“A” Mấy cô gái trẻ bên cạnh bị đồ uống bắn tung tóe vào người, lập tức giật mình hét lên rồi nhảy ra xa, cả không gian náo nhiệt ồn ào bỗng im phăng phắc.
“Bốp” một tiếng, Phương Nhược Ninh ném ly rượu thủy tinh vừa nặng vừa dày xuống bàn, quay người định bỏ đi, nhưng không ngờ cổ tay lại bị tóm lại, ông chủ thẹn quá hóa khùng vì bị hất rượu vào người, giơ tay lên chuẩn bị hất tay ra.
Tuy nhiên, trước khi tay chạm tới mặt của người phụ nữ, thì cổ tay béo múp đã bị kẹp bởi một lực không thể cử động.
Mọi người lại kinh ngạc, giữa lúc yến tiệc linh đình, lại nhìn thấy người đàn ông đẹp trai lạnh lùng mặt không cảm xúc, khí chất mạnh mẽ đứng cạnh hai người: “Đoàn tổng, đánh phụ nữ thì còn là đàn không.”
“A! Hoắc tổng, đây là muốn bảo vệ người của mình sao? Đây là lần đầu tiên Đoàn Kiến Thành tôi bị một người phụ nữ hất rượu vào người ở nơi công cộng, nếu hôm nay cô ấy không xin lỗi tôi, không liếʍ sạch rượu trên mặt tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta! Hợp tác giữa chúng ta cũng hủy bỏ!”
Vừa nói xong, sắc mặt trợ lý của anh ta ở phía sau liền thay đổi, nhanh chóng bước tới phía trước nhắc nhở nhẹ: “Ông chủ, đừng quá kích động, hạng mục hợp tác này là…”
“Cậu đừng chen lời!” Không quan tâm đến sự ngăn cản của trợ lý mình, ông chủ Đoàn nhìn Phương Nhược Ninh, hai mắt trợn lên nhìn: “Lớn lên lại thành loại lẳиɠ ɭơ, lại còn trà trộn vào chỗ đàn ông, tôi không tin cô vẫn là một người phụ nữ trong trắng! Tôi nhìn cô vừa mới chạm vào cô, mà anh đã thở gấp như vậy!”
Vừa dứt lời này, Hoắc Lăng Tiêu đã biết có chuyện không lành, quả thật, người phụ nữ lạnh lùng xoay người không chút do dự, cầm ly rượu lên hất thẳng vào mặt ông chủ kia.
“A” Tất cả các cô gái trẻ đều ngạc nhiên đến mức che miệng lại, nhìn Phương Nhược Ninh, ngoài sự ngạc nhiên, thì còn là vài phần kính phục.
“Ông chủ Đoàn, làm kinh doanh cũng giống như làm người, phải cư xử đàng hoàng, tôi lớn lên lẳиɠ ɭơ hay không lẳиɠ ɭơ, có là người phụ nữ trong trắng hay không, đều không đến lượt anh phán xét!” Thanh Linh nói với một giọng nói sắc bén và tàn nhẫn, âm nhạc tiếp tục vang lên, thấm thía một cách khác thường.
Hoắc Lăng Tiêu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt thâm sâu, thậm chí không có ý ngăn cản.
Ông chủ Đoàn kia lau rượu trên mặt, tức giận đến nỗi mặt biến thành gan lợn: “Chết tiệt! Bọn ngu ngốc, còn giả bộ cái gì! Hôm nay tôi không dạy dỗ cô thì tôi không còn họ Đoàn nữa!”
Anh ta đang định lao lên lần nữa, Hoắc Lăng Tiêu nhanh tay nhanh mắt, anh kéo người phụ nữ ra phía sau để che chở.
Lý Quyền thấy vậy, đi nhanh về phía trước, ngăn cản đằng trước ông chủ Đoàn.
Bầu không khí trong phòng bao, từ sôi động ồn ào chuyển thành hết sức căng thẳng.
