Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thương Không Ở Ngài

Chương 20: Loạn Trong Giặc Ngoài Cùng Đi.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai mắt nhẹ chớp, phục hồi lại tinh thần, đè nặng trong đầu cô là một trận ong ong suy nghĩ lung tung, cô rũ mắt nói: "Cái đó, cảm ơn ý tốt của ngài Hoắc, tôi đã nhờ bạn đón giúp rồi, tôi còn có việc, phải quay về văn phòng luật."

"Vậy sao? Nếu vậy không bằng tôi đón giúp cô, vừa lúc Tử Khiêm thích Phương Quân Hiên như vậy, lần trước muốn mời đến nhà làm khách mà vẫn chưa được..."

Không đợi anh nói hết lời, trong đầu Phương Nhược Ninh đã nổ ầm, vội nói: "Không cần đâu ngài Hoắc! Bạn tôi đón là được rồi!"

Người đàn ông ưu nhã nhún vai một cái: "Xem ra luật sư Phương vẫn không tin tưởng tôi như trước, còn coi tôi là kẻ buôn người."

Phương Nhược Ninh cười cười, nói: "Hoắc Tổng lo lắng nhiều rồi, chúng ta chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, hoặc nên nói là quan hệ hợp tác, thật sự không có lý nào lại đi làm phiền ngài giúp tôi đón con."

Đề tài này kết thúc trong xấu hổ, Phương Nhược Ninh thu dọn lại văn kiện, cực kỳ lễ phép nói: "Hoắc Tổng, nếu không còn dặn dò gì thì tôi về văn phòng trước."

Người đàn ông đứng trước bàn làm việc nhẹ nhàng nhếch môi, giơ tay lên làm ra tư thế xin cứ tự nhiên.

Phương Nhược Ninh gật đầu, xoay người.

Bước vào thang máy, cả người không khỏi thả lỏng ra, cô giơ cổ tay xem xét thời gian, lúc này chạy đến nhà trẻ còn kịp, cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho chị em tốt, không phiền cô ấy đi đón nữa.

Nhưng không ngờ vừa lấy di động ra đã vang lên tiếng chuông.

"Alo, sư huynh."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói Vệ Vân Triệt, bên trong mang theo mấy phần nghiêm túc: "Nhược Ninh, bên em bận xong chưa?"

"Mới vừa xong, em đang chuẩn bị rời khỏi Hoăc thị, sao thế?"

"Em mau về văn phòng luật đi, bố em đến."

Cái gì?

Trong đầu vang lên ầm một tiếng, vẻ mặt cô cứng đờ: "Bố em đến văn phòng luật?"

"Ừ, đến cùng bà mẹ kế kia của em, anh đã nghe Chủ nhiệm Trần kể lại chuyện buổi sáng, nói như vậy là bọn họ đặc biệt đến tìm em, không đợi được em nhất định không bỏ qua."

Không muốn để hai người này bị người trong văn phòng luật vây xem, cô lập tức đáp: "Được, em về ngay đây."

Tắt điện thoại, vẫn là gọi lại cho bạn tốt, nhưng chủ ý không thay đổi.

"Tiểu Tĩnh, tớ bận việc xong rồi chỉ là Vệ Vân Triệt mới gọi cho tớ, nói là bố tớ và Từ Mỹ Tuệ đến văn phòng luật chờ tớ, tớ phải về văn phòng xem một chút. Vẫn là phải phiền cậu đến đón Hiên Hiên rồi, đón xong cậu cứ dẫn theo nó đi, tạm thời không cần liên lạc với tớ, tớ còn chưa muốn để bọn họ biết tớ sinh con."

Lúc này Phùng Tuyết Tĩnh đang lái xe rời khỏi công ty, nghe vậy cũng kinh hãi lắp bắp: "Mấy người bố cậu sao lại biết cậu về nước? Còn biết chỗ cậu đi làm?"

"Ôi... " Phương Nhược Ninh vừa bất đắc dĩ vừa thấy phiền lòng, thở dài một tiếng: "Nói ra thì dài lắm, sáng nay Từ Mỹ Tuệ đến văn phòng luật của bọn tớ, nghe nói em trai cô ta say rượu lái xe gây ra chuyện... Chủ nhiệm chỗ chúng tớ giao vụ này cho tớ làm, cô ta thấy tớ xong thì chấn động, sau lại náo loạn đến chia tay trong không vui, ai ngờ, nhanh như vậy đã dẫn theo bố tớ đến rồi."

"Còn có chuyện này?" Phùng Tuyết Tĩnh cũng khϊếp sợ không thôi.

"Đúng vậy... ôi, quay về lại nói, cậu trước giúp tớ đón Hiên Hiên đi đã, tớ nhanh chóng gọi xe quay về văn phòng luật."

"Được được, chỗ Hiên Hiên không cần lo lắng, tớ sắp chạy đến nơi rồi."

Tắt điện thoại, Phương Nhược Ninh đi đến ven đường bắt một chiếc xe, đi thẳng đến văn phòng luật CBD Vân Thiên.

