Chương 34: Bữa Tiệc Sinh Nhật Xa Hoa Lãng Mạn

"Đến nơi rồi!"

Xe Rolls-Royce đột ngột dừng lại, người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái đang nhắm mắt bị bất ngờ rồi theo quán tính mở mắt.

“Hoắc tổng, không còn sớm nữa, tôi phải về nghỉ ngơi.” Nhìn lại người đàn ông, Phương Nhược Ninh không cho anh ta thời gian phản ứng, liền mở cửa bước xuống.

Tuy nhiên, khi cô đi vòng qua đầu xe để ra khỏi bãi đỗ xe thì người đàn ông từ ghế phụ lái đã xuống xe.

“Chờ đã!” Cổ tay cô bị nắm lấy, giọng điệu trầm ổn của người đàn ông nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng lại có chút uy nghiêm.

Phương Nhược Ninh dừng lại, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống, "Hoắc tổng buông ra được không?"

Hoắc Lăng Tiêu mím môi, thu lại lòng bàn tay, ngỏ lời mời: "Luật sư Phương, nếu đã đến rồi, cùng nhau ăn cơm đi?"

“Không cần."

"Cô còn không đi lên, cứ như vậy cự tuyệt, thật không cho người khác mặt mũi mà. Tôi hứa sẽ không để cho cô thất vọng."

Phương Nhược Ninh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi lông mày đẹp và lạnh lùng.

Trước khi cô từ chối lần nữa, Hoắc Lăng Tiêu đã nắm lấy cổ tay cô: "Nhanh lên, trời vẫn còn mưa."

Phương Nhược Ninh đang đi một đôi giày cao gót 10cm, khi cô bị kéo liền loạng choạng suýt ngã.

"Này! Anh buông ra! Tôi biết cách đi!" không thể chạy thoát, Phương Nhược Ninh đành phải chạy theo, nhưng Hoắc Lăng Tiêu nắm lấy cổ tay cô và sải bước nhanh về phía trước, khiến cô phải chạy để đuổi kịp.

Người đàn ông không ngừng kéo cô đi vào tòa nhà chọc trời, đi qua đại sảnh tráng lệ rồi dừng lại trước thang máy.

“Anh mau buông tay ra!"

Người đàn ông nhìn lại cô và nghe thấy cô đảm bảo: "Tôi hứa với anh sẽ lên trên xem một chút! Nhưng sau khi tôi xem xong sẽ rời đi ngay , anh không được ngăn cản!"

Hoắc Lăng Tiêu âm thầm nghĩ sau khi cô lên đó liền chạy không nổi nên liền cười cười buông tay cô ra.

Bước vào thang máy, Phương Nhược Ninh e ngại trong lòng khi nhìn thấy anh đang nhấn tầng trên cùng.

Nhìn từ bên ngoài, tầng cao nhất của tòa nhà này dường như là một nhà hàng xoay, người này làm gì trong nhà hàng xoay sau khi ăn uống xong?

Cô bối rối nhưng không hỏi, bây giờ có thể cùng người đàn ông này nói ít bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Thang máy đều đặn đi lên, không gian kín kẽ giữa hai người đều yên tĩnh, Phương Nhược Ninh chỉ cảm thấy bầu không khí càng ngày càng khó xử.

May mắn thay, cuối cùng với một tiếng "ding", cửa thang máy đã mở ra.

“Đi thôi.” Hoắc Lăng Tiêu nở một nụ cười quyến rũ trên gương mặt quý ông lịch lãm rồi anh giơ tay lên.

Phương Nhược Ninh nhìn nụ cười của anh ta, bất an không thể giải thích được. Cô chỉnh lại váy của mình rồi do dự bước ra khỏi thang máy

“Hoắc tổng, Phương tiểu thư, chào mừng!” Ở lối ra thang máy, người quản lý nhà hàng mặc vest và đi giày cúi chào chín mươi độ, khiến Phương Nhược Ninh cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Nhìn lên, cô thấy một đài phun nước nhỏ ngay trước mặt, giữa sảnh là một cây đàn piano mạ vàng chói lọi, một cô gái trẻ đẹp và trang nhã đang ngồi trang nghiêm, ngón tay nhảy nhẹ trên những phím đàn đen trắng.

Nhìn ra xa, tất cả đồ đạc và cách bài trí trong nhà hàng đều rất đặc biệt, ngay cả vị trí của đèn cũng không chê vào đâu được.

Phương Nhược Ninh mừng vì vừa bước ra khỏi dạ tiệc nên vẫn mặc lễ phục, nếu không sẽ không thể bước vào một nơi như vậy.

“Hoắc tổng, mọi việc tùy theo ý anh mà sắp xếp, mời anh sang bên này.” Thấy Phương Nhược Ninh đang thất thần, quản lý nhà hàng lại một tay đặt sau lưng, một tay chỉ dẫn, nhẹ giọng nhắc nhở.

Hoắc Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô, Phương Nhược Ninh thu hồi ánh mắt, lúng túng nhìn anh, hơi nhíu mày đi theo.

“Anh làm cái trò gì vậy?” Phương Nhược Ninh thấp giọng hỏi, xách váy đuổi kịp.

