Cô nói như vậy, đương nhiên Vệ Vân Triệt cũng không cưỡng cầu nữa: "Cũng được, quần áo gì đó của Hiên Hiên trễ một chút anh sẽ đưa qua."
"Không cần, ngày mai trực tiếp mang đến văn phòng luật đi, đỡ phải đặc biệt đi một chuyến."
"Cũng được, vậy anh sang bên Hoắc thị trước."
Cúp điện thoại, Vệ Vân Triệt ngẫm nghĩ lại bấm một dãy số gọi đi.
"Thư kí Trần, chào anh, tôi là Vệ Vân Triệt, Nhược Ninh đã về rồi, hiện tại đang ở nhà nghỉ ngơi."
Bên kia, Trần Hàng cũng yên tâm, nhìn ông chủ phía sau bàn làm việc, lại hỏi: "Luật sư Phương không sao chứ?"
"A, không sao, cô ấy nói có hơi không thoải mái cho nên đổi sang ngồi tàu hỏa cao tốc trở về."
Vệ Vân Triệt ở giữa phụ trách chuyển lời không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc lần đi công tác này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cho dù không hiểu thì nghĩ đến mối quan hệ giữa nam và nữ, anh ta đại khái cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Nhưng nếu như vậy, chẳng lẽ Hoắc Lăng Tiêu có ý với Nhược Ninh, còn Nhược Ninh lại luôn trốn tránh?
Thế nhưng loại người có thân phận giống như Hoắc Lăng Tiêu, lẽ nào Nhược Ninh còn thấy chướng mắt?
Mang một bụng nghi hoặc, Vệ Vân Triệt cầm túi công văn vội vàng ra ngoài.
Phương Nhược Ninh ở nhà nghỉ ngơi một lát, chờ tâm trạng tốt hơn một chút thì bắt đầu thu dọn đơn giản một lượt khắp nhà, sau đó ra ngoài đi đón con trai.
Phương Quân Hiên nhìn thấy mẹ cậu nhóc xuất hiện trước cửa phòng học thì hưng phấn xông lên: "Mẹ!"
Phương Nhược Ninh ngồi xổm xuống, kéo con trai ôm lấy: "Mẹ đã về rồi, có nhớ mẹ không?"
"Nhớ!" Tính tình cậu nhóc lạnh nhạt, nếu không phải đã xa nhau mấy ngày thì muốn cậu chủ động nhào vào trong lòng là chuyện cực kỳ khó.
Ngay cả hiện tại cũng chỉ là ôm một cái rồi buông ra ngay, khuôn mặt nhỏ anh tuấn đứng ở trước mặt đầy hưng phấn và kích động, còn hơi hơi ửng đỏ, tựa như bởi vì hành động ôm mẹ vừa rồi mà có chút ngượng ngùng.
Hai mẹ con ngồi xổm một bên nói chuyện, không để ý có một cậu nhóc diện mạo tuấn mỹ khác đã đi đến.
"Dì ơi." Hoắc Tử Khiêm chủ động chào hỏi, rất là lễ phép.
Đối với người Hoắc gia, trong lòng Phương Nhược Ninh đều là mâu thuẫn nhưng có mâu thuẫn mấy cũng biết trẻ nhỏ là vô tội, vì thế cười chào đón: "Hoắc thiếu gia, chào cậu."
Ai ngờ Hoắc Tử Khiêm lại nghiêm trang nói: "Dì, dì kêu con Tử Khiêm là được rồi! Con và anh Quân Hiên là bạn tốt nhất đo!"
Anh Quân Hiên?
Phương Nhược Ninh có chút giật mình, vì sao giữa bạn học lại phải gọi như vậy?
Cô giáo đứng ở một bên giống như nhìn ra thắc mắc của Phương Nhược Ninh, sờ đầu Hoắc Tử Khiêm giải thích: "Cũng không biết vì sao Tử Khiêm lại thích gọi anh Quân Hiên, tình cảm giữa hai đứa thật sự rất tốt."
Phương Nhược Ninh cười cười xấu hổ, không dám nói gì.
