- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Thương Không Ở Ngài
- Chương 3: Thân Phận Khả Nghi Năm Đó.
Yêu Thương Không Ở Ngài
Chương 3: Thân Phận Khả Nghi Năm Đó.
"Trần Hàng!" Hoắc Lăng Tiêu không để anh ta nói hết lời đã vừa không vui uống vừa lạnh lùng nhìn qua.
Trần Hàng lập tức câm miệng, xoay người cầm lấy cốc nước đá trước mặt uống một hơi cạn sạch.
"Anh về đi, đi công tác nhiều ngày như vậy không mệt hả?"
"Vậy lát nữa anh về thế nào?"
"Đều có biện pháp."
"Được rồi." Trần Hàng nghĩ tìm người lái thay cũng tiện, mà anh ta đi công tác mấy ngày, bạn gái cũng đã không hài lòng, lập tức cũng dứt khoát vui vẻ đứng dậy về nhà.
Đây rõ ràng là hành động đuổi người, khiến cho Kỷ Nam Trần nhìn ra manh mối, hai mắt đảo qua trên người bạn chơi từ nhỏ vài lần, vẻ mặt Kỷ thiếu gia nghiêm túc thêm mấy phần: "Đây là làm sao vậy? Thật sự bị coi thành kẻ buôn người? Đối phương sẽ không báo cảnh sát chứ?"
Hoắc Lăng Tiêu không đáp, im lặng vài giây mới hơi nghiêng đầu qua, mày kiếm dày dậm hoang mang mà khẽ nhướng lên: "Cậu cò còn nhớ chuyện mấy năm trước mình bị hạ thuốc ở khách sạn Bốn Mùa không?"
Kỷ thiếu gia cứng cổ: "Nhớ rõ chứ! Người kia đúng là nữ trung hào kiệt, dám mạnh hơn cả đỉnh đỉnh Hoắc..."
Nói còn chưa dứt lời đã cảm thấy ánh mắt sắc bén của bạn thân bắn lại đây, anh lập tức chấm dứt, sửa lời: "Đã qua mấy năm rồi, sao cậu lại nhớ đến? Không phải không tìm thấy cô gái kia sao?"
"Lúc ấy không tìm được không có nghĩa là mãi mãi không tìm được."
"Có ý gì? Cậu tìm được cô ấy rồi?"
Hoắc Lăng Tiêu không trả lời mà lại nhìn chằm chằm bạn tốt, hỏi: "Cậu cảm thấy xác xuất của một lần đã trúng là bao nhiêu?"
Mới đầu Kỷ Nam Trần nghe không hiểu nhưng nhìn vẻ mặt của bạn mình mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lúc muốn mở miệng lại bị ánh mắt của Hoắc Lăng Tiêu nhắc nhở, anh đành hạ thấp giọng, lắp bắp hỏi: "Ý của cậu là... chẳng những tìm được cô gái kia rồi, hơn nữa cô ấy còn lén sinh con của cậu?"
Hơn bốn năm trước, một đêm nhục nhã không chịu nổi kia của Hoắc đại Tổng là bí mật không thể cho người khác biết, mấy người bọn họ có quan hệ không tệ trong vòng này, nhưng ngoại trừ Kỷ Nam Trần ra thì những người khác đều không nghe nói đến chuyện này.
Cho nên Kỷ Nam Trần không thể không hạ thấp giọng: "Cậu gặp được ở đâu? Xác định đúng là người năm đó hả? Rốt cuộc vì sao năm đó cô ấy lại làm vậy? Không cần người không cần tiền, chẳng lẽ chỉ muốn mượn giống sinh con?"
Hoắc Lăng Tiêu lắc đầu, trong phòng Karaoke ồn ào đầy màu sắc hỗn loạn, ánh sáng mờ ảo khiến cho cặp con ngươi kia của anh càng như sâu không thấy đáy: "Mình không chắc chắn, chỉ là nghi ngờ mà thôi... Hôm nay gặp được cậu nhóc kia ở sân bay, thật sự có mấy phần giống mình, so với ảnh chụp khi còn nhỏ của mình càng giống như được đúc từ một khuôn ra. Sau khi cô gái kia nhìn thấy mình thì không hiểu sao lại hoảng loạn, mau chóng đưa đứa bé kia đi."
"Vậy sao?" Kỷ Nam Trần chấn động, cố tình còn phải hạ giọng, giọng nói cũng trở nên nôn nóng kích động: "Vậy cậu để cho bọn họ đi?"
"Không thì sao?"Hoắc Lăng Tiêu trừng cậu bạn một cái.
"Cũng phải... đều coi cậu thành kẻ buôn người, nếu cậu còn không thả người đi, phỏng chừng thật sự sẽ báo cảnh sát."