Lý Quyền là một quân nhân đã về hưu, từng phục vụ trong lực lượng bộ đội đặc biệt, trình độ võ thuật không hề thấp, chỉ cần đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh trong ánh hào quang cũng có thể dọa người ta, ông chủ của bộ phận đó cũng có thể nhìn ra không dám ngoan cố, ông chủ Đoàn kia cũng nhìn ra, không dám tự tiện đe dọa: “Hoắc tổng, anh đây là có ý gì? Lẽ nào chỉ vì một người phụ nữ mà làm hỏng việc hợp tác của chúng ta sao? Hay nói là... người phụ nữ này càng không phải đơn giản là giải quyết vấn đề pháp lý của nhà họ Hoắc, mà còn kiêm cả việc làm ấm giường cho ông chủ Hoắc sao?”
Phương Nhược Ninh bị Hoắc Lăng Tiêu kéo qua, cả người ngã vào vòng tay anh, nghe đến câu nói này, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc: “Ông chủ Đoàn, mời anh dùng ngôn từ sạch sẽ chút!”
“À! Sạch sẽ? Còn dám nói là chưa leo lên giường đàn ông sao?” Câu nói này chỉ là tiện mà nói, nhưng không ngờ lại nói đúng vào điểm yếu của Phương Nhược Ninh.
Năm năm trước, cô ấy thật sự đã leo lên giường của một người đàn ông, còn lấy trộm đồ của nhà đó...
Thấy cô do dự, ông chủ Đoàn đột nhiên dâʍ đãиɠ cười nói: “Nhìn đi, tôi biết ngay mà, bộ dạng này chắc chắn là đã qua tay đàn ông huấn luyện rồi, nếu không thì sao có thể…”
“Ông chủ Đoàn, tôi nghĩ hợp đồng giữa chúng ta không cần bàn nữa, hơn nữa, tôi cho rằng anh nên xin lỗi Phương luật sư vì những lời nói và hành động khiếm nhã ban nãy.” Hoắc Lăng Tiêu lạnh lùng cắt ngang lời ông chủ Đoàn, lập tức toàn bộ chỗ này im lặng.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Trần Hằng cũng không khỏi quay nhìn lại ông chủ của mình: "Hừ" một tiếng, nhíu mày.
Thái độ bảo vệ Phương luật sư của ông chủ, khiến anh ta cũng nghi ngờ mối quan hệ thật sự của hai người họ.
Nhưng anh ta đi theo ông chủ mỗi ngày, rõ ràng không thấy họ có gì bất thường! Hơn nữa, ông chủ mắc một căn bệnh mà người ngoài không biết, anh ta cũng mới biết cách đây không lâu, ngay cả ngọc nữ là cô Từ đều không thể cùng anh tiến xa hơn, chẳng lẽ Phương luật sư này...
Sự việc lớn này khiến cho thư ký Trần kinh ngạc, mắt chữ o mồm chữ ô.
Ông chủ Duẩn lúc nãy vẫn còn đang hò hét, thì đột nhiên sững sờ lại, trợ lý phía sau của anh ta càng thêm lo lắng: “Đoàn tổng, anh xem…”
“Cút đi!” Không đợi trợ lý nói xong, ông chủ Đoàn đã bắt đầu chửi, sau đó xấu hổ đến tức giận, càng trở nên vô lễ: “Hoắc Lăng Tiêu, người phụ nữ này có sự liên kết chặt chẽ với anh như nào? Anh đến thành phố G để tìm kiếm sự hợp tác, mà cuối cùng lại dám đắc tội với Đoàn Kiến Thành tôi!”
“Ông chủ Đoàn, câu nói này của anh, tôi cũng có thể kiện anh tội vu khống xúc phạm!” Người đàn ông đẹp trai, mặt mũi như tranh vẽ, ngay lập tức lông mày nhíu lại, lời nói cảnh cáo làm chấn động màng nhĩ người khác!
“À, anh còn kiện tôi tội vu khống? Anh đi kiện đi! Hôm nay người phụ nữ này không liếʍ sạch mặt cho tôi, thì đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này!”
Tin rằng hai người có quan hệ không đoan chính, khiến cho ông chủ Đoàn càng muốn làm Phương Nhược Ninh nhục nhã, chỉ cần nghĩ rằng đây là người phụ nữ mà Hoắc Lăng Tiêu đã ngủ cùng, anh ta không khỏi kích động.