Người đàn ông cao thẳng tắp, bước chân vững vàng, đi ở nơi xa hoa này, cả người càng thêm rạng rỡ chói mắt.

Lời nói của cô vừa rơi xuống, anh hơi nghiêng người về phía cô một chút, đôi mắt thâm thúy và nguy hiểm nhìn thẳng vào nơi sâu thẳm trong con ngươi run rẩy của cô: "Đừng lo lắng, tôi không mang cô đi bán đâu."

"..." Phương Nhược Ninh mím môi, yên lặng nhìn còn đường đang bước qua.

Nhà hàng là một nhà hàng xoay, có một phòng nhỏ ngăn cách với tiền sảnh. Đại sảnh nằm ở trung tâm gần nhà bếp, và các khu vực riêng tư tách biệt đều được phân cách ởi kính màu xanh đậm.

“Cô sợ độ cao sao?” Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên quay lại nhìn cô, trầm giọng hỏi.

Phương Nhược Ninh nhìn anh chằm chằm, mất hồn trong giây lát.

Cô chưa kịp trả lời thì quản lý nhà hàng đã kính cẩn kéo ghế ngồi sang trọng kiểu cung điện châu u: "Hoắc tổng, Phương tiểu thư, mời ngồi."

Ngọn đèn trên đầu chiếu rọi, cảnh tượng trước mắt đẹp như mơ, Phương Nhược Ninh đứng bên bàn, ánh mắt run rẩy nhìn pháo hoa giữa thành phố ngoài cửa sổ, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

Chẳng lẽ đây là Hoắc Lăng Tiêu đang hẹn hò với cô sao?

Hoắc Lăng Tiêu đã ngồi xuống rồi, nhìn qua cô, anh lập tức ưu nhã giơ tay lên: “Sao vậy? Ngồi đi!"

Nhịp tim tăng nhanh, Phương Nhược Ninh mở lời, giọng nói bất ổn: "Hoắc tổng... đây là ý gì?"

Hoắc Lăng Tiêu nhàn nhạt đáp: "Chỉ là ăn cơm thôi, không có ý gì, ngồi đi!"

Người phục vụ kính cẩn đứng cách đó hai bước, Phương Nhược Ninh nhìn rồi bí mật nuốt nước bọt, cô không thể chạy trốn vào lúc này.

Ngồi xuống một cách run rẩy.

Đã sống ở London nhiều năm, cô chắc chắn biết các nghi thức ăn đồ ăn phương Tây. Khi bình tĩnh lại, cô nhìn Hoắc Lăng Tiêu đã mở khăn ăn ra một cách duyên dáng, cô cũng hít một hơi và mở khăn ăn hình hoa ra.

Trái tim cô quặn thắt dữ dội, và cô luôn cảm thấy việc ăn một bữa không đơn giản như vậy.

Hôm nay là sinh nhật của cô, mặc dù cô nghĩ hôm nay sẽ vội vàng trở về và đưa con trai đi ăn một bữa thịnh soạn vào buổi tối, nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ ngồi trong nhà hàng xoay trên không với Hoắc Lăng Tiêu để thưởng thức một bữa ăn lãng mạn kiểu Pháp.

Đầu óc cô có chút choáng váng, không khỏi suy nghĩ, Hoắc Lăng Tiêu có biết hôm nay là sinh nhật cô không?

Nhưng dù vậy, sếp cũng không cần phải chiếu cố để tổ chức tiệc sinh nhật cho một cấp dưới đúng không?

Khi suy nghĩ của cô còn đang miên man, người phục vụ đã dọn ra các món ăn, món đầu tiên là ốc nướng kiểu Pháp.

Thành thật mà nói, mặc dù Phương Nhược Ninh đã sống ở châu u nhiều năm, nhưng cô không có nhiều tình yêu với đồ ăn phương Tây.

Hơn nữa, bây giờ cô đang lo lắng và đầy suy nghĩ, đối mặt với những món ăn tinh tế như vậy, cô không có hứng thú.

Hoắc Lăng Tiêu có vẻ đang có tâm trạng tốt.

Người đàn ông này được sinh ra với một xuất thân nổi bật, phẩm giá và sự thanh lịch của anh ta được bộc lộ từ trong xương tuỷ.

Nhìn thấy anh ta cầm dao nĩa để dùng bữa, quả là hoàn hảo cho một bộ phim tài liệu quảng cáo ẩm thực.

“Xem ra đối với luật sư Phương, tôi so với đồ ăn ngon còn hấp dẫn hơn.” Thấy người phụ nữ đối diện không nhúc nhích, dung đôi mắt như pha lê nhìn anh, Hoắc Lăng Tiêu hài hước trêu chọc.

Nhịp tim của cô hỗn loạn, Phương Nhược Ninh nhận ra rằng cô đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một cách ngớ ngẩn.

Ánh mắt của cô chớp động, sau khi phục hồi tinh thần liền ửng hồng hai má, chỉ còn bàn tay trắng nõn đang cầm dao nĩa.

