Chương 7: Duyên Phận Sắp Đặt Tương Phùng.

Mẹ sợ ai bắt cậu đi? Có phải bố không?

Nhưng bố của cậu là ai? Mỗi lần cậu hỏi, mẹ luôn ấp úng như không thể giải thích rõ ràng, cậu thấy mẹ rất xấu hổ nên thôi không hỏi nữa, nhưng trong thâm tâm cậu luôn mong tìm được bố.

Trong đầu cậu bé hiện lên hình ảnh người chú cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, hai người có chút giống nhau. Trong sách nói rằng con cái sẽ có nét giống bố mẹ . Vậy, người chú đẹp trai đó có thể là bố của cậu không?

Cái đầu nhỏ với chỉ số IQ thiên tài vẫn không thể hiểu được vấn đề rắc rối này.

*

Tỉnh dậy sớm, sáng thứ hai, một ngày tràn đầy sức sống.

Hai mẹ con đang ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng thì Phương Nhược Ninh nhẹ nhàng giục: "Bảo bối, mẹ sắp đi làm, mẹ đã liên hệ với nhà trẻ được rồi. Ăn xong mẹ sẽ đưa con tới đó rồi đón con khi tan học vào buổi chiều, OK? "

Cậu bé đang ngoan ngoãn ăn cơm, lạnh lùng gật đầu không chút phản kháng.

Chuông điện thoại reo, Phương Nhược Ninh một tay dọn dẹp bát đũa, tay kia trả lời điện thoại: "alo, sư huynh ... được rồi? Làm phiền anh quá, em sẽ đưa Hiên Hiên xuống ngay."

Cuộc gọi đến từ Vệ Vân Triệt, người này là ông chủ của công ty luật mà Phương Quân Ninh làm việc khi mới về nước. Hai người từng sang Anh du học, là bạn cùng trường ở đại học Oxford. Lần này trở về, chính vị sư huynh này đã ra sức thuyết phục Phương Nhược Ninh gia nhập công ty luật của anh ta.

Dọn dẹp sơ qua phòng bếp, khi cô đi ra ngoài, đã thấy cậu bé ăn xong lại đang nghiên cứu mô hình Harry Poter xây dựng dở trên bàn.

“Bảo bối, chú Vệ tới đón chúng ta, đưa con đi nhà trẻ. Con và con gái chú Vệ cùng học mẫu giáo. Chúng ta đi thôi.” Đi vào phòng khách, Phương Nhược Ninh rất nhanh nhắc nhở con.

Cô không biết cậu bé có nghe thấy không. Khi cô ấy mang túi sách ra khỏi phòng ngủ sau khi thay đồ, cậu đã mang cặp sách đeo trên lưng, nhưng vẫn chăm chú nghiên cứu các khối lâu đài trước bàn uống cà phê.

"Con yêu, con có thể tạo ra một nửa khối nhà phức tạp như vậy chỉ trong một tối, thật rất giỏi rồi. Phần còn lại sẽ hoàn thành khi chúng ta đi học về, được không?"

“Ừ.” Cậu bé gật đầu, và bước ra ngoài với mẹ mình đang nắm tay, nhưng miễn cưỡng quay lại nhìn.

Phương Nhược Ninh hơi khó hiểu, tại sao con trai mình lại thích bộ lâu đài như vậy? Cậu bé một mực kiên trì khi về từ tối qua.

Xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại bên đường, Phương Nhược Ninh dắt con trai lên xe, nhanh chóng rời đi.

Cảnh tượng này được một camera giấu kín trong chiếc ô tô đen đậu bên đường chụp lại.

Không lâu sau khi Hoắc Lăng Tiêu đến công ty, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên.

"Hoắc tổng, Phương tiểu thư sáng sớm đã đưa con lên một chiếc xe Mercedes-Benz. Chủ xe là Vệ Vân Triệt, ông chủ công ty luật Vân Thiên. Sau khi lên xe, họ đi thẳng đến trường mẫu giáo Khê Tư, sau đó đưa đứa bé vào trong trường.