*

Vệ Vân Triệt tắt di động, nhìn về phía hai vợ chồng Phương Bỉnh Quốc trong phòng tiếp khách.

Anh ta và Phương Nhược Ninh quen biết đã sắp năm năm rồi, tuy không coi là hiểu biết cặn kẽ về tình hình gia đình Phương Nhược Ninh nhưng đại khái cũng có thể đoán được một chút.

Vợ cả của Phương Bỉnh Quốc chết vì bệnh, sau đó ông ta lại quen biết với không ít phụ nữ, nhưng Từ Mỹ Tuệ này là người có bản lĩnh nhất trong số đó, trong đó tan tan hợp hợp rất nhiều năm, cuối cùng vẫn ngồi được vào vị trí bà hai Phương gia.

Nghe nói sau khi vợ cả chết, Phương Bỉnh Quốc vẫn luôn bỏ bê con gái, sau cùng dứt khoát ném người ra nước ngoài chẳng thèm quan tâm nữa.

Đối với Nhược Ninh, chỉ sợ đã sớm coi là người bố này không còn tồn tại nữa, mặc dù đã về nước cũng không liên lạc với trong nhà.

Lại không ngờ không trùng hợp không thành sách, vẫn không tránh được.

"Ông Phương, tôi đã gọi điện thoại cho Nhược Ninh, cô ấy nói mới xong việc đang trên đường quay về văn phòng luật."

Phương Bỉnh Quốc tai to mặt lớn, hơn năm mươi tuổi, dáng người cũng mập mạp, nhưng có thể từ gương mặt kia mơ hồ nhìn ra phong thái thời trẻ, cho nên dáng vẻ Phương Nhược Ninh xinh đẹp như vậy cũng có nguyên nhân.

Nghe vậy người đàn ông trung niên cười cười, dò hỏi; "Luật sư Vệ quen biết con gái tôi thế nào?"

Vệ Vân Triệt nói: "Nhược Ninh là bạn cùng học ở Oxford với tôi, năm năm trước, khi tôi quay về tham dự lễ kỷ niệm của trường may mắn quen biết Nhược Ninh đang nỗ lực hết sức hoàn thành chương trình học Thạc sĩ tại Oxford. Sau đó tôi ở bên đó làm một hạng mục viện trợ luật quốc tế, trước sau ngây người ở đó suốt hai năm, chúng tôi cứ vậy chậm rãi trở thành bạn."

"Ồ..." Phương Bỉnh Quốc gật gật đầu, híp mắt đánh giá chàng trai trước mắt: "Khó trách, Nhược Ninh vừa về nước đã gia nhập văn phòng luật của cậu."

Vệ Vân Triệt cũng thẳng thắn, hào phóng nói: "Nhược Ninh về nước là do tôi cố hết sức mời, lại nói, phải cảm tạ ông Phương đây đã bồi dưỡng ra được một cô con gái ưu tú xuất sắc như vậy. Đừng thấy Nhược Ninh còn trẻ tuổi, giá trị con người rất cao đấy, nếu không phải đã sớm quen với tôi, có một tầng quan hệ cá nhân, cái miếu nhỏ này của tôi còn không mời nổi tòa đại Phật là Nhược Ninh đâu."

Phương Bỉnh Quốc nghe được lời này, theo bản năng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Sau khi Từ Mỹ Tuệ trở về có nói với ông ta việc này, nói đứa con gái kia rất có tương lai, là một luật sư nổi danh, phí cố vấn đắt dọa chết người.

Ông ta còn không tin, hiện tại nghe Vệ Vân Triệt chính miệng nói như vậy, nghi ngờ trong lòng ông ta mới hoàn toàn biến mất.

Mấy năm nay con nhóc kia vẫn luôn không về nước, cũng không liên lạc qua điện thoại với ông ta. Dịp ăn tết của mấy năm trước ông ta còn sẽ gọi điện thoại qua hỏi thăm một chút, sau đó con nhóc đó đổi số điện thoại, cuối cùng ông ta không liên lạc được nữa.

Vốn cũng định đến Anh tìm cô nhưng Từ Mỹ Tuệ vẫn luôn không đồng ý, mà công việc của ông ta cũng bận rộn, mấy nằm rồi lại sinh con trai nhỏ, không có cách nào phân thân nên đành từ bỏ việc này.

Không thể tưởng tượng nổi con nhóc hoang dã đã bốc hơi mấy năm lại đột nhiên quay về, còn tốt nghiệp từ một trường danh giá trở thành luật sư lớn!

Nếu Vệ Vân Triệt đã quen biết con nhóc kia lâu như vậy, hẳn là anh ta cũng biết được ít nhiều nội tình, cho nên cái câu "cảm ơn ông Phương đã bồi dưỡng ra được một cô con gái ưu tú xuất sắc như vậy" kia, mặt ngoài là tán thưởng bội phục, thật ra là châm chọc mỉa mai.

