Có một chiếc xe khác từ phía sau đi tới, bấm còi giục giã, Hoắc Lăng Tiêu liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó nhìn về phía người phụ nữ.
Phương Nhược Ninh bế tắc, bất mãn, vừa tức vừa giận nhưng cuối cùng đành bất lực.
Con trai cô đang ngồi trong ô tô. Cô ấy có thể làm gì khác ngoài việc lên xe?
Tuy nhiên, cô cũng kiên quyết không để con trai ở ghế sau một mình.
Vì vậy, vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông một cách thờ ơ, cô vừa mở cửa sau và ngồi vào cạnh con.
Hoắc Lăng Tiêu không có ý kiến, môi mỏng cong lên một góc cười, sau đó thong dong tiêu tao mở cửa lên xe.
Chiếc xe Bentley Mulsanne khởi hành ổn định hòa vào dòng xe cộ, Hoắc Lăng Tiêu lái xe đến khu Jade Huafu Community 1 cách thành thục, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu bằng đôi mắt sâu thẳm không chút giấu giếm kia, rồi nhìn hai mẹ con ngồi trên ghế sau.
Phương Nhược Ninh im lặng nhưng thật ra trong lòng cô còn rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn, làm sao người đàn ông này biết cô đến khách sạn Four Seasons dự tiệc sinh nhật, và làm sao anh ta biết cô đã đưa con trai gửi ở nhà chủ nhà? Về việc làm sao Quân Hiên lại đi cùng với anh ta, không cần hỏi nữa.
Trước mắt Quân Hiên không muốn cùng người này mâu thuẫn, nhưng có một số chuyện không thể cô cứ mãi thắc mắc trong lòng cho đến khi xe tiến vào cổng cộng tiểu khu.
Phương Nhược Ninh đã rất ngạc nhiên. Cổng tiểu khu này đang đóng cửa quản lý. Tại sao khi xe của anh ta đi vào lại tự động mở ra?
Trong lòng nảy sinh nghi ngờ, cô vẫn không chịu nói ra, cứ như vậy, xe dừng lại dưới tòa nhà đơn vị nơi họ ở.
“Xem ra Hoắc tổng có khả năng làm thám tử tư thật.” Lần này Phương Nhược Ninh không nhịn được nữa mà châm chọc nói.
Người đàn ông bước ra khỏi xe, vốn định giúp họ mở cửa, nhưng khi anh ta vội vã đến cửa sau bên kia, Phương Nhược Ninh đã xuống với đứa trẻ.
“Hoắc tổn, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi trở về, nhưng điều này không đủ để bù đắp lỗi lầm mà anh đã gây ra tối nay.” Phương Nhược Ninh liếc nhìn anh ta một cái, trong lời nói vẫn còn phẫn nộ.
Không ngờ, Hoắc Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, giọng nói vừa dứt, tay lại bị kéo xuống, cậu bé nhắc nhở nhẹ giọng nghiêm nghị: "Mẹ, mẹ thật bất lịch sự!"
"..."
Hoắc Lăng Tiêu cong môi: "Xem ra, Quân Hiên cũng không nhìn nổi nữa. Tôi đưa hai người về chẳng phải cô vẫn là nên mời tôi uống một chén trà sao?"
Cậu bé đồng ý ngay: "Mẹ, mời chú Hoắc lên ngồi đi."
"Không, quá muộn rồi. Chú Hoắc phải về rồi vì chú ấy sẽ phải đi làm vào sáng mai." Cô không thể làm tổn thương tâm hồn non nớt của con trai mình, nhưng cô cũng kiên quyết không dẫn sói về nhà. Phương Nhược Ninh kiếm cớ bịt miệng con trai, dụ con lên nhà có đồ ăn ngon.
Hoắc Lăng Tiêu đứng tại chỗ, một tay tao nhã sao vào túi quần, như cười như không nhìn người phụ nữ tức giận quay đầu đi.
Anh đứng ở dưới lầu cũng không có rời đi, mấy phút sau, đèn lầu hai bật sáng mới nhếch khóe môi quay trở lại xe.
Điện thoại reo, và anh kết nối nó.
Đâu dây bên kia, Lý Quyền xin chỉ thị: "Hoắc tổng, chuyện tối nay có người chụp ảnh và đăng Weibo. Anh có cần xử lý không?"
“Không, để họ đăng.” Vốn dĩ anh định tiếp tục giấu chuyện, nhưng giờ anh đột nhiên đổi ý, người phụ nữ này không dễ tiếp cận có lẽ nên dùng biện pháp cưỡng chế nào đó-mọi người nên biết, người phụ nữ này là Hoắc Lăng Tiêu quan tâm đến cho nên bất luận kẻ nào cũng không có quyền động đến.
Lý Quyền cũng hiểu được, cúp điện thoại.
Hoắc Lăng Tiêu ngồi trong xe, nhìn về phía lầu hai trước khi khởi động xe và rời đi.
