Chương 32: Điệu Khiêu Vũ Thu Hút

Phương Nhược Ninh từ nước Anh trở về đương nhiên là rất thông thạo phép tắc xã giao. Lúc này, dù trong lòng cô có chút khó chịu nhưng cũng sẽ gạt hết sang một bên. Sau khi bước xuống xe, cô sẵn sàng luồn cánh tay của mình qua cánh tay đã sẵn sàng chờ đợi của Hoắc tổng. Người con gái tài sắc vẹn toàn, khí chất cao quý, dù trời đang mưa rất lớn, sấm chớp chớp giật, nhưng khi dừng lại ở đó, dường như đã thu hút mọi ánh mắt của cả thiên hạ.

“Hoắc tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi! Tôi lo lắng thời tiết xấu thế này sẽ khiến anh thay đổi quyết định!” Một người trong đại sảnh chạy ra, vẻ mặt thân thiết mỉm cười tiến tới chào hỏi.

Người mà Phương Nhược Ninh nhìn thấy chính là Trần Vĩ Đương, ông chủ công ty công nghệ ký hợp đồng vào lúc chiều.

Hoắc Lăng Tiêu đưa tay ưu nhã bắt tay đối phương nói:

“Trần tổng, thật tốt! Hoắc tổng tôi đã đến đây rồi, thời tiết tự dưng lại xấu không đúng lúc thế này, khiến Hoắc tổng tôi lại đến trễ rồi.”

“Không sao, không sao!” Trần Vĩ Đương xoay người sang ngang, lịch sự nhìn họ, “Hoắc tổng, luật sư Phương, xin mời!”

Phương Nhược Ninh đang định vén váy tiến vào, đột nhiên một cơn gió mạnh cuốn theo hạt mưa, cô vô thức quay lưng lại, một tay túm lấy vạt áo nhưng vẫn không cản được cơn gió vụt tới, đôi giày cao gót mười phân khiến cô bước đi khó khăn hơn, cô đứng cũng không vững, gió thổi thật nguy hiểm.

“A…a…a…”

Hoắc Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, anh đặt một tay lên vai cô, giữ chặt cô rồi nhanh chóng bước vào đại sảnh.

Phương Nhược Ninh sợ đến mức suýt chút nữa tưởng mình đã tự làm xấu mặt cô và Hoắc tổng, rất cảm kích trước sự giúp đỡ kịp thời của Hoắc Lăng Tiêu.

“Cảm ơn anh…”

“Tôi lại cứu cô lần nữa.”

“…”

Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại, cách thức này so với lần đầu gặp gỡ đã vượt quá tiêu chuẩn nghi thức phương Tây, Phương Nhược Ninh quay đầu nhìn lòng bàn tay to lớn của người đàn ông trên vai cô, lúng túng dùng túi xách đẩy anh ta ra. Nhất cử nhất động đều bí mật, không có dấu vết, cũng không bị ai phát hiện, thế nhưng Hoắc Lăng Tiêu vẫn cảm thấy bị cô cự tuyệt, Hoắc tổng quay đầu nhìn cô.

“Luật sư Phương đã trở về từ London. Nên tôi nghĩ cô rất thông thạo các phép xã giao. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau tối nay.”

Biết được trong lời nói của Hoắc tổng có hàm ý, Phương Nhược Ninh cười nhạt, giọng nói trầm thấp cũng không phải hững hờ:

“Chỉ cần Hoắc tổng không làm gì đi xa phép tắc đó, tôi hứa sẽ phối hợp với anh!”

“Điều đó thì cô cứ yên tâm đi!”

Hai người nhìn nhau, nam nhân khẽ cười quay đầu lại, sau khi nâng cánh tay lên, cô khoác tay một cách tự nhiên rồi bước vào. Đến tối nay Phương Nhược Ninh mới có thể nhìn thấy y phục của anh. Bộ đồ ôm sát được thiết kế riêng có sọc sẫm màu tôn lên dáng người vai rộng và eo hẹp của Hoắc tổng, bộ đồ giúp vóc dáng trở nên cao lớn vạm vỡ hơn. Chiếc áo sơ mi kiểu Pháp màu xanh nhạt bên trong tăng thêm cảm giác thời trang quý phái cho người trưởng thành, đồng thời phá vỡ sự nghiêm túc trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc tổng. Ánh mắt của Hoắc Lăng Tiêu lặng lẽ rơi xuống, liền thấy phía dưới mặc một chiếc quần tây màu sắc nhã nhặn đến mắt cá chân, tôn lên đôi chân dài đẹp đến chín, mười phần.