"..." Hoắc đại Tổng lạnh lùng liếc xéo một cái.
Kỷ Nam Trần cười một cái: "Nói giỡn, nói giỡn thôi."
Hoắc Lăng Tiêu im lặng không nói, nhưng trải qua cân nhắc ban ngày, anh càng lúc càng nghi ngờ hơn.
"Nếu cậu đã muốn biết cô gái kia có phải người năm đó hay không, để người đi tra một chút không phải sẽ biết sao?"Kỷ Nam Trần cho ý kiến.
Hoắc Lăng Tiêu lại khinh thường liếc anh ấy một cái: "Biển người mênh mông, không biết tên chẳng biết họ, đi đâu tra? Tra thế nào?"
"Điều này cũng đúng..."
Nói đến điều tra, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên hối hận, lúc ấy đúng là anh nên hỏi thăm tin tức về bọn họ, cho dù chỉ hỏi một chút về tên của bé trai kia cũng được.
Sự kiện thần bí hoang mang suốt mấy năm rốt cuộc lại có manh mối rồi, nhưng anh lại cứ như vậy mà bỏ lỡ. Hoắc Lăng Tiêu lập tức không ngừng bực bội, ngồi thẳng dậy cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
*
Đã sống ở Anh được gần năm năm, Phương Nhược Ninh có hơi không theo kịp tiết tấu cuộc sống ở trong nước. Thời gian năm năm, thành phố Hải Thành biến hóa cực lớn, càng có khí phái phồn hoa của đô thị lớn quốc tế hơn.
Trong suốt ba ngày này, cô dẫn theo con trai xuyên qua khắp các đường lớn ngõ nhỏ, mua sắm các loại đồ dùng sinh hoạt, biến phòng ở hai phòng ngủ vốn đơn sơ trở nên rực rỡ hơn hẳn, vừa ấm áp lại lịch sự tao nhã.
Phùng Tuyết Tĩnh đi công tác về, đầu tiên là đến chỗ này của cô, lúc vào cửa còn cho là mình đi nhầm chỗ.
"Ôi... cậu vẫn hiền huệ có khả năng như vậy, mới hai ba ngày thôi mà cậu này..." Phùng Tuyết Tĩnh đi từ huyền quan vào lập tức mở to mắt quan sát khắp nơi, thở dài, nhỏ thì giỏ để chìa khóa trên tủ giày, thảm trải sàn, lớn thì rèm phòng khách, TV treo tường, còn có võng ở ban công... Cô ấy thật sự không thể tưởng tượng được một người phụ nữ độc thân rốt cuộc có năng lực thế nào, lại có thể bố trí một phòng ở bình thường thành dáng vẻ tinh tế thế này.
Phương Nhược Ninh mới nấu trà hoa quả xong, rót một cốc cho chị em tốt, cười nói: "Chủ yếu là sống ở đây tiện, đối diện bên kia là trung tâm thương mại, mua gì cũng nhanh."
Phùng Tuyết Tĩnh gật đầu, ngồi xuống nhìn con nuôi nhà mình đang nửa quỳ nửa ngồi trước bàn trà chơi đếm số, thân thiết chào hỏi: "Hiên Hiên, mẹ nuôi đến thăm con, sao con không chào mẹ lấy một tiếng vậy?"
Phương Nhược Ninh cười: "Tính tình của nó ấy à, cậu cũng không phải không biết."
Cậu nhóc mà cô khổ sở nhớ nhung kia vẫn chuyên chú vào bảng sudoku, chỉ nói một câu: "Chào mẹ nuôi ạ, đợi lát nữa con lại nói chuyện với mẹ."
Phùng Tuyết Tĩnh bị giọng điệu ông cụ non của cậu chọc cười, đứng dậy đi ra ban công: "Được, mẹ nuôi không quấy rầy con."
Ngồi xuống võng ở ban công, Phùng đại tiểu thư thoải mái thở dài một hơi: "Lần đi công tác này mệt chết tớ, còn may là bàn xong hợp tác rồi."
Phương Nhược Ninh dựa vào cửa đẩy trên ban công, bưng trà hoa quả lên nhấp một ngụm, nhướng mày: "Còn tranh đấu gay gắt với anh cậu sao?"
"Đương nhiên! Bằng không tài sản Phùng gia đều bị anh ta chiếm hết thì làm sao đây?"
Nghĩ đến gia đình của chị em tốt, cô không nhịn được cũng nhớ lại gia đình của mình, đã về mấy ngày rồi nhưng cô còn chưa liên lạc với trong nhà. Nhiều năm như vậy chưa từng qua lại, trong nhà cũng không biết cô đã sinh con làm mẹ rồi.
Phùng Tuyết Tĩnh thấy vẻ mặt cô đơn của cô, hỏi; "Cậu về cũng không liên lạc với trong nhà?"