Phương Nhược Ninh đang đứng sau rèm cửa trong phòng khách, khi cô nghe thấy tiếng xe ô tô rời khỏi tầng dưới, hơi thở căng thẳng của cô đã được giải phóng liền cẩn thận bước ra ban công để xem xét.
Đèn hậu xe nhấp nháy, rẽ rồi cuối cùng rời đi ...
Thần kinh thả lỏng, cô quay trở lại phòng khách, bắt đầu hỏi: "quân Hiên, hồi tối sao con lại làm vậy?"
Thiên tài nhỏ vừa về đến nhà đã ngồi học Sudoku nghe giọng điệu nghiêm nghị của mẹ, có chút nghiêm túc, nghĩ đến việc đồng ý với chú Hoắc, cậu nhỏ giọng đáp lại người lớn: "Con biết không phải mẹ bảo chú Hoắc đến đón con. Chú Hoắc đã gạt con, nói là mẹ nhờ chú ấy đến đón con. Hừm! Nhất định là mẹ không muốn con gặp chú Hoắc, nhưng mà chú Hoắc chỉ muốn giúp mẹ thôi."
"..." Phương Nhược Ninh có chút bối rối, cau mày hỏi: "Chú ấy nói với con cái gì?"
"Đúng vậy… chú Hoắc muốn bảo vệ mẹ, nhưng mẹ không biết điều này."
"..." Thằng nhóc này, quả nhiên là một con sói nhỏ, từ trong ra ngoài.
Cứng đờ một lúc, Phương Nhược Ninh bước đến sô pha ngồi xuống, nghiêm túc nhìn con trai hỏi: "Quân Hiên, nếu mẹ muốn cùng con rời khỏi đây, con có vui lòng trở về nơi con từng ở không?"
Phương Quân Hiên nhìn lại cô, nghĩ đến lời bác Hoắc nói, anh lập tức chuẩn bị kỹ càng, "Mẹ, mẹ định chạy trốn đi sao?"
"..." Phương Nhược Ninh cứng họng, đứa nhỏ này từ khi nào càng ngày càng ...
Ngập ngừng một chút sau đó cô sửa lại câu nói của con trai: "Sao lại là chạy trốn chứ? Chẳng qua là mấy ngày nay mẹ vẫn cảm thấy không thoải mái với cuộc sống ở đây, mẹ muốn quay lại Anh, con có muốn không?"
Cậu bé suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Con nghĩ ở đây rất tốt."
"Tốt ở chỗ nào?"
“Chỗ nào cũng tốt."
Cũng đã học cách uốn lưỡi!
"Tuy nhiên, mẹ làm việc ở đây không hài lòng, vẫn có nhiều người nhìn mẹ mà không vừa lòng. Phải làm sao nếu mẹ mỗi ngày đều không vui?"
Phương Quân Hiên nhìn mẹ mình: "Con hiểu rồi, những người đó đêm nay không phải là người tốt, nhưng chú Hoắc không phải đang bảo vệ chúng ta sao?"
Chú Hoắc, lại là chú Hoắc.
“Quân Hiên, con muốn mẹ nói bao nhiêu lần, chúng ta không thể làm phiền chú Hoắc mọi chuyện, đêm nay con không nên đi cùng chú ấy. Làm sao con có can đảm đi cùng một người xa lạ vậy. Lần trước ở trường mẫu giáo con rời đi mẹ đã phải đi tìm.” Phương Nhược Ning, người luôn tin tưởng vào cách nuôi dạy con cái khoa học, cảm thấy lửa bùng lên tức giận.
“Nhưng mẹ, chú Hoắc không phải người xa lạ…Chúng ta là bạn tốt của nhau.” Thằng nhỏ nghiêm túc nói với đôi mắt to lóe sáng.
Phương Nhược Ninh vuốt trán bằng một tay và không thể nói chuyện được nữa.
Điện thoại di động vang lên ngắt lời hai mẹ con. Phương Nhược Ninh nhìn thấy số đó là của dì Lâm, liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ban công trả lời cuộc gọi, chỉ muốn hỏi vài câu.
“Dạ...”
Nhìn lại con trai của mình, Phương Nhược Ninh lịch sự mỉm cười: “Chúng cháu vừa mới trở về. Cháu xin lỗi đã làm phiền dì tối nay. Cảm ơn dì đã giúp cháu chăm sóc Quân Hiên.”
