Chương 48: Ma Cao Một Trượng Cũng Không Thể Trốn Thoát

Phương Quân Hiên ngước mắt lên nhìn mẹ. rồi gật đầu: “Mẹ ơi, con đau bụng quá.”

Phương Nhược Ninh vội vàng bỏ đồ xuống ôm chầm lấy cậu bé, lo lắng hỏi: “Đau ở đâu? Có đau lắm không con?” Người mẹ lo lắng nhất chính là cho đứa con mình, ngay lập tức hoảng sợ, đưa một tay xoa bụng: “Là đau kiểu gì thế con? Chỗ này? Hay là chỗ này?”

Vừa rồi cậu bé vẫn rất tốt, đột nhiên lại nói rằng đau bụng, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là đau ruột thừa.

Phương Quân Hiên thấy vẻ mặt của mẹ mình thay đổi trong trạng thái lo lắng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi, chỉ đành an ủi và nói: “Mẹ ơi, cũng không đau lắm đâu ạ…”

Phương Nhược Ninh nghe thấy những gì cậu bé nói, thì lại yên tâm hơn chút, rồi hỏi: “Có phải là bị tiêu chảy không?”

“Ừm, Vâng ạ…”

Chỉ cần không phải bệnh cấp tính là tốt rồi, Phương Nhược Ninh nghe cậu bé nói là bị tiêu chảy, càng nghĩ lại buổi sáng ăn cái gì, nhưng đều là đồ ăn rất bình thường, nghĩ đi nghĩ lại thì có thể là do ăn quá nhanh, tiêu hóa không tốt thôi.

“Quân Hiên, chúng ta qua đó nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ đi rót cho con một cốc nước ấm, được không?”

“Được ạ.” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi theo mẹ ra chỗ ngồi trong khu phòng khách.

“Con ngồi yên không được đi đâu nhé, ngồi nhìn hành lý đi, mẹ đi lấy nước.”

“Vâng, con biết rồi, mẹ!” Từ trước đến nay đứa bé chưa bao giờ nói dối, lần đầu tiên nói dối mẹ, trong lòng vẫn thấy rất ăn năn, do đó giọng điệu trả lời mẹ ngoan ngoãn một cách khác thường.

Phương Nhược Ninh có chút khó chịu, đã đến lúc làm thủ tục nhận phòng rồi, bên này lại bị nhầm lẫn. Buổi sáng ra ngoài vội vội vàng vàng, quên đem theo theo ly nước, trước tiên cô tìm nhân viên phục vụ lấy ly nước, sau đó mới đi lấy nước ấm.

Khi quay lại, nhìn thấy cậu bé đang ngồi yên lặng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai ấy dường như lại lộ rõ

vẻ buồn bã, chán nản, lòng cô đau nhói không thể kìm chế được.

Con trai thông minh lanh lợi, có phải là đã đoán được rằng cô không phải là đi công tác mà là muốn đưa cậu bé “cao chạy xa bay”, đó là lý do tại sao mà mặt mày ủ dột?

“Nào, Quân Hiên, uống chút nước ấm đi con.”

“Cảm ơn mẹ.” Nhận lấy cốc nước, cậu bé uống một cách chậm rãi.

Phương Nhược Ninh vừa giơ cổ tay lên để kiểm tra thời gian, đồng thời cũng dặn dò con trai: “Uống từ từ thôi con, kẻo bị bỏng.”

“Vâng ạ…”

Sau khi một cốc nước cạn đáy, Phương Nhược Ninh lại hỏi: “Bây giờ con cảm thấy tốt hơn chưa? Nếu như bụng không đau nữa, chúng ta đi thôi, cho kịp lúc máy bay”

Vừa dứt lời, cậu bé đột nhiên lấy tay che bụng nói: “Không được rồi mẹ ơi, con phải đi vệ sinh trước đã.”

Sau khi nói xong, không đợi Phương Nhược Ninh kịp phản ứng, cậu bé lại lao vào phòng vệ sinh nam.

