mặt người phụ nữ, nhìn về phía cậu bé giống hệt mình, bàn tay to lớn xoa đầu cậu nhóc "Xin chào, lại gặp mặt, cháu đi học ở đây sao?"
“Vâng ạ.” Phương Quân Hiên gật đầu, đôi mắt đen to tròn như trái nho lộ ra vẻ vui mừng thêm phần kích động và hạnh phúc.
Phương Nhược Ninh lại nắm lấy tay con trai mình và lịch sự gật đầu với người đàn ông: "Xin lỗi, thằng bé chưa hiểu chuyện, thật ngại quá."
“Mẹ, con không còn là con nít nữa.” Cậu bé tự trọng nghiêm nghị thanh minh, như thể không muốn mất mặt trước mặt người chú đẹp trai.
Phương Nhược Ninh càng thêm bối rối, gượng cười ôm con trai, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Không hiểu vì sao, ngay khi nhìn thấy người đàn ông này, cô cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được và chỉ muốn chạy trốn, nhất là khi đôi mắt sắc bén đó rơi trên người cô, khiến cô căng thẳng tột độ.
Khi cô chuẩn bị dẫn con trai rời đi, một giọng nói trong trẻo vui vẻ lại vang lên: "Chào! Phương Quân Hiên!"
Phương Nhược Ninh nhìn qua thấy một cậu bé đẹp trai đang cầm một quả bóng rổ chạy tới. Phương Quân Hiên bất giác cau mày khi thấy cậu bé đến gần.
“Phương Quân Hiên, có muốn chơi bóng cùng nhau không?” Hoắc Tử Khiêm là một đứa trẻ hoạt bát lại dễ gần.
Phương Nhược Ninh thấy con trai mình không lên tiếng, lập tức ngồi xổm xuống nhắc con: "Đây là bạn học của con đúng không? Nên quan tâm bạn một chút."
Phương Quân Hiên còn chưa trả lời, đã nghe thấy Hoắc Tử Khiêm nói lại: "Cô à, cô có phải là mẹ của Phương Quân Hiên không? Cô thật đẹp!"
Phương Nhược Ninh nghe xong lập tức sửng sốt, tiểu tử này còn nhỏ như vậy đã biết nịnh người rồi!
Hoắc Lăng Tiêu cốc đầu cháu trai, nhỏ giọng: “Mồm mép láu lỉnh!”
Thấy vậy, Phương Nhược Ninh bất ngờ ngạc nhiên, có lẽ nào hai người này là cha con?
Có điều nét mặt không giống lắm!
“Hết giờ rồi, đi thôi!” Sau khi Hoắc Lăng Tiêu mắng đứa cháu nhỏ của mình, lạnh lùng ra lệnh, Hoắc Tử Khiêm cong môi, thấy Phương Quân Hiên chuẩn bị rời đi, câu bé cũng không có ý định chơi bóng nữa.
Mấy người cùng lúc ra khỏi trường mẫu giáo, Hoắc Tử Khiêm rất thích bạn học mới đến lớp hôm nay. Cậu cứ nhìn cậu ấy nói chuyện, nhưng Phương Quân Hiên không chút nào chú ý tới cậu. Cậu bé ngẩng đầu chăm chú nhìn bác mình, đôi mắt bé nhỏ bộc lộ tâm tình bị đả kích .
Có vẻ như ... Sau khi biết rằng người bạn học cùng lớp nghịch ngợm kia và chú đẹp trai lại ở cùng một nhà, Phương Quân Hiên không khỏi bực bội.
Người đàn ông thong thả đi bên cạnh khiến Phương Nhược Ninh luôn cảm thấy lo lắng và khó chịu, đáng lẽ anh ta nên nói vài lời cho lịch sự, nhưng lại nghĩ rằng một người đã có gia đình, lại có con mà biểu hiện quá nhiệt tình thì cũng không đúng.
Thật mong sao nhanh chóng thoát khỏi không khí nghẹt thở này.
Vừa nghĩ tới đây, chuông điện thoại reo, cô mừng thầm khi thấy đó là cuộc gọi của bạn thân, liền nhanh chóng kết nối: "Alo, Tiểu Tĩnh..."
Lúc này Phùng Tuyết Tĩnh bất lực đứng trong dòng xe cộ buổi tối vừa tức giận, vừa vò đầu bứt tóc, rối rít hối lỗi: “Bạn yêu à, mình lại phải cho cậu leo cây rồi!”
“Có chuyện gì thế?"
"Tôi bị tông xe!"
“Tông xe?" Phương Nhược Ninh sửng sốt, vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao đâu! Mình đang nhường đường cho người đi bộ thì một cái xe ngớ ngẩn lao thẳng tới! May mà tốc độ không nhanh! Tuy nhiên, mình vẫn phải ở lại đợi CSGT và nhân viên bảo hiểm đến đây, vì vậy mình không thể đón cậu được… "
Hi vọng của Phương Nhược Ninh vụt tắt, nhưng cô vẫn an ủi bạn thân: "Không sao đâu, cậu cứ đi xử lý đi. Mình đưa Hiên Hiên đến công ty, vẫn còn một số việc phải làm.”
Phùng Tuyết Tĩnh tiếc nuối: "Chờ ngày mai đi, chỉ là ăn cơm thôi mà, mình không tin là không hẹn được cậu.”
"Được rồi, cậu giải quyết vụ tai nạn giao thông trước đã."
Sau khi cúp điện thoại, họ cũng đã bước ra khỏi cổng trường mầm non và xuống điểm đỗ xe bên đường.
