Vệ Vân Triệt cũng là một người hiểu biết, biết người phụ nữ bên cạnh ưu tú đến đâu, nói thật, nếu thật sự ở bên cạnh cô gái như vậy, anh ta còn có thể cảm thấy có áp lực.
Chỉ là cô thật sự rất có mị lực, quá hấp dẫn anh ta, dù biết anh ta có khả năng không xứng với cô nhưng vẫn không nhịn được muốn tranh thủ một chút.
Được thì là may mắn, không được do mệnh.
Hiện tại thổ lộ mà thất bại cũng coi như toại nguyện.
Không làm được người yêu hay người tình, làm bạn và đồng nghiệp hợp tác, quan hệ ngược lại càng tương đối ổn định hơn một chút.
Thân là luật sư, anh ta càng hiểu được cân nhắc lợi hại, lựa chọn con đường càng có lợi hơn cho mình.
Phương Nhược Ninh nghe xong lời an ủi của anh ta, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, lại chuyển đề tài lên trên người Vệ Vân Triệt: "Sư huynh, lấy điều kiện của anh, mấy năm nay nhất định có không ít cô gái ưu tú theo đuổi nhỉ, cho dù có làm mẹ kế cho Chanh Chanh cũng là cầu mà không được, là anh không vừa mắt đi."
Vệ Vân Triệt cười cười: "Nào có... mỗi ngày anh đều bận chết đi được, cũng không có thời gian tiếp xúc với người khác giới."
Phương Nhược Ninh chỉ cho là anh ta đang khiêm tốn, cũng không nhiều lời thêm nữa.
"Nhưng còn em đó, một cô gái dẫn theo con nhỏ có rất nhiều chỗ không dễ dàng, trong nhà lại không thể giúp gì, dưới tình huống như vậy em cũng nên suy nghĩ đến chuyện cả đời này đi. Nếu gặp được người thích hợp thì hãy dũng cảm theo đuổi, đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm thôi, thế nào được vui vẻ thì sống thế đó." Thấy cô im lặng, Vệ Vân Triệt lại quay sang nhìn cô một cái, ôn hòa khuyên nhủ.
Trong lời này có ý khác, Phương Nhược Ninh đương nhiên nghe ra được, lập tức gật gật đầu: "Vâng, em sẽ, nhưng loại chuyện này cũng cần xem duyên phận."
Vệ Vân Triệt cong môi cười, không tiếp tục nữa. Anh ta tin là Phương Nhược Ninh đã hiểu ý của mình, nhưng vẫn nói gần nói xa, rõ ràng là không định đối mặt.
Trong lòng càng tò mò thêm, rốt cuộc cô và Hoắc gia, hay nên nới là với Hoắc Lăng Tiêu có quan hệ gì?
Thuận lợi đến được sân bay, Vệ Vân Triệt tiễn Phương Nhược Ninh đến tận cửa đăng ký, sau khi vẫy tay chào tạm biệt cô mới rời đi.
Tìm được vị trí của mình trên máy bay, Phương Nhược Ninh ngồi xuống, nghĩ đến hai tiếng sau lại phải gặp Hoắc Lăng Tiêu, trong lòng cô không nhịn được thấp thỏm và khẩn trương.
Mỗi lần ở chung với người đàn ông kia đều khiến cô có một loại cảm giác mất khống chế, giống như đang nhảy nhót bên bờ vực sâu, không biết khi nào sẽ ngã xuống.
Mười một giờ, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống thành phố G ở phía Nam, Phương Nhược Ninh ra khỏi sân bay, lại không ngờ người đón mình thế nhưng là cận vệ của Hoắc Lăng Tiêu - Lý Quần.
"Anh Lý, sao lại phiền anh tự mình đến đón tôi chứ!"
Lý Quyền tiến lên, rất thân sĩ mà trực tiếp nhận lấy vali nhỏ trong tay cô, trực tiếp xách lên đi nhanh ra bên ngoài: "Mấy người Hoắc Tổng đang bận, buổi sáng mở liên tục mấy cái hội nghị, thời gian uống ngụm nước cũng không có., luật sư Phương qua đây, Hoắc Tổng đặc biệt dặn tôi phải sớm đến chờ."