Anh em cùng cha khác mẹ mà, tình cảm đương nhiên là trời sinh.
Biết Phương Quân Hiên phải đi, Hoắc Tử Khiêm bắt đầu sốt ruột, đầu nhỏ cứ vươn ra ngoài phòng học ngóng trông: "Ôi, sao bọn họ còn chưa đến?"
Cô giáo biết vị thiếu gia nhỏ này nghịch ngợm, theo bản năng ngăn lại nói; "Từ Khiêm, phụ huynh còn chưa đến, cần phải ngoan ngoãn ở trong phòng học chờ nhé."
Phương Quân Hiên thấy được mẹ nên cũng quên luôn anh em tốt, nắm lấy tay mẹ chuẩn bị rời đi.
"Dì ơi!"
Phương Nhược Ninh nghe gọi thì quay đầu lại: "Sao vậy Hoắc thiếu gia?"
Cậu nhóc có chút thấp thỏm, nhìn nhìn Phương Nhược Ninh lại nhìn nhìn Phương Quân Hiên, đáng thương nói: "A, dì có thể đón luôn cả con không? Anh Quân Hiên đi rồi, con thật tịch mịch mà."
Thật tịch mịch?
Phương Nhược Ninh nghe vậy thì dở khóc dở cười, đứa nhóc ba tuổi biết cái gì là tịch mịch sao?
"Xin lỗi, Hoắc thiếu gia, tôi không thể dẫn cậu cùng đi được, nhất định là người nhà cậu rất nhanh sẽ đến." Phương Nhược Ninh nhẫn tâm từ chối, lại lắc lắc tay con trai: "Hiên Hiên, tạm biệt bạn tốt đi."
Phương Quân Hiên liếc nhìn Hoắc Tử Khiêm một cái: "Tôi đi trước, tạm biệt!"
Một khắc đó, Hoắc tiểu thiếu gia đứng ở cửa sắp khóc đến nơi.
Hai mẹ con mới vừa đi đến đầu cầu thang chuẩn bị đi xuống thì từ phía dưới có một thân ảnh vội vội vàng vàng đi lên. Phương Nhược Ninh sợ tới mức túm con trai giấu qua một bên bao bọc lại, nhíu mày nhìn người đàn ông đang vội vã bước lên ở phía trước.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn một cái, hoặc căn bản là chưa nhìn rõ, vội vàng nói một câu: "Thật xin lỗi."
Hữu kinh vô hiểm, Phương Nhược Ninh cũng không so đo nữa, nắm chặt lấy tay con trai tiếp tục xuống cầu thang.
Hai người mới vừa đi đến cầu thang lầu một đã nghe phía sau có tiếng Hoắc Tử Khiêm hưng phấn hô: "Anh Quân Hiên!"
Hai mẹ con quay đầu lại lập tức thấy người đàn ông vội vàng hấp tấp lên lầu vừa rồi đang nắm tay Hoắc Tử Khiêm đi xuống.
Phương Nhược Ninh cả kinh, theo bản năng nhìn về phía người nọ, không ngăn được nhịp tim dồn dập!
Người đàn ông này... chẳng lẽ là Hoắc Tử Khiêm...
Ánh mắt cố tình đảo qua đảo lại giữa hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, khuôn mặt cũng không phải rất giống nhưng ánh mắt lại không khác là bao.
Không đợi cô kịp biết rõ quan hệ giữa hai người này, Hoắc Tử Khiêm đã đi đến trước mặt hai mẹ con: "Dì, anh Quân Hiên, đây là bố con! Công việc của bố con rất bận, thường xuyên đi công tác, thật hiếm có, hôm nay bố đến đón con!"
Năng lực ngôn ngữ của Hoắc Tử Khiêm mới ba tuổi không tệ, cái gì cũng biết diễn đạt, giọng nói non nớt khiến người nghe không khỏi dở khóc dở cười.
Phương Nhược Ninh nghe được lời này, sắc mặt trắng nhợt, cứng đờ.
Thật đúng là Hoắc Lăng Uyên, người đàn ông năm năm trước bị cô sắp đặt "hãm hại" kia, người mà trong l*иg ngực đang có trái tim của Lâm Lãng - bố ruột của Hiên Hiên.