Hoắc Tử Khiêm thật rất muốn làm quen, nói rất nhiều chuyện Phương Quân Hiên cũng không để ý tới cậu nhưng vẫn có thể tiếp tục nói không ngừng.
"Phương Quân Hiên, mẹ cậu có lái xe không? Cậu có muốn đi cùng chúng tớ không?" Cậu bé nói rồi ngước nhìn Hoắc Lăng Tiêu, cẩn thận mở lời: "Bác, đây là bạn học mới trong lớp chúng cháu, tên là Phương Quân Hiên, học rất giỏi! Cô giáo nói gì cậu ấy đều hiểu! Cháu có thể mời cậu ấy đến nhà chơi được không? "
Lời này nói ra, hai người lớn mới không thấy lạ khi Hoắc Tử Khiêm lại yêu mến Phương Quân Hiên đến vậy. Thì ra là thái độ tôn thờ.
Nghe thấy cậu bé gọi “Bác”, Phương Nhược Ninh nhận ra rằng mình đã hiểu lầm, hóa ra hai người này không phải là cha con mà là bác và cháu.
Tuy nhiên, giữa hai người là quan hệ gì, chuyện này không liên quan gì đến cô.
Hoắc Lăng Tiêu đã sớm nhận thấy cháu trai của mình đối với Hiên Hiên rất ngưỡng mộ. Những đứa trẻ đều như vậy, yêu mến thì muốn kết thân, ghét bỏ thì chạy thật xa.
Anh đang băn khoăn không biết làm cách nào để tiếp cận hai mẹ con để họ không nghi ngờ, may mắn lại cóđứa cháu nhỏ làm trợ thủ, liền nhướng mày: "Tuỳ ý cháu.."
Phương Nhược Ninh nghe vậy vô cùng kinh hãi, nhanh chóng nói: "Không được không được, cô và Hiên Hiên nhanh nhanh chóng về nhà rồi, bé con, cảm ơn vì lời mời của cháu."
Hoắc Tử Khiêm vô cùng thất vọng, "Cô, Phương Quân Hiên và cháu là bạn tốt của nhau, cháu rất chân thành…"
"..." Đứa nhỏ này hình như mới ba tuổi, sao đã có thể nói như vậy!
“Ừ…cảm ơn cháu đã yêu mến Quân Hiên nhưng hôm nay thật sự là không được.” Phương Nhược Ninh gượng cười, chỉ có thể gắng một lần nữa từ chối.
Hoắc Tử Khiêm bĩu môi, "Được rồi ..." Một giây tiếp theo, hắn vui vẻ nói: "Vậy đi xe cùng chúng cháu, để cháu cùng Phương Quân Hiên chơi một lát!"
Phương Nhược Ninh đau đầu, thầm nghĩ cậu bé này thật khó đối phó!
“Cái đó….bọn cô có người đến đón rồi, vì vậy ... "
Lời chưa nói xong, người đàn ông lạnh lùng đứng một bên chưa từng giao tiếp trực tiếp với cô đột nhiên nói một cách bình tĩnh: "Xem ra cô đối với chúng tôi như những kẻ phiền phức."
Lời nói còn dang dở của Phương Nhược Ninh đột ngột kết thúc, cô đứng thẳng người nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, ấp úng lúng túng nụ cười gượng gạo: "Anh hiểu lầm rồi. Lần trước gặp ở sân bay, thật cảm ơn anh đã chăn sóc cho Hiên Hiên. Thật trùng hợp hai đứa trẻ lại cùng lớp ... "
Cô còn chưa nói hết lời, từ trong khóe mắt cô nhìn thấy hai đứa nhỏ đã đi cạnh nhau rồi, vẻ mặt kinh ngạc, "Này, Hiên Hiên…"
Hoắc Tử Khiêm dừng lại, thư kí Trần đã mở cửa sau của chiếc Bentley Mulsanne màu đen ngọc , hai đứa trẻ đứng cạnh cửa nhìn lại người lớn.
Phương Nhược Ninh vội vàng chạy đến ôm lấy con trai mình, chưa kịp nói gì, cô đã nghe thấy cậu bé hỏi bằng giọng người lớn: "Mẹ, chẳng
phải mẹ rằng con nên hòa thuận với các bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo sao?"
Hoắc Tử Khiêm ở bên cạnh đang ngây người, bắt gặp ánh mắt của người bác, nhanh trí hiểu ra: “Cô à, Phương Quân Hiên thực sự là bạn thân nhất của cháu!” Nói xong nhanh chóng lên xe.
"Phương tiểu thư sống ở đâu, vì hai đứa nhỏ không thể tách rời nhau, nên để chúng ở lại một thời gian."
Giọng điệu rõ ràng của người đàn ông lại vang lên, trái tim của Phương Nhược Ninh nhảy lên, nhưng điều đầu tiên cô chú ý là một chi tiết: "Làm sao anh biết tôi họ Phương?"
Hoắc Lăng Tiêu nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nhỏ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, không để lộ ra chút nào.
"Vậy sao? Tôi chỉ gọi đứa trẻ bằng họ của đứa trẻ. Tôi không biết mình đã nhầm lẫn."
Phương Nhược Ninh vẫn chưa hết nghi ngờ.
Chiếc Bentley Mulsanne phiên bản giới hạn đã dừng lại bên đường, chặn một chiếc Mercedes-Benz khác bên cạnh và họ đã bấm còi để nhắc nhở. Phương Nhược Ninh thấy người đàn ông lịch sự đưa tay ra, cô càng thêm xấu hổ, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Thương Không Ở Ngài
- Chương 8: Hai Thiên Tài Nhỏ Hỗ Trợ