Các mỹ nam, mỹ nữ đi cùng bước lên bậc thềm rồi bước vào sảnh tiệc.

Hoắc Lăng Tiêu giống như cái tên của anh, thân hình cao thẳng như thông lao vυ"t lên trời, nhàn nhạt, trong trẻo, bình tĩnh như núi, loại độc đoán. Ngay khi bước chân vào sảnh đại tiệc, Hoắc tổng đã thu hút biết bao sự chú ý của những người xung quanh.

Trần Vĩ Đương đi theo sau, thấy mọi người đang nhìn mình, anh ta lập tức tự tin lên:

“Hoắc tổng, đi, để tôi giới thiệu cho anh một vài tiền bối có thân phận trong giới kinh doanh. Tôi có thể đứng vững như hôm nay là cũng nhờ họ ủng hộ. Nếu sau này hai công ty chúng ta có thể hợp tác rộng hơn, chúng ta cũng cần những tiền bối này để ý đến để hỗ trợ chúng ta.”

Hoắc Lăng Tiêu biết rõ lai lịch của Trần Vĩ Đương, người mà anh ta tiến cử phải là người giàu sang quyền quý, nhất định phải ra mặt giới thiệu.

Một vài người bước vào, và ngay lập tức có một cuộc thảo luận sau lưng họ.

“Đây là ai? Tôi nhìn quen quen, nhưng tôi không thể nhớ mình đã nhìn thấy anh ấy ở đâu ...”

“Tôi nhìn thấy anh ấy trên tạp chí tài chính thì phải? Hoắc Lăng Tiêu, CEO của tập đoàn Hoắc Thị, anh không nhớ sao?”

Người đàn ông vỗ trán nói:

“Tôi nói rồi, rất quen mà! Đúng là tôi đã đọc bài phỏng vấn của anh ta trên tạp chí tài chính, không ngờ lại trẻ như vậy?”

“Có phải không! Nhà họ Hoắc có nền tảng chính trị và kinh doanh vững như vậy. Với nguồn tài nguyên tốt như vậy, anh ta cần phải lo lắng gì nữa chứ…”

“Này…cũng không thể nói như vậy được. Tôi đã nghiên cứu về gia tộc họ Hoắc này rồi. Khi Hoắc Lăng Tiêu tiếp quản, công ty đã xuống dốc rồi. Anh ấy rất có thực lực, chỉ trong vài năm anh ấy đã lật ngược tình thế và tạo kỷ lục khi hoàn thành ba nguồn tài chính. Anh ấy đã đẩy tập đoàn Hoắc thị lên một lần nữa. Bản thân anh ấy đã trở thành phú hào trẻ tuổi nhất.”

“Thật là ... anh ấy quả là một nhân vật có tầm ảnh hưởng, làm sao Trần Vĩ Đương lại kết bạn với anh ta?”

“Cái này tôi cũng không rõ…”

Sau khi thân thế của Hoắc Lăng Tiêu được lan truyền, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của các khách mời. Tuy nhiên, trong đám đông, một đôi mắt bẩn thỉu nhìn chăm chú vào người phụ nữ đi cùng Hoắc Lăng Tiêu. Nhân cơ hội này, Phương Nhược Ninh dễ dàng tạo các mối quan hệ, cho Hoắc Lăng Tiêu nở mày nở mặt.

Trần Vĩ Đương vừa đi đến chỗ khác, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên nghiêng người tiến lại gần, môi mỏng vừa hé mở, trên mặt anh ta thoang thoảng một mùi rượu:

“Cô đêm nay không nên uống rượu.”

Phương Nhược Ninh giật mình khó hiểu nhìn anh ta.

Việc nhắc nhở cô ấy không uống rượu có nghĩa là gì? Tại sao anh ta lại quan tâm đến cô ấy?.

“Lát nữa tôi sẽ đưa cô đến một nơi. Cô lái xe đưa tôi đi!”