“Quân Hiên! Quân Hiên!” Phương Nhược Ninh vô cùng lo lắng, vội vàng kéo hành lý đuổi theo.

Vốn dĩ muốn đến phòng vệ sinh nam xem xem, nhưng bên trong đó lại có vài người đàn ông đang đứng trước bồn tiểu, cuối cùng cô cũng xấu hổ không xông vào.

Phương Quân Hiên bước vào phòng vệ sinh nam quay đầu nhìn lại, chắc chắn mẹ không nhìn thấy cậu bé, lúc này mới bước đến trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ lương thiện ăn mặc đẹp: “Chào chú ạ, cháu có thể mượn điện thoại của chú dùng một chút được không?”

Người thanh niên trẻ tuổi nhìn cậu bé, thấy cậu bé đẹp trai, lại còn lịch thiệp, rất dễ mến, liền đưa ngay điện thoại cho cậu bé: “Bị lạc người nhà sao? Có muốn chú giúp đỡ không?”

“Cảm ơn chú ạ, không cần đâu ạ, cháu biết số điện thoại di động của người nhà cháu ạ.”

Sau khi nhận được điện thoại di động, điện thoại gọi được rồi, cậu bé quay đầu lại nhìn, rồi nhỏ giọng nói: “Chú Hoắc, chú đến chưa ạ? Mẹ cháu rất nóng lòng, mẹ con cháu chuẩn bị lên máy bay rồi.”

Trên đường cao tốc cách sân bay không xa, một chiếc Bentley Mulsanne suýt chút nữa như là đang bay với tốc độ nhanh, khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú, ánh mắt sắc bén, nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng: “Quân Hiên, cháu đừng lo lắng, chú sẽ tới ngay.”

“Vâng, được ạ…”

Sau khi cúp điện thoại, giọng nói của Hoắc Lăng Tiêu lại lạnh lùng: “Lý Quyền, lái xe nhanh hơn đi.”

“Rõ!” Vừa dứt lời, Lý Quân lại nói: “Hoắc tổng, tôi đã nói chuyện với bên sân bay rồi, bọn họ không lên máy bay được.”

Hoắc Lăng Tiêu nhíu mày, sắc mặt càng thêm kiên quyết: “Ừm, chỉ e rằng người phụ nữ này sẽ vội vàng mà nhảy qua tường mất.”

Mặc dù đã trao đổi với bên sân bay, nhưng anh vẫn không yên tâm được. Anh vốn dĩ cho rằng người phụ nữ này sẽ không đủ dũng khí để chạy trốn cùng đứa trẻ, nhưng không ngờ rằng vẫn là anh đánh giá thấp rồi.

Bốn, năm năm trước, anh không biết một cái gì hết, nghe theo cô chạy là cũng liền cho chạy trốn, nhưng hiện tại anh đã biết rõ mọi chuyện, cô còn muốn mang đứa con trai cao chạy xa bay nữa sao?

Người đàn ông nghiến chặt răng, đôi mắt thâm sâu và u ám như tia ra càng thêm sắc bén... đối với một người phụ nữ táo bạo như vậy, đợi sau này anh sẽ trừng phạt mới được?

*

Nhìn thấy con trai cuối cùng cũng đi ra, Phương Nhược Ninh vội vàng tiến lên trước: “Quân Hiên, con cảm thấy như thế nào? Bụng còn đau nữa không?”

Phương Quân Hiên tội lỗi không dám nhìn mẹ, nhanh chóng quay ánh mắt đi nhìn ra chỗ hai người đang ngồi nghỉ ngơi: “Mẹ ơi, con mệt quá…”

Phương Nhược Ninh nhìn theo ánh mắt của con trai, rồi nắm lấy tay cậu bé: “Vậy thì chúng ta hãy ra chỗ đó ngồi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi bị trì hoãn trở lại, thời gian lặng lẽ trôi qua trong hai mươi phút, Phương Nhược Ninh càng trở nên lo lắng hơn.