"Ồ, có gì đâu, dì chăm sóc thằng bé chưa được bao lâu, bố của Quân Hiên đột ngột đến và nói rằng cậu ấy sẽ đưa thằng bé đi đón cháu. Dì có chút lo lắng vì chưa nhìn thấy bố của thằng bé bao giờ nên không biết có đúng không nhưng Quân Hiên vội mừng rỡ ngay khi nhìn thấy cậu ấy. Dì nghĩ không thể nhầm được nên không ngăn lại. Dì vốn dĩ muốn gọi điện cho cô để nói chuyện, nhưng bố của Quân Hiên nói là muốn cho cô một sự bất ngờ, để cậu ấy không thông báo cho cô, nên dì không ngăn lại… Nhưng nghĩ đến, dì vẫn cảm thấy không ổn, suy nghĩ lâu một hồi, có lẽ hai người cũng đã gặp mặt, cho nên gọi điện hỏi thăm, từ khi Quân Hiên ở cùng cháu thì dì yên tâm.” Dì Lâm nói xong lại cười, thật sự rất thư thái.
Phương Nhược Ninh sau khi nghe xong cảm thấy bối rối và muốn giải thích rằng người đàn ông đó không phải là bố của Quân Hiên, nhưng lời giải thích này chắc chắn sẽ làm nảy sinh nhiều câu hỏi hơn. . "
"Về nhà là tốt rồi, ba người các cô đoàn tụ, tôi cũng không quấy rầy nữa."
Nói xong dì Lâm liền cúp máy.
Suy nghĩ kỹ, cô vô cùng hoảng sợ chợt quay lại nhìn con trai mình, tự hỏi không biết thằng bé có đang nói với người đàn ông về chuyện đó không? Hoặc có lẽ, Hoắc Lăng Tiêu đã cử người theo dõi nó một cách bí mật?
Nghĩ đến đây, sống lưng cô thấy lạnh toát.
Người đàn ông này muốn làm gì? !
Đang định quay lại phòng khách, điện thoại di động của cô lại vang lên, vừa nhìn thấy Phùng Tuyết Tĩnh đang gọi điện, cô liền biết bạn mình định hỏi gì.
"Alo, Tuyết Tĩnh..."
"Tình hình thế nào rồi? Mẹ kế của cậu có làm cậu khó xử không?", hiển nhiên lúc nào cũng lo lắng.
Phương Nhược Ninh thở dài, quay lại đứng trên ban công, trầm giọng nói: "Tớ đã về rồi."
"Về nhà? Nhanh như vậy?"
“Cái này... thật khó nói thành lời."
"Sao vậy? Bọn họ làm cậu xấu hổ?"
"Điều là thứ yếu làm cho tớ xấu hổ cậu tuyệt đối không nghĩ tới được đã xảy ra chuyện gì đâu!"
Trước khi Phùng Tuyết Tĩnh hỏi chuyện gì đã xảy ra, Phương Nhược Ninh đã khóc một cách giận dữ: "Không lâu sau khi tớ đi, Hoắc Lăng Tiêu thực sự đã đưa Quân Hiên đi! Tớ đã để Quân Hiên ở với dì Lâm trước khi rời đi. Tớ không biết anh ta làm cách nào lại biết được…"
"Cái gì? Hoắc Lăng Tiêu đưa Quân Hiên đến khách sạn tìm cậu?" Chắc chắn Phùng Tuyết Tĩnh đã bị sốc trước tin này.
Phương Nhược Ninh che mắt, thở dài một hơi: “Tuyết Tĩnh, tớ nghĩ mình thực sự nên đi, tớ cảm thấy nếu không đi sẽ quá muộn, nhưng tớ vừa nói chuyện với Quân Hiên, thằng bé không muốn đi... "
"Không, trước tiên đừng lo lắng…" Phùng Tuyết Tĩnh nghe thấy giọng cô khóc vì sợ hãi và lo lắng, liền nhanh chóng an ủi rồi hỏi: "Cậu không biết rõ rốt cuộc Hoắc Lăng Tiêu có ý gì? Tớ cảm thấy, anh ta chính là muốn theo đuổi cậu? Rõ ràng hơn nữa là muốn làm cha của Quân Hiên"
Phương Nhược Ninh nhăn nhó, bất lực: "Nếu đã như vậy thì tớ còn phải đi ngay lập tức."
"Nhưng câu nói Quân Hiên không đồng ý..."
"…" Phương Nhược Ninh thở dài, không biết phải làm gì.
Hai người bạn nói chuyện một hồi cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, Phương Nhược Ninh buồn bực, cúp điện thoại, cau mày nhìn con trai.
Buổi tối, sau khi dỗ con trai ngủ, cô đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, thật sự không muốn rời khỏi căn nhà nhỏ ấm cúng do chính mình trang hoàng, nhưng nghĩ đến những hành vi bất thường khác nhau của Hoắc Lăng Tiêu, cô vẫn nghiến răng về phòng, dọn đồ vào vali.
Con trai cô quá thông mình vì thế không thế nói thẳng là muốn trở về Anh quốc, như vậy ngày mai chỉ có thể kiếm cớ lừa thằng bé.
Thời gian gấp gáp và không có quá nhiều thời gian để lấy đi quá nhiều thứ, cô chỉ thu dọn vài bộ quần áo quan trọng nhất và mang theo những thứ cần thiết của đứa trẻ.