Thế giới quá nhỏ, tất cả bọn họ vẫn sẽ gặp gỡ.
Hoắc Lăng Uyên nhìn người phụ nữ trước mặt, đương nhiên nhìn ra sự thất lễ vừa rồi của cô, chẳng qua anh cũng không nghĩ nhiều, mấy năm nay phụ nữ có ý với anh chưa bao giờ hết, mỗi lần đến nhà trẻ đón con trai vẫn luôn bị một ít bà mẹ vây xem, có nhiệt tình đến gần, có ngây người ở xa nhìn.
Cũng may rất nhanh Phương Nhược Ninh đã phục hồi lại tinh thần, biết đối phương hoàn toàn không biết gì cả, lại cấp tốc buộc mình trấn định lại.
Đối diện tầm mắt, Hoắc Lăng Uyên phong độ nhẹ nhàng lập tức gật đầu: "Chào cô, vừa rồi vội vã suýt nữa đã đυ.ng phải các vị, rất xin lỗi."
Phương Nhược Ninh cười lễ phép, biết đối phương không nhận ra mình, cũng không có khả năng nhận ra thì lập tức thả lỏng: "A, không sao."
Có tật giật mình, cô một khắc cũng không muốn ngây người ở đây nữa, nói xong nắm tay con trai xoay người rời đi: "Hiên Hiên, chúng ta đi thôi."
Hoắc Lăng Uyên cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng là cô gái này nhìn chằm chằm mình và con trai đánh giá một hồi, nhưng sau khi anh chủ động chào hỏi thì đối phương lại gấp gáp xoay người rời đi, thái độ lạnh nhạt xa cách khiến người ta không nắm bắt kịp.
Không đợi cậu suy nghĩ ra thì con trai đang bị hắn nắm tay đã tránh thoát, đuổi theo cậu nhóc kia: "Anh Quân Hiên, anh chậm đã, bố em có xe, em có thể kêu bố em đưa hai người về nhà, như vậy chúng ta có thể cùng nhau chơi thêm một lát rồi."
Cậu nhóc tuyệt đối không phải khoe khoang, chỉ là đơn thuần muốn cùng Phương Quân Hiên chơi thêm một lát mà thôi.
Nhưng Phương Nhược Ninh nghe được lời này lập tức sợ mất mật, càng kéo tay con trai đi nhanh hơn.
"Anh Quân Hiên... anh Quân Hiên?"
Mấy ngày nay Hoắc Lăng Uyên có nghe mẹ mình nhắc đến, nói nhóc con này kết bạn ở nhà trẻ, mỗi ngày về nhà đều cứ nhắc mãi, lúc này thấy mặt cậu đã hiểu ra.
Thấy dáng vẻ lấy lòng của con trai, lúc anh cảm thấy dở khóc dở cười lại tò mò không ngớt, rốt cuộc là đứa bé thế nào có thể khiếu Hoắc tiểu thiếu gia cao ngạo lại nghịch ngợm có thể sùng bái theo đuổi như vậy?
Không nhịn được mà nhanh chóng tiến thêm vài bước đi theo con trai, anh cũng muốn biểu đạt thiện ý với đối phương. Nhưng khi anh tiến lên nhìn thấy cậu nhóc bị mẹ kéo đi ra khỏi cổng lớn của trường học, ngũ quan thế nhưng khiến anh cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc!
Trong đầu xẹt qua một tia giật mình, trong nháy mắt anh đã nhớ ra cái cảm giác quen thuộc kia là gì!
Đứa bé trai này có dáng vẻ giống y như anh cả trong ảnh chụp được treo ở tủ kính trong nhà.
"Vị phụ huynh này xin dừng bước!" Hành động nhanh hơn ý thức, như là không cần suy nghĩ, Hoắc Lăng Uyên đã tiến lên một bước ngăn cản đường đi của hai mẹ con.
Tim Phương Nhược Ninh căng thẳng, biết đối phương không thể nào nhận ra mình, lập tức ra vẻ bình tĩnh mà vuốt những sợi tóc bên tai: "Chào anh, có việc gì sao?"