Nghe xong báo cáo, người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng cương nghị không khỏi nhíu mày: "Trường mẫu giáo Khê Tư?”

“Vâng, cùng trường mẫu giáo với cậu Tử Khiêm. Tôi đã thăm dò, Vệ Vân Triệt, đã gặp lãnh đạo trường mẫu giáo Khê Tư. Có lẽ là đi chào hỏi một chút. Sau khi cậu bé vào nhà trẻ, Phương tiểu thư cùng luật sư Vệ lên xe cùng nhau đi đến công ty luật Vân Thiên "

Hoắc Lăng Tiêu nghe xong, đã hiểu được căn bản.

Anh có biết đôi chút về công ty luật Vân Thiên. Trong số tám công ty luật lọt vào danh sách đấu thầu tư vấn pháp lý của tập đoàn, công ty luật Vân Thiên nằm trong số tám công ty luật hàng đầu. Từ góc nhìn cá nhân, anh rất thích Vệ Vân Triệt. Thật bất ngờ, hóa ra anh ta và Phương Nhược Ninh lại là người quen. Có vẻ như Phương Nhược Ninh chắc chắn sẽ gia nhập công ty luật Vân Thiên này.

Sau cuộc gọi, Hoắc Lăng Tiêu suy xét về chuyện trường mẫu giáo, không biết đã nghĩ ra điều gì, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý,

sau đó anh bấm một dãy số gọi đi: "Mẹ, buổi chiều con đón Tử Khiêm đi học về, mẹ nói quản gia không cần đi cùng tài xế."

Hoắc phu nhân nghe con trai nói xong cảm thấy đầu óc mờ mịt, lại có chút khó tin: "Sao cơ? Sao con đột nhiên lại muốn đón Tử Khiêm tan học vậy?”

Hoắc Lăng Tiêu ngẫu nhiên tìm được lý do, "Không phải mọi người hay nói người bác này chưa bao giờ quan tâm đến cháu trai sao? Hôm nay con tình cờ rảnh rỗi."

Dĩ nhiên Hoắc phu nhân rất vui, sau đó cười nói: "Được rồi, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho giáo viên, con nhớ thời gian muộn nhất là 4 giờ 30, đừng đến muộn."

"Vâng.”

Điện thoại thả trên bàn máy tính, người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lóe lên tia hứng thú. Theo thông tin tìm được, thời điểm cô ta đi nước ngoài và mất tích thật trùng hợp, sự trùng hợp như vậy khiến nghi ngờ của anh ngày càng lớn.

Tốt hơn hết là anh nên tìm cơ hội tiếp cận đứa bé một lần nữa để có được một số bằng chứng trực tiếp và mạnh mẽ hơn.

*

Phương Nhược Ninh đến công ty luật Vân Thiên và dành cả ngày để trao đổi với những đồng nghiệp mới, quen với công việc mới mà cô sắp đảm nhận.

Cuối cùng khi công việc cũng kết thúc, cô giơ cổ tay lên xem giờ, đã gần bốn giờ.

Trên đường đến nhà trẻ, chuông điện thoại reo, thấy một người bạn gọi đến, cô tươi cười trả lời: "Alo, Tiểu Tĩnh."

Phùng Tuyết Tĩnh cũng vừa lái xe vừa hỏi: "Đại luật sư, tối nay định làm gì?”

"Không có dự định gì. Ngày đầu tiên mình đến công ty luật nhận việc. Vốn dĩ mọi người muốn tổ chức tiệc tối tổ để chiêu đãi, nhưng gần đây trong công ty rất bận rộn với một vài vụ án lớn, nên gác lại sau” “Giờ mình đang đến nhà trẻ đón Hiên Hiên "

Nghe cô bạn không bận gì, Phùng đại tiểu thư lập tức nói: “Vậy cùng ăn tối đi. Vừa hay đưa con trai nuôi của mình đến luôn.”

"Cậu rảnh hử?”

“Rảnh! Vậy đi! Tối nay cùng nhau ăn cơm! Phải rồi, Hiên Hiên học ở trường mẫu giáo Khê Tư đúng không?"

"Ừ."