“…” Phương Nhược Ninh tò mò không hiểu. Có phải Hoắc tổng sợ mất hình tượng quý ông của mình nên anh ấy muốn cô làm tài xế không?.

“Hoắc tổng có thể chi mấy trăm triệu cho quần áo, túi xanh, vậy mà anh ta lại keo kiệt một vài triệu cho tài xế.” Phương Nhược Ninh suy nghĩ một hồi, chế nhạo.

Người đàn ông mỉm cười, nhưng không hề tức giận:

“Xung quanh đây có ai để tôi yên tâm thuê làm tài xế sao? Nếu những kẻ ham tiền, thấy tôi say xỉn, muốn gϊếŧ người cướp của thì sao?. Rốt cuộc, tôi cũng nên tự bảo vệ mình.”

Sau vài ly rượu, lời nói của Hoắc tổng càng trở nên ngạo mạn hơn!

“Tôi hơi mệt, tôi sang bên kia ngồi một chút có được không?” Phương Nhược Ninh thì thầm rồi chỉ tay về hướng đó.

Hoắc Lăng Tiêu khẽ cong môi:

“Đừng đi xa quá!”

Khuôn viên ở đây thật rộng.

Phương Nhược Ninh tiến tới bàn trà, bê lên một tách trà đào rồi ngồi xuống, lập tức có người tới bắt chuyện. Cô lễ phép chào hỏi vài câu rồi tinh tế để họ rời đi, nhưng chưa được yên tĩnh một chút thì lại có người khác đi tới. Cô thấy còn mệt mỏi hơn cả lúc bên cạnh Hoắc Lăng Tiêu. Cách đó vài mét, Hoắc Lăng Tiêu đang nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại liếc mắt ra nhìn Phương Nhược Ninh đang ở bên cạnh, thấy có rất nhiều nam nhân đang nói chuyện với cô ấy, Phương Nhược Ninh cũng rất kiên nhẫn trò chuyện với những người đó, nhìn nụ cười của cô thật ngọt ngào, anh ấy khó chịu một cách không thể giải thích được. Cuối cùng, âm nhạc trong phòng tiệc chuyển sang nhạc khiêu vũ, bữa tiệc khiêu vũ bắt đầu.

“Cô nương xinh đẹp, tôi có thể mời cô khiêu vũ được không?”

Khi người đàn ông bên cạnh Phương Nhược Ninh nghe điệu van, anh ta lập tức đứng dậy, giả bộ sang trọng cúi người hơn chín mươi độ để gửi lời mời. Vừa cúi người xuống, Phương Nhược Ninh nhìn thấy anh ta có kiểu tóc thật kì lạ, suýt chút nữa thì không nhịn được cười!

Nhìn mặt cũng chỉ ba mươi bốn mươi, tại sao lại có mái tóc của độ tuổi tứ tuần như vậy. Phương Nhược Ninh còn chưa nói lời từ chối, sau lưng đã nghe thấy một giọng điệu trong trẻo lạnh lùng:

“Xin lỗi, cô ấy là nữ đồng hành của tôi rồi.”

Lời vừa dứt, Phương Nhược Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoắc Lăng Tiêu bắt lấy cổ tay. Khi anh ta cố gắng kéo tay cô mạnh hơn nữa, Phương Nhược Ninh bị kéo sát lại, ôm thẳng vào ngực của Hoắc Lăng Tiêu.

“Hoắc Lăng Tiêu!” Mũi của hai người suýt chút nữa va vào nhau, nữ nhân nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Làm sao vậy? Tôi đang giúp cô thoát khỏi đám người bọ hung đang quấy rầy cô kìa? Những người đàn ông đó đầu thì trọc lóc, xấu chết đi được, cô nhìn thấy thế có thấy vừa mắt không, đến Hiên Hiên cũng không thích nữa là…” Người đàn ông cong môi lên, tà ác mà nói. Nói cho Phương Nhược Ninh hiểu!

Cả hai có một sự hiểu ý ngầm, họ quay lại theo nhịp điệu của bài khiêu vũ, từng bước từng bước uyển chuyển, điều này thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng ngôn ngữ mà hai người họ đang giao tiếp lại đầy mùi thuốc súng.

“Ai nói tôi thích anh ta?”

“Vậy sao cô lại cười với anh ta ngọt ngào như vậy?”