"Anh Quân Hiên, anh ngồi xe bố em cùng về đi." Hoắc Tử Khiêm tiếp tục lôi kéo Phương Quân Hiên.
Hoắc Lăng Uyên lại nhìn chằm chằm Phương Quân Hiên, trên mặt không giấu nổi kinh ngạc và vui mừng: "Cô đây không cần hiểu lầm, tôi không có ác ý, tôi chỉ là cảm thấy... con trai cô có dáng vẻ... rất giống anh cả tôi!"
Phương Nhược Ninh không được tự nhiên mà cười cười: "Cái đó... trên trái đất này có đến mấy tỷ người, có dáng vẻ giống nhau cũng là bình thường."
"Hiên Hiên, chúng ta đi thôi." Cúi đầu nhìn con trai, Phương Nhược Ninh cố gắng duy trì ý cười nhìn về phía Hoắc Tử Khiêm: "Hoắc thiếu gia, cảm ơn ý tốt của cậu, chỉ là chúng tôi còn có việc, xin đi trước."
Nói xong không đợi Hoắc Tử Khiêm buông tay Phương Nhược Ninh đã mạnh mẽ kéo con trai, vội vàng rời đi.
"Có phải anh Quân Hiên không thích con..." Hoắc thiếu gia bị vứt bỏ, nháy mắt hốc mắt đã phiếm đỏ, lại sắp khóc đến nơi.
Hoắc Lăng Uyên không có lòng dạ đâu đi trấn an con trai, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cô gái dần đi xa.
Lạ thật, quá lạ! Trong nháy mắt đó, anh thậm chí nghĩ đến có phải anh trai anh có con riêng ở bên ngoài hay không? Hơn nữa, dáng vẻ người mẹ này thấy anh thì vội vã muốn trốn tránh cũng khiến anh cảm thấy thật đáng nghi.
Nghĩ vậy, Hoắc Lăng Uyên lập tức móc di động ra gọi điện thoại.
"Alo, anh!"
Đầu bên kia, giọng điệu Hoắc Lăng Tiêu vẫn đạm mạc trước sau như một: "Sao thế, không phải nói hôm nay về sao? Anh cũng vừa đi công tác về, chú có rảnh đến đây báo cáo lại tình hình bên châu u một chút đi."
"Ôi chao, chuyện công việc ngày mai lại nói đi! Em muốn nói cho anh biết một tin tức giật gân cơ!" Hoắc Lăng Uyên nhìn hai mẹ con đang ra khỏi cổng nhà trẻ dưới sườn núi, bắt một chiếc xe trên đường nghênh ngang rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt: "Em đến nhà trẻ đón Tử khiêm, anh đoán xem em thấy gì?"
Hoắc Lăng Tiêu vừa nghe tin em trai đến nhà trẻ đón cháu trai, lại có giọng điệu như vậy, lập tức hiểu được: "Nhìn thấy một bé trai có dáng vẻ rất giống anh."
"Anh biêt?" Hoắc Lăng Uyên càng khϊếp sợ hơn.
"Anh biết, anh còn muốn cảnh cáo chú, cách mẹ con bọn họ xa một chút, đừng dọa bọn họ."
Hoắc Lăng Uyên cảm thấy quá thần kỳ, nhất thời không biết nên có phản ứng thế nào, qua mấy giây mới bình tĩnh lại, lại tò mò hỏi: "Anh cả, sao lại thế này chứ? Sẽ không phải thật sự là con riêng lưu lạc bên ngoài của anh chứ?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài, vốn định là trước khi điều tra rõ ràng sẽ tạm thời giấu mọi người, không ngờ bị chú phát hiện. Miệng chú kín chút, trước đừng nói ra ngoài! Trong nhà cũng không được nói!"
Hoắc Lăng Tiêu lo lắng bởi vì em trai tùy tiện tiếp cận càng kí©h thí©ɧ Phương Nhược Ninh vốn đã như chim sợ cành cong, dưới tình thế cấp bách cô có thể thật sự sẽ dẫn theo con trai biến mất tăm.