Phương Nhược Ninh cười cười, không nói tiếp, khẩn trương và thấp thỏm trong lòng lại không tiếng động gia tăng vài phần.
Hồi nghị được trực tiếp tổ chức tại đại sảnh đa dụng trong khách sạn bọn họ ngủ lại, nhóm Phương Nhược Ninh mới tiến vào thang máy thì thư kí Trần đã gọi điện đến.
"Đón được luật sư Phương chưa?"
Lý Quyền nhìn cô gái bên cạnh: "Đón được rồi, đang trong thang máy, lập tức đến ngay."
"Ừ, trực tiếp đến phòng nghỉ bên cạnh đại sảnh đi, mấy người Hoắc Tổng đang đàm phán."
"Được."
Cúp điện thoại, Lý Quyền khách sáo nói: "Luật sư Phương, kết thúc hội nghị rồi, mấy người Hoắc Tổng đang đàm phán, muốn cô hiện tại qua đó luôn."
Phương Nhược Ninh có thể nói gì đây, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Buổi sáng vội đi, cô còn chưa trang điểm, lúc này cũng không còn thời gian về phòng sửa soạn, vì thế lập tức xoay người đối diện với tường thang máy thoa son, chỉnh lại đầu tóc một chút.
Cái gì gọi là thiên sinh lệ chất, đại khái chính là để mặt mộc còn minh diễm tú lệ hơn so với nhiều người đã trang điểm.
Tiến vào phòng nghỉ, chỉ thấy sô pha hai bên đều đã ngồi đầy người, Hoắc Lăng Tiêu thấy cô cũng không chào hỏi, chỉ dùng mắt ra hiệu, cô rất ăn ý mà lập tức đi qua.
Thư kí Trần và Trưởng phòng Chung lập tức đứng dậy nhường lại vị trí, cô vừa ngồi xuống Hoắc Lăng Tiêu đã đẩy mấy phần văn kiên sang, giọng nói mát lạnh dán bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Cô xem mấy phần tài liệu này đi, đặc biệt là cái này, xem nên bổ sung thế nào để chúng ta có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất."
"Được." Phương Nhược Ninh vội vàng cả buổi, đến cả thời gian thở một hơi thoải mái cũng không có, lập tức rơi vào trạng thái khẩn trương làm việc.
Một buổi này đến khi kết thúc, nhìn đồng hồ đã gần một giờ chiều.
Không thể không nói, Hoắc Lăng Tiêu là vương giả trời sinh, năng lực đàm phán cũng là hạng nhất. Ban đầu hai bên tranh chấp không hợp mấy nội dung, sau khi cô đưa ra ý kiến điều chỉnh, Hoắc Lăng Tiêu nháy mắt đã bắt được trọng điểm.
Phương Nhược Ninh nhìn khí thế mạnh mẽ khi anh giao lưu với người khác, nhìn đối phương bị anh bắt lấy điểm yếu, sau đó lại liên tiếp nhíu mày rồi không cam lòng, trong lòng khâm phục thủ đoạn cao siêu của người này, đồng thời lại nổi lên chút đồng tình với những xí nghiệp có hợp tác với anh.
Lúc này đối phương đã không còn cách nào, chỉ có thể dùng biện pháp kéo dài thời gian.
Giữa trưa, đoàn người trực tiếp dùng bữa ở nhà hàng buffet trong khách sạn.
Bụng Phương Nhược Ninh đã sớm kêu vang, sau khi lấy đồ ăn xong còn cố ý tìm một vị trí yên tĩnh cạnh cửa sổ, ngồi xuống thỏa thích ăn uống.
Đối diện có người đi đến, cô không ngẩng đầu, khóe mắt đã thoáng liếc thấy những ngón tay thon dài đang bưng khay đồ ăn hạ xuống, trong lòng không khỏi lộp bộp.