Đầu óc lơ đãng, chiếc nĩa không thể giữ chắc, rơi xuống đĩa, người phục vụ cách đó không xa nhìn sang tưởng họ cần thứ gì đó, khiến cô càng thêm bất lực.

“Món này không tồi, cô nếm thử đi.” Hoắc Lăng Tiêu biết cô đang hoang mang lo lắng trong lòng nhưng lại làm ngơ, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Nhìn cô cắt một miếng rồi cho vào miệng, mím môi nhai chậm rãi, người đàn ông hỏi: "Đồ ăn phương Tây mà cô ăn ở Anh có gì khác?"

Phương Nhược Ninh liếc nhìn anh ta và không biết phải trả lời như thế nào.

Lúc này cô chỉ biết mình đang nhai cái gì đó trong miệng chứ không hề có tâm tình thưởng thức mùi vị, cô đáp: "Không khác lắm..."

Sau khi món khai vị kết thúc, người phục vụ bắt đầu phục vụ bữa tối lần lượt. Gan ngỗng và trứng cá muối là những nguyên liệu rất quý và thượng hạng.

Khi món ăn cuối cùng được đặt xuống, Hoắc Lăng Tiêu nói: "Tất cả những nguyên liệu này đều mới được vận chuyển bằng đường hàng không. Hôm nay chúng ta thật may mắn. Giờ này mới qua vẫn có thể ăn được. Đây là nấm cục trắng từ Ý, quý hơn và bổ dưỡng hơn truffle đen. Thích hợp cho phụ nữ ăn, thử xem! "

Phương Nhược Ninh tốt nghiệp từ một trường danh tiếng hàng đầu thế giới, và dù thế nào đi nữa cô cũng qua rất nhiều nước, nên đương nhiên biết nấm cục là gì.

Truffle, được mệnh danh là vua của các loại nấm trên thế giới, đắt như vàng và không thể trồng nhân tạo. Nấm cục trắng "vàng trắng" được sản xuất ở Ý lại càng cao cấp hơn và đắt hơn.

Nhiều người dù có tiền cũng không thể ăn được món ngon quý hiếm này, vì sản lượng nấm cục trắng khan hiếm và chu kỳ sống rất ngắn, chỉ hai ba tuần trước và sau đó.

Phương Nhược Ninh thầm nghĩ ra, bây giờ chắc là khi nấm cục trắng vừa mới bắt đầu sinh trưởng.

Cuộc sống của một người giàu có thật không thể tưởng tượng nổi, cô nghĩ bữa ăn này đáng giá thu nhập cả năm của người bình thường, xem ra chỉ cần một miếng nấm cục trắng cũng đủ khiến công sức cả năm làm của cô công cốc.

Biết bữa ăn xa hoa và đắt đỏ như thế nhưng Phương Nhược Ninh lại thấy chán ăn.

Đặt dao nĩa xuống, cô mới bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện, thẳng thắn hỏi: "Hoắc tổng, mở cửa sổ trên trần và nói thật đi. Bữa ăn tối nay có ý gì?"

Hoắc Lăng Tiêu mím môi cười, đường cong lạnh lùng gợi cảm như ánh trăng, lông mày rậm phong trần hơi nhướng lên. "Chỉ là một bữa cơm thôi, tại sao luật sư Phương lại nghĩ nhiều như vậy?"

“Anh thường ăn một bữa ăn xa hoa và lãng phí đến vậy?"

Người đàn ông vẫn tươi cười, ánh mắt càng ngày càng sâu, anh cúi người về phía trước, khuỷu tay chống trên bàn, ngón tay đan vào nhau, giọng nói trong trẻo quyến rũ càng khiến người ta hoang mang: "Đương nhiên...do hôm nay là cùng luật sư Phương dùng cơm mới trang trọng xa hoa như thế."

Quả nhiên!

Đôi mắt hơi nheo lại, Phương Nhược Ninh muốn đứng dậy và rời đi, cảm thấy toàn thân kích động, nhưng đột nhiên người đàn ông vỗ tay.

Cô sửng sốt trong giây lát, càng thêm bối rối, đằng sau còn có chuyện gì nữa?

Nhà hàng quay vòng yên tĩnh và trang nhã bỗng nghe thấy tiếng đàn vi-ô-lông, và ngay cả tiếng độc tấu piano bên đài phun nước cũng thay đổi giai điệu, đó là bản kinh điển vượt thời gian "To Alice".

Phương Nhược Ninh chết lặng, nhìn một chiếc đĩa tinh xảo và có kích thước bỏ túi đang từ từ đẩy vào. Trên đĩa là một chiếc bánh sinh nhật hình nữ hoàng, và người nghệ sĩ đang biểu diễn đàn vĩ cầm phía sau người phục vụ.

Cả người giống như bị sét đánh, đôi mắt đẹp mở to không tự chủ được, con ngươi trong veo dần dần phản chiếu ánh nến lung linh, nhịp tim cũng theo đĩa bánh chậm rãi tới gần mà hoàn toàn phá vỡ tiết tấu.

Chắc chắn, anh ta biết rằng hôm nay là sinh nhật của cô, và đã cẩn thận sắp xếp bữa tối sinh nhật.