Phương Nhược ninh lắc đầu.
Biết nhắc đến đề tài này khiến bạn không vui, Phùng Tuyết Tĩnh đứng lên: "Bỏ đi, không nói những cái này nữa, buổi tối đi ăn bữa tiệc lớn đi!"
"Được đó!" Phương Nhược Ninh cũng nổi hứng: "Vậy ra ngoài sớm một chút đi, mấy ngày nay tớ chỉ lo bố trí lại nhà, quần áo giày dép của tớ và Hiên Hiên đều chưa mua. Qua mấy ngày nữa tớ phải đi làm, Hiên Hiên cũng phải đi nhà trẻ, đều cần chuẩn bị."
"Ừm, vậy đi thôi."
Phương Nhược Ninh nhìn về phía con trai vẫn còn đang nghiên cứu đếm số, dịu dàng hỏi; "Bảo bối, còn cần bao lâu?"
"Năm phút."
"Vừa khéo để mẹ đi thay quần áo."
Năm phút sau, Phương Nhược Ninh thay một bộ váy liền đi ra, Phương Quân Hiên cũng vừa lúc kết thúc trò sudoku.
Lúc ra ngoài, Phùng Tuyết Tĩnh nhỏ giọng nói: "Thật hâm mộ cậu có một đứa con trai thiên tài."
Phương Nhược Ninh cười cười, vừa đắc ý lại cảm khái, nói: "Nên cảm ơn gen ưu tú của Hoắc gia."
Nói đến Hoắc gia, tròng mắt Phùng Tuyết Tĩnh đảo một cái, nhướng mày: "Tớ đây sẽ dẫn các cậu đến trung tâm thương mại của Hoắc gia đi dạo."
Phương Nhược Ninh nghe xong lập tức chột dạ: "Trung tâm thương mại đối diện là được rồi, gần mà."
" y da! không phải cậu muốn mua quần áo sao, đối diện đều là mấy loại không chính hiệu, cậu coi trọng?" Phùng Tuyết Tĩnh vẫn biết năng lực kinh tế và khả năng tiêu phí của bạn tốt, không dám nói là ăn mặc xa hoa nhưng cũng đều là các nhãn hiệu xa xỉ tầm trung.
Phương Nhược ninh suy nghĩ, không có gì để phản bác, sau khi ra ngoài đành cam chịu bị bạn tốt kéo vào chiếc xe Benzo màu đỏ của cô ấy.
Kết quả, lái xe hai mươi phút đã đến trước tòa nhà bách hóa Thịnh Thế phồn hoa nhất trong thành phố, Phùng Tuyết Tĩnh cùng đi dạo với hai mẹ con cô chưa được mười phút thì di động đã vang lên.
Nhận điện thoại xong thì sắc mặt Phùng Tuyết Tĩnh không còn tốt nữa.
"Bạn yêu, tớ có việc gấp phải đi."
Phương Nhược Ninh đang chọn quần áo, nghe vậy thì quan tâm hỏi; "Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện trong công ty, trợ lý gọi cho tớ, nói anh tớ lại đi tìm ba tớ đòi tiền, mở miệng ra là mười triệu, nói muốn hợp tác với người ta đầu tư xưởng gì đó, tớ phải mau quay về!" Phương Tuyết Tĩnh xin lỗi rối rít, khom lưng sờ đầu Phương Quân Hiên coi như trấn an, lại dịu dàng dỗ dành: "Bé Hiên Hiên đẹp trai, mẹ nuôi có việc gấp phải đi, lần tới lại tìm con ăn bữa tiệc lớn! Con có thể nghĩ trước xem muốn ăn gì nha!"
Phương Quân Hiên không đáp lại là ăn cái gì, ngược lại có chút ghét bỏ gạt tay Phùng Tuyết Tĩnh xuống: "Mẹ nuôi, mẹ không cần sờ đầu con."
Phương Tuyết Tĩnh cười ha ha, lại nhìn về phía Phương Nhược Ninh: "Tớ đi nha, đợi lát nữa các cậu tự gọi xe về nhé."
"Không sao, cậu đi lo việc đi."
Thấy chị em tốt vội vàng hấp tấp, mấy năm như một ngày mà đấu trí đấu dũng với ông anh cùng cha khác mẹ kia, cô cũng thấy đau lòng.
Mà tình huống nhà cô cũng là như vậy.
Cho nên đây đại khái có thể chính là nguyên nhân hai người trở thành chị em tốt - đồng bệnh tương lân!
Thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía con trai dặn dò: "Bảo bối, con ở đây đợi một chút, mẹ đi vào thử quần áo, có được không?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Thương Không Ở Ngài
- Chương 3: Thân Phận Khả Nghi Năm Đó.