"Luật sư Phương ăn được nhỉ." Hoắc Lăng Tiêu nhìn đồ ăn trên bàn cô, nhẹ giọng trêu chọc.
Phương Nhược Ninh bị những lời này làm nghẹn, suýt nữa thì bị sặc, cúi đầu duỗi cổ đợi đồ ăn trôi xuống, lại uống thêm ngụm nước trái cây mới ngước mắt liếc nhìn người đàn ông một cái: "Công việc của tôi là lao động trí óc công với lao động chân tay, không ăn no sao mà chịu được."
Người đàn ông cong môi cười, hai mắt u ám sâu thẳm nhìn cô không chớp: "Sao lại không đưa Hiên Hiên theo?"
"Tôi đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu, lý nào lại dẫn con theo."
"Nhưng nó nhỏ như vậy, để nó một mình ở lại cô yên tâm sao?"
"..."
"Có nghĩ đến việc tìm một người bố cho Hiên Hiên không, như vậy có thêm một người thương nó, vận nhất cô bận rộn công việc cũng có người chăm sóc nó."
Phương Nhược Ninh suýt nữa lại bị sặc.
Hôm nay là ngày gì vậy, sao gặp người đàn ông nào cô gặp cũng khuyên cô đi tìm đối tượng đi?
Trên mặt cô có viết mấy chữ "gái ế không gả đi được" hả?
Nhớ đến mấy hôm trước anh còn đề nghị nhận Hiên Hiên làm con nuôi, giọng điệu của Phương Nhược Ninh lập tức lạnh xuống: "Tìm thì đương nhiên phải tìm, chỉ là hiện tại công việc quá bận, không có thời gian."
Hoắc Lăng Tiêu không nói gì, ưu nhã dùng dao dĩa ăn cơm.
"Quan hệ của cô và Vệ Vân Triệt rất tốt?"
"Ừ, cũng tạm."
"Anh ta hẳn là không có khả năng làm bố Hiên Hiên đâu nhỉ?"
Phương Nhược Ninh ngẩn ra, bộ dụng cụ ăn trong tay khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng Hoắc Lăng Tiêu: "Ngài Hoắc, tôi đến đây là để làm việc, anh hỏi thăm việc cá nhân của tôi như vậy, đi quá giới hạn rồi nhỉ?"
Người đàn ông không hề tức giận, thậm chí đến liếc cô một cái cũng không, vừa gắp đồ ăn trên bàn, vừa nói: "Hiện tại không phải thời gian làm việc, lúc ăn cơm thì tâm sự thôi, cũng rất bình thường mà? Nếu luật sư Phương đã ra sức vì tôi, tôi đương nhiên sẽ suy tính thay cô, huống chi... tôi và Hiên Hiên không chỉ đơn giản như có duyên."
Phương Nhược Ninh mới không thèm để ý đến, bưng khay đồ ăn lên đứng dậy rời đi.
Buổi chiều, đoàn người bọn họ đến khu vườn bên kia thăm quan, Phương Nhược Ninh đã đi theo cả nửa ngày, cực kỳ mệt mỏi, buổi tối quay về khách sạn, rửa mặt xong, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vệ Vân Triệt thì WeChat truyền đến tiếng chuông báo cuộc gọi video.
Nhìn thì là Vệ Vân Triệt gọi đến, cô lập tức nhận, vui vẻ nói: "Em còn đang chuẩn bị gọi cho anh đây."
"Mẹ!" Phương Quân Hiên cầm điện thoại, vội vã nói.
"Ôi, bảo bối... ăn cơm chưa con?"
"Rồi ạ, mẹ ăn cơm chưa?"
"Mẹ cũng ăn rồi, cảm ơn bảo bối quan tâm."
Hai mẹ con trò chuyện về những việc xảy ra ở nhà trẻ ngày nay, lại hỏi cậu nhóc ở chỗ chú Vệ có quen không, nhóc con bĩu môi, nhàn nhạt nói: "Cũng được ạ." Chọc cho Vệ Vân Triệt ngồi một bên nhướng mày.