“Quân Hiên, con ngồi yên đây nhé, mẹ đi có việc một lát, được không?” Thời gian không còn nhiều, cô nghĩ đi làm thủ tục nhận phòng trước, sau đó trực tiếp ôm cậu bé đi qua chỗ bảo vệ kiểm tra.

Phương Quân Hiên cũng lo lắng, vô thức nhìn xung quanh, rồi thất vọng thu lại ánh nhìn: “Vâng ạ, mẹ ơi, con biết rồi.”

Đứa bé như vậy bị để qua một bên, không yên tâm lắm, nhưng mà, hôm nay cô bắt buộc phải đi.

Đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái, thật may là bàn phục vụ cách chỗ này không xa lắm, cô khi quay đầu nhìn lại vẫn có thể nhìn thấy cậu bé.

Tuy nhiên, khi đưa giấy chứng nhận vào, càng không biết có vấn đề gì xảy ra, một cô phục vụ xinh đẹp nhã nhặn lễ phép nói: “Xin chào cô, có vấn đề nhỏ cần xử lý một chút ạ, mời cô chờ một chút.”

Phương Nhược Ninh khó hiểu, cau mày nhìn màn hình máy tính: “Làm gì có vấn đề gì? Là visa của tôi có vấn đề gì sao?”

“Cô chờ một chút, là hệ thống có trục trặc.”

“Làm phiền cô có thể nhanh lên chút, thời gian rất gấp.”

“Được rồi, mong cô vui lòng chờ một chút.”

Bất luận cô có nhấn mạnh hay thúc giục đến như thế nào, thì cô nhân viên chăm sóc khách hàng xinh đẹp đó cũng không vội vàng, còn cô thì vội vàng chết đi được.

Quay đầu lại nhìn vài lần, con trai cô vẫn ngồi đó, cô quay người lại và chờ đợi hồi âm ở đây.

Sau khi trì hoãn năm sáu phút, Phương Nhược Ninh cuối cùng cũng không kìm nén được tính khí của mình: “Xin chào, cho hỏi rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Có rất nhiều người đang chờ ở phía sau đó, sự hiệu quả của mấy người cũng quá thấp.”

“Thật ngại quá, thưa cô, thật lãng phí thời gian của cô, đã xử lý xong xuôi hết rồi.” Cô phục vụ cuối cùng cũng trả lại giấy chứng nhận cùng với thẻ lên máy bay của cô, mỉm cười cảm ơn cô.

Phương Nhược Ninh đang phát điên, cầm lấy đồ rồi vội vàng quay lại chỗ con trai đang ngồi, nhưng mới đi được hai bước liền cảm thấy có gì đó không ổn, toàn thân cứng đờ lại, đột nhiên lao về phía trước nhanh hơn!

Vừa mới quay đầu nhìn con trai vẫn ngồi đó, tại sao bây giờ lại không thấy? Trở về chỗ ngồi, nhìn trái phải trước sau, sân bay lớn người ra người vào, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của con trai, nhưng hành lý lại vẫn ở nguyên chỗ đó.

Nếu cậu bé đi tìm cô, nhất định sẽ kéo theo cái hành lý, cô nghĩ đi nghĩ lại, lại đi vào phòng vệ sinh, lo lắng không biết có phải cậu bé lại bị tiêu chảy không.

“Xin chào anh, làm phiền cho tôi hỏi chút, trong nhà vệ sinh nam có một đứa bé cao như thế này không?” Không tiện vào nhà vệ sinh nam, Phương Nhược Ninh chỉ đành đứng đợi ở bên ngoài, khi nhìn thấy một người đàn ông đi ra, cô ngay lập tức xin lỗi rồi cản lại hỏi.

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Chờ mãi không thấy, sau vài phút trôi qua, cô trở nên lo lắng, hét to lên trước cửa nhà vệ sinh nam: “Quân Hiên? Quân Hiên? Con có đang ở trong phòng vệ sinh không?”

Sau khi hét lên mấy tiếng, bên trong không có tiếng đáp trả, cũng không có trẻ con đi ra, Phương Nhược Ninh đột nhiên hoảng sợ, nhịp tim đập nhanh hơn, ngón tay run lên, sắc mặt cũng thay đổi.