Rượu vào làm người có gan hơn, nhân tiện có sự hưng phấn của rượu, ông chủ Đoàn càng có sức lực hơn, sau một cuộc gọi, bốn năm tên côn đồ xông vào.
“Tóm người phụ nữ này cho tôi!”
Có lệnh, những người đàn ông ngay lập tức lao tới, không quan tâm đối phương là ai.
Trước khi đến, Hoắc Lăng Tiêu cũng đã nghe nói về tính cách của ông chủ Đoàn này, nhưng xét từ góc độ quyền lợi, công ty này quả thực là lựa chọn thích hợp nhất, nếu tối nay không xảy ra cảnh tượng này, thì sự hợp tác này có lẽ đã không thể thay đổi được.
Lý Quyền quay lại, trầm giọng nói: “Hoắc tổng, anh dẫn Phương luật sư đi trước, những người này cứ giao cho tôi.”
Hoắc Lăng Tiêu đáp lại một câu, rồi một tay kéo Phương Nhược Ninh xoay người bước ra ngoài, một tên khốn nhỏ đã vồ tới, bị anh mở màn đá luôn.
Phương Nhược Ninh che mặt, nhưng cô không muốn người này ngã xuống đất đau đớn, ngạc nhiên nhìn chằm chằm, rồi quay lại nhìn Hoắc Lăng Tiêu.
“Làm sao vậy? Lúc nãy gặp rắc rối sao không thấy cô sợ hãi?” Người đàn ông nhướng mày, vừa kéo cô ra khỏi hộp, vừa lạnh lùng châm biếm.
Phương Nhược Ninh khó chịu, câu nói của anh là ý gì? Trách cô đã làm rối lần hợp tác này?
Có một người khác phía sau đuổi kịp, Hoắc Lăng Tiêu kẹp chặt cổ tay của đối phương, vặn mạnh một cái, rồi đá đi.
Phương Nhược Ninh ngẩn người, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng Hoắc Lăng Tiêu, một thương nhân nghiêm túc, nhìn thanh cao nho nhã, lại có thể biết võ thuật!
Lại có mấy người xông lên, Lý Quyền nhanh chóng ném ghế tới đánh nhau: “Hoắc tổng, hai người mau đi đi! Bộ trưởng Chung, thư kí Trần, hai người cũng nhanh đi đi!”
Trần Hằng có chút sợ hãi, vừa chạy vừa hỏi: “Anh Quyền, anh không giải quyết được sao?”
Lý Quyền nâng một người ném ra ngoài, sau đó liếc mắt nhìn lại: “Thế anh ở lại kề vai tác chiến sao?”
“Haha, vẫn là không được rồi…” Thư ký Trần mỉm cười, rồi vội vàng rút lui.
Khi một vài người đi ra, Hoắc Lăng Tiêu thậm chí không muốn lấy điện thoại di động ra gọi 110.
Phương Nhược Ninh nghe thấy anh ta gọi cảnh sát, đột nhiên không nói nên lời: “Anh thực sự sẽ hoàn toàn xúc phạm ông chủ Đoàn?”
“Đều là đánh nhau, còn chưa đủ triệt để sao?”
“...”
Cửa phòng bao bị Lý Quyền đóng lại, tất cả những người bên trong đều không ra ngoài được. Một vài người trong số họ đang đứng trên hành lang, ngoại trừ vẻ mặt của Hoắc Lăng Tiêu như thường lệ, những người khác đều tỏ ra lo lắng.
“Hoắc tổng, ông chủ Đoàn này có chút gia thế, hôm nay chúng ta làm như vậy... e rằng sau này anh ta sẽ gây khó khăn cho các dự án phát triển ở đây.” Trần Hằng nghe xong, đồng thời cũng lo lắng cho Lý Quyền, lại lo lắng cho các dự án của công ty.
Hoắc Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích: “Tôi không tin thành phố G lớn như vậy, tất cả đều là do một tên côn đồ lưu manh có tiếng nói.”