Chờ hai mẹ con nói chuyện điện thoại xong, Vệ Vân Triệt lại cầm điện thoại qua, hai người cùng nhau thảo luận vấn đề trong hạng mục hôm nay của Hoắc thị, Vệ Vân Triệt cũng đề ra ý kiến của bản thân.
Gọi video trò chuyện khoảng hai mươi phút, mới vừa ngắt máy thì điện thoại lại có tin nhắn đến.
Nhìn xem thì ra là điện thoại của Trưởng phòng Chung, Phương nhược Ninh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ bây giờ còn phải tăng ca?
"Alo, Trưởng phòng Chung."
"Luật sư Phương đang ở đâu vậy?" Bên phía Trưởng phòng Chung cực kỳ ồn.
"Phòng khách sạn đó, sao thế?"
"Mới hơn chín giờ tối, chẳng lẽ luật sư Phương sắp ngủ rồi? Xuống dưới chơi chút đi, quán bar lầu hai, đêm nay có biểu diễn, nghe nói rất xuất sắc."
Phương Nhược Ninh nghe qua âm thanh bên phía kia là biết bọn họ đang ở nơi nào, nghe vậy lập tức uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu, hôm nay tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, mọi người chơi đi!"
"Đừng mà luật sư Phương! Tôi nói là chơi, cô cho là chơi thật sao? Hoắc Tổng cũng ở đây, nhóm người chưa bàn bạc xong chiều nay cũng ở đây, nửa công nửa tư, cô hiểu mà, mau xuống đây đi!"
Cúp điện thoại, Phương Nhược Ninh có hơi bực bội, có chút không rõ vì sao đám đàn ông bàn chuyện làm ăn cứ một hai phải đến mấy nơi thanh sắc thế này.
Gửi một đoạn chat âm thanh qua cho Vệ Vân Triệt, nói rõ tình huống, Vệ Vân Triệt trả lời lại: "Trong nước chính là như thế, em nên quen đi, qua đó ngồi chút, không uống rượu là được."
Cuối cùng Phương Nhược Ninh không muốn mất mặt mũi, đành phải lại thay quần áo đi xuống.
Trong phòng bao VIP của quán bar, cả trai lẫn gái ngồi khoảng hai mươi người, Phương Nhược Ninh tiến vào lập tức có người huýt sáo, rõ ràng là phát hiện người phụ nữ mặc trang phục viên chức chỉnh tề, so với đám phụ nữ chuyên lộ ngực lộ lưng trong lòng bọn họ còn đúng giờ hơn.
Phương Nhược Ninh lạnh mặt hoàn toàn không phản ứng, tìm chỗ ngồi xuống, còn cố tình chọn nơi chỉ cách Hoắc Lăng Tiêu hai người.
Trong không gian ồn ào náo nhiệt, bọn họ đúng là còn đang bàn chuyện làm ăn, Phương Nhược Ninh dựng tai lên nghe, đầu óc có chút váng vất, thật sự là không khí nơi này quá kém, mùi rượu cũng nặng.
Đang muốn tìm cớ rời đi thì đột nhiên một luồng hơi thở nồng mùi rượu ập đến trước mặt, da đầu cô căng lên, còn chưa kịp đứng dậy rời đi thì thân thể đã bị mật người đàn ông ôm lấy, trên đùi cũng nhiều thêm một cái móng heo.
"Hoắc Tổng, luật sư pháp vụ này của các anh không tệ, tôi thích! Nếu anh để cô ta cùng tôi một đêm, hai điều kiện đề ra chiều nay tôi đều đáp ứng!" Người đàn ông vừa lè nhè nói vừa vùi khuôn mặt to đùng của mình xuống cổ Phương Nhược Ninh.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại. Hoắc Lăng Tiêu nghe được lời này mặt mày lập tức đổi sắc, chỉ nghĩ thằng khốn này bị sắc dục mê muội thế nhưng lại chọc phải người không nên dây vào, chỉ thấy người phụ nữ bị lão Tổng kia ôm tránh một cái, bưng chén rượu trên bàn lên hung hăng hắt xuống người đàn ông!