"Biết rồi, giờ mình đến thằng mẫu giáo Khê Tư! Cậu đón Hiên Hiên xong liền gọi điện cho mình.”

Phùng Tuyết Tĩnh nói xong liền cúp máy. Phương Nhược Ninh nhún vai, không biết làm gì khác ngoài việc tuân theo sự sắp xếp của cô ấy. Nghe tiểu thư này tâm tình đắc ý, chắc hẳn vừa thắng một trận, đúng là nên chúc mừng rồi!

Trường mẫu giáo Khê Tư là một trong những trường mẫu giáo quý tộc hàng đầu ở thành phố Hà Thành, học phí 100.000 nhân dân tệ một năm, gia thế của những đứa trẻ học ở đây không phú cũng quý.

Mười phút trước khi tan học, lối vào trường mẫu giáo đã bị phong tỏa, tất cả đều là ô tô hạng sang.

Hoắc Lăng Tiêu nhìn thấy cô giáo dẫn cháu trai mình ra ngoài liền ra hiệu. Hoắc Tử Khiêm 3 tuổi cũng là một đứa trẻ thông minh, thấy người tới đón hôm nay chính là người bác mà cậu sợ nhất, lập tức sững sờ, dáng vẻ tinh nghịch liền trở nên cung kính mà đi theo cô giáo.

Nữ giáo viên trẻ trung xinh đẹp nhìn Hoắc Lăng Tiêu không khỏi ngây ngốc, ngữ điệu ôn nhu so với đối mặt với bọn trẻ nhẹ nhàng hơn một chút: "Xin chào, anh là bác của Hoắc Tử Khiêm đúng không?"

“Vâng, cám ơn cô.” Hoắc Lăng Tiêu nhẹ gật đầu, đưa tay ra, Hoắc Tử Kiến ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, cúi đầu chào cô “Tạm biệt cô!”

Ngay khi một lớn một nhỏ vừa bước ra khỏi cổng trường, Hoắc Lăng Tiêu tinh ý phát hiện người phụ nữ đang lao về phía mình.

Phương Nhược Ninh vội vã rảo bước, lo lắng rằng con trai nhỏ bé không vui khi thấy bạn mình đã được đón, cô chỉ nghĩ đến con trai mình, không để ý mà lướt qua thân ảnh to lớn và nhẹ nhàng lướt qua.

Một mùi thơm thoang thoảng vây quanh, sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên u ám, lông mày nhíu chặt.

Trong sân vẫn còn rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa , Hoắc Tử Khiêm không dám nô đùa trước mặt bác, chỉ lén quan sát các bạn.

“Muốn chơi sao?” Giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu rơi xuống, cậu bé giật mình, ngước mắt lên nhìn người bác đáng sợ nhất của mình, do dự rồi gật đầu.

Người đàn ông hất hàm, "Đi đi, năm phút."

“Cảm ơn bác!” cậu bé mới còn rụt rè lúc nãy lập tức lao về phía mấy chiếc ô tô đồ chơi.

Phương Nhược Ninh đón con trai mình và nói chuyện với giáo viên về biểu hiện của cậu bé ở trường ngày hôm nay.

Cô giáo nói rằng cậu ấy rất ngoan và lễ phép, nhưng không nói chuyện với các bạn nhiều lắm, và có thể do vẫn chưa quen.

Phương Nhược Ninh mỉm cười, chạm vào đầu con trai và chào tạm biệt cô giáo.

Cô hiểu con trai mình, tên tiểu tử chỉ là tính tình cao ngạo lạnh lùng mà thôi, không biết có phải là thừa kế của nhà họ Hoắc hay không.

Phương Nhược Ninh vừa đón con đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào con trai, khi bước ra khỏi sảnh vẫn không thấy người đàn ông anh tuấn đứng dưới sân thu hút sự chú ý của vô số bà mẹ.

Cho đến khi…

Phương Quân Hiên đang bước đi đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên kia, và cậu bé gọi thầm: "Chú."

Chú?

Phương Nhược Ninh sửng sốt, đưa mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang quay đầu lại, trong lòng kinh sợ run rẩy!