Sau khi gọi cảnh sát, những người tuần tra gần đó đã nhanh chóng đến nơi, và chủ quán bar biết rằng có điều gì đó không ổn.
“Là anh báo cảnh sát à?” Cảnh sát đi đến hỏi, Trần Hằng lập tức bước tới: “Đồng chí cảnh sát, chuyện là như thế này, chúng ta từ nơi khác đến bàn chuyện hợp tác, đây là danh thϊếp của tôi, nhưng khi chúng ta nói chuyện, bên kia có những lời lẽ xúc phạm nhân viên của chúng tôi, còn đưa ra những yêu cầu trái pháp luật, chúng tôi không đồng ý, anh ta chửi bới lăng mạ, cuối cùng gọi là côn đồ đến!”
Trong khi đang nói chuyện, phòng bao ồn ào đột nhiên im bặt.
Cho dù là chủ quán bar không quen biết Hoắc Lăng Tiêu từ xa tới, nhưng lại biết ông chủ Đoàn bị giữ trong phòng, sắc mặt lập tức tái xanh.
Cảnh sát nhìn danh thϊếp, lập tức đưa cho đồng nghiệp bên cạnh, sau đó đi về phía trước gõ cửa.
Sau khi gõ cửa, cánh cửa được kéo lại, đồng chí cảnh sát ngẩng lên, thì thấy có bảy tám người đang nằm ở đó, còn có rất nhiều cô gái mời rượu đang co ro run rẩy ở góc sô pha.
Trần Hằng nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn to rõ ràng, nếu không phải đồng chí cảnh sát ở đây, anh ta đã vội vàng bái Lý Quyền làm thầy rồi!
“Chuyện gì vậy?” Đồng chí cảnh sát nhìn cũng không hiểu.
Trần Hằng lập tức bước tới giải thích: “Chính là như vậy, đây là người của chúng ta, còn lại tất cả đều là…” Sau khi tìm một vòng, tìm thấy ông chủ Đoàn đang trốn sau ghế sô pha, thư ký Trần chỉ tay: “Tất cả phần còn lại đều là người của anh ta!”
Lý Quyền cũng ở một bên đánh nhau, đương nhiên cũng sẽ bị đưa đi điều tra, chỉ cần nghĩ đây là địa bàn của người khác, để tránh bị thiệt thòi, trước khi bị cảnh sát đưa đi, cậu ta nhắc nhở: “Đồng chí cảnh sát, trong phòng có camera giám sát, tôi đề xuất anh mang nó đi ngay, để tiện điều tra và thu thập chứng cứ.”
Cảnh sát dẫn đầu liếc hắn một cái, nhướng mày hỏi: “Chuyên gia?”
Lý Quyền nói: “Không phải, chỉ là một người quân nhân đã về hưu.”
Cựu quân nhân...
Đồng chí cảnh sát nhìn một đám người ở trên mặt đất không ngừng kêu lên đau đớn, trong lòng hiểu luôn: “Thảo nào có thể đánh như thế này! Chắc là không phải quân nhân bình thường?”
Liên quan đến việc cơ mật, Lý Quyền chỉ im lặng.
Có quá nhiều người, những người tuần tra này không đủ, vì vậy họ chỉ có thể chờ đồng nghiệp đến hỗ trợ.
Đồng chí cảnh sát sau đó nhận được danh thϊếp của Trần Hằng đã đăng nhập vào hệ thống cảnh sát, nhanh chóng kiểm tra danh tính của Hoắc Lăng Tiêu và nhóm của anh, đối chiếu với thẻ căn cước của họ, ngay lập tức đưa thông tin cho cảnh sát do họ đứng đầu.
Ông chủ Đoàn thấy cảnh sát ập đến, tự tin, hét lên: "Đồng chí cảnh sát, nhìn kìa, chúng tôi toàn bị đánh như thế này, phải bắt hết bọn này, bắt hết bọn họ lại!"
Đồng chí cảnh sát nhìn thông tin trên hệ thống cảnh sát, lập tức kinh ngạc liếc nhìn Hoắc Lăng Tiêu.