Không có trong nhà vệ sinh, cái hành lý vẫn để nguyên ở đó, thằng bé có thể đi đâu được chứ?

Lo lắng vô cùng, hốc mắt lập tức đỏ hoe, cô vội vàng xoay người chuẩn bị đi đến chỗ đài phát sóng tìm người, nhưng lúc vừa quay đầu lại vừa ngước mắt lên, cả người sững sờ tại chỗ, như hóa đá.

Cách đó hai ba mét, người đàn ông quý phái mặc vest, đi giày da, mặt không cảm xúc đứng ở đó, một tay ôm “đứa con trai” đã mất tích của cô.

Trong đầu cô đột nhiên như có một tiếng nổ, cảm giác bầu trời sụp đổ biến tất cả mọi tâm trạng của cô thành tro tàn, và khuôn mặt hoàn toàn không còn chút giọt máu nào.

Trong tích tắc, cô đã hiểu ra tất cả!

Cùng với sự hoảng sợ và tuyệt vọng, còn là những sự thất vọng và đau lòng.

Bảo bối mà cô nuôi nấng vất vả, mới có mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn bị người khác mua chuộc rồi, lại có thể học được cách nói dối và lừa gạt người khác, và cẩn thận với người mẹ thân yêu của mình!

Cô nên vui vì có một cậu con trai thiên tài, hay là cô nên buồn khi nuôi một con sói mắt trắng?

Hoắc Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, anh biết rõ ràng cảm xúc của cô lúc này, biết được là cô sợ hãi như thế nào, nhưng anh không có một chút thông cảm hay thương hại nào.

Nếu không phải vì đứa nhỏ bên cạnh lo lắng mẹ không tìm được cậu bé sẽ chết mất, thì anh đã định đưa đón đứa bé, để cô một mình trở về nước Anh rồi!

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Phương Nhược Ninh liền định thần lại, chịu đựng không được đột nhiên xoa lên hai bên thái dương, cúi đầu nhìn con trai đứng bên cạnh.

Cuối cùng thì cậu bé cũng phải ăn năn, áy náy cúi đầu tội lỗi, nhìn ngón chân của mình.

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi bước từng bước về phía trước.

Hoắc Lăng Tiêu không động đậy, vẻ mặt tao nhã cao quý hấp dẫn người khác vẫn lạnh lùng như xem thường mọi người, không một tia sóng lớn nào.

Phương Nhược Ninh đứng yên, nhìn con trai mình, khi cô nói, giọng nói của cô đã bình tĩnh lại đến mức không còn chút hoảng sợ: “Quân Hiên, con không đi với mẹ, phải không?”

Cậu bé đơ người lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, đôi mắt to tròn đầy sự bối rối, những giọt nước mắt bắt đầu ngưng tụ lại.

Đôi mắt ấy, giống như đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh, nhưng vẫn còn nét non nớt và ngúng nguẩy của một đứa trẻ. Nhưng lúc này, chứa đựng đầy sự bối rối.

“Mẹ…” Cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu lên một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không có rời tay người đàn ông này.

Phương Nhược Ninh vô cùng đau lòng.

Tuy nhiên, cô vẫn phải đánh cược rằng, cược rằng con trai cô thực sự không thể bỏ rơi anh.

Vì vậy, chịu đựng đau lòng, cô gật đầu, trầm giọng nói: “Được thôi, vậy mẹ sẽ tự mình rời đi, coi như là... Mẹ chưa từng sinh ra con.”

Dứt lời, cô dứt khoát nhìn sang một bên, rồi đi ngang qua người đàn ông.

“Mẹ!” Cuối cùng cậu bé cũng hoảng sợ, vội vàng như hét gọi bác sĩ, phút chốc gạt tay người đàn ông sang một bên và lao thẳng về phía trước hai bước.

Cùng lúc đó, người đàn ông chưa nói câu gì đột ngột đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, phun ra một chữ thật sâu và nghiêm nghị: “Đứng lại!”