“Tôi không có!”

“Cô còn nói là không có, bọn họ lại dễ dàng đến mời cô khiêu vũ như vậy à?”

“...”

Phương Nhược Ninh lại cảm thấy nam nhân này thật vô lý! Thật có lỗi khi cô đã đồng ý đến bữa tiệc này. Nhìn thấy Phương Nhược Ninh tức giận khó chịu, Hoắc Lăng Tiêu lại thầm kích động.

Anh ta đúng là một con quỷ ám ảnh cô tận xương máu.

“Đêm nay là một chuyến đi đáng giá, Trần Vĩ Đương trông còn trẻ, nhưng lại có mạng lưới các mối quan hệ rất rộng. Lần này chúng ta ngụy trang làm cặp đôi đến đây để tham gia bữa tiệc thật sự là một may mắn.”

Anh lại đột nhiên chuyển đề tài làm việc khiến Phương Nhược Ninh càng thêm phiền muộn. Sau đó, cô không muốn nói chuyện với Hoắc Lăng Tiêu, nếu cô ấy không trả lời thì cũng thật nhỏ nhen.

Sau khi im lặng, anh vẫn lẩm bẩm:

“Không phải cô đang trách tôi làm hỏng việc của cô sao?”

“Tôi không có nói vậy.”

Không nói sao?

Phương Nhược Ninh nghĩ kỹ lại, tối nay cô chỉ không nói xin lỗi, cũng không nói cảm ơn, xem ra đã không làm mất hòng Hoắc tổng. Đôi môi hồng bất giác mỉm lại, cô lại im lặng.

Những điệu nhảy tao nhã và sang trọng của hai người thu hút rất nhiều người xung quanh đến xem. Đôi nam nữ trai tài gái sắc đang nhảy những điệu khiêu vũ vô cùng hấp dẫn, mọi người dần dần bước đến sàn nhảy nhìn họ khiêu vũ, ai nấy đều khựng người lại, cặp đôi trước mắt họ quá đẹp và nổi bật. Ai nấy đều đứng lại trước mặt họ, quan sát và chiêm ngưỡng họ.

Khi Phương Nhược Ninh chợt nhận ra, cô và Hoắc Lăng Tiêu là cặp đôi duy nhất đang nhảy trên sàn nhảy. Ngay cả Trần Vĩ Đương và bạn nữ của anh ta cũng đứng sang một bên quan sát một cách thích thú. Lòng bàn tay đang cầm bị kéo xuống, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên cau mày:

“Làm sao vậy?”

“Mọi người đang nhìn chúng ta!”

Phương Nhược Ninh lo lắng liếc nhìn xung quanh.

“Vậy thì sao?”

“Họ nhất định sẽ hiểu lầm.”

“Có gì mà hiểu lầm?”

Phương Nhược Ninh chăm chú nhìn Hoắc tổng, còn hiểu lầm cái gì! Tất nhiên, họ hiểu lầm chúng ta là người yêu của nhau, nhưng lời nói đến đầu môi không nói nên lời.

May mắn thay, khi một đoạn nhạc kết thúc, người xem đều vỗ tay, Phương Nhược Ninh đã đỏ bừng mặt, càng thêm khó chịu, trầm giọng nói:

“Chân tôi đau. Tôi sẽ không nhảy nữa. Tôi đi lấy nước.”

Cô cố gắng vùng ra khỏi tay Hoắc tổng, nhưng anh càng siết chặt hơn, nhìn thấy người đàn ông nhướng mày hỏi:

“Cô muốn tôi lái xe một mình sao?”

Phương Nhược Ninh liếc hắn một cái:

“Ngọn núi cao lại đi sợ sấm sét, anh làm sao phải lo lắng. Hoắc tổng lo mất tiền, bị sát hại, đất nước này chắc không đáng sợ đến vậy…”

“Hừm!”

Giọng nói kéo nhẹ nhàng, nữ nhân hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói câu cuối cùng:

“Tôi không phải đã gặp phải một tên lưu manh sao?

Hoắc Lăng Tiêu muốn hỏi, có phải là vì anh mà cô ấy như vậy không?. Nhưng anh chưa kịp hỏi thì Phương Nhược Ninh đã buông tay anh bỏ đi với vẻ lạnh lùng và khinh thường.