Nhất thời bầu không khí xung quanh trở nên xấu hổ hẳn.

Từ Mỹ Tuệ nhìn trái ngó phải, thấy hai người đều không nói gì, đột nhiên thanh thanh giọng, cười cười, xoay người nhìn về phía Vệ Vân Triệt: "Luật sư Vệ, hôm nay tôi qua đây... là vì có việc muốn tìm cậu, cái đó... hai ngày trước em trai tôi hồ đồ, buổi tối tiếp khách xã giao uống rượu, thế nhưng còn tự mình lái xe, kết qua đυ.ng phải người..."

Từ Mỹ Tuệ chưa nói xong, Vệ Vân Triệt đã giơ tay ý bảo cô ta dừng lại: "Bà Phương, tôi có nghe Chủ nhiệm Trần nói lại việc này rồi. Chuyện này nói thế nào cũng là do em trai cô sai trước, hiện tại cảnh sát phán thế nào, các vị làm theo là được."

"Không phải đâu! Cảnh sát kia vừa quyết đã tính theo mức hình phạt cao nhất, thế sao mà được? Từ bé em trai tôi đã được nuông chiều, kêu nó đến chỗ như trại tạm giam, đó quả thực là..."

Vệ Vân Triệt giơ tay ngăn cản lời cô ta lần nữa; "Bà Phương, không phải tôi không chịu nhận án này mà hiện tại tôi thực sự rất bận, không rút thời gian ra được."

Từ Mỹ Tuệ mím môi, quay đầu nhìn về phía Phương Bỉnh Quốc: "Chồng... anh nói một câu đi chứ! Đó chính là em trai vợ anh đấy! Anh ngồi nhìn mà mặc kệ sao?"

Từ Mỹ Tuệ sinh con trai nên mấy năm nay Phương Bỉnh Quốc vẫn luôn đối với cô ta theo kiểu cầu gì được nấy, ông ta nhìn về phía Vệ Vân Triệt: "Luật sư Vệ, tôi đã nghe danh tiếng của cậu nhiều trong giới rồi, đối với cậu mà nói chuyện này nhất định chỉ là chuyện nhỏ."

Vệ Vân Triệt xua xua tay, cũng ăn ngay nói thật: "Ông Phương, thật xin lỗi, hiện tại văn phòng luật chúng tôi đang chịu trách nhiệm cố vấn luật cho Hoắc thị, tôi là người phụ trách chính. Mấy ngày nay tôi bận giao tiếp công việc, tôi đúng thật là không rút được thời gian ra nhận án riêng."

Văn phòng luật Vân Thiên hợp tác với Hoắc thị, đương nhiên người trong giới đều biết việc này, cho nên Phương Bỉnh Quốc đã hiểu mình không tiện ép buộc.

Không khí lại nặng nề xuống, cũng may chưa được bao lâu cửa phòng đã bị đẩy ra, mấy người đều quay đầu nhìn ra, là Phương Nhược Ninh về.

"Nhược Ninh." Vệ Vân Triệt lập tức cười, đi qua vỗ vỗ vai cô: "Em và người nhà cứ tâm sự tử tế, anh đi làm việc trước."

"Vâng, phiền sư huynh rồi." Phương Nhược Ninh cười nhạt, chờ anh ra đi ra thì đóng cửa lại.

Xoay người lại nhìn hai người ngồi trong phòng, biểu tình trên mặt cô nhất thời nhạt đi.

Phương Bỉnh Quốc đánh giá cô, mấy năm không gặp, con nhóc này càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt kia cực kỳ giống dáng vẻ hồi trẻ của mẹ cô, so với mẹ cô khi còn trẻ lại càng tự tin và có thần thái hơn.

Im lặng vài giây, Phương Nhược Ninh tiến lên, lạnh nhạt mở miệng: "Tìm tôi có việc gì?"

Phương Bỉnh Quốc vừa nghe giọng điệu này lập tức nổi nóng, mặt mày nghiêm túc lên hẳn: "Nhược Ninh, con đây là có ý gì? Bố là bố con, con về nước cũng không báo với trong nhà một tiếng, bố chủ động đến thăm con, con còn mặt nặng mày nhẹ!"

"Ôi, ngài còn biết ngài là bố tôi?" Phương Nhược Ninh cười rộ lên, hai con ngươi trong suốt xinh đẹp nháy cái tản ra lạnh băng và lệ khí: "Từ khi tôi đi Anh năm mười lăm tuổi, đến bây giờ là mười năm, ngài đã từng quan tâm tôi à?"

"Sao bố lại không quan tâm?" Mặt mày Phương Bỉnh Quốc chau lại: "Mỗi năm bố đều gọi điện thoại cho con, hỏi con có về ăn tết hay không, là con không về. Mấy năm nay con dứt khoát thay số điện thoại, cắt đứt liên lạc với bố, bố quan tâm thế nào được?"

"Nếu ông có lòng, cho dù điện thoại không liên lạc được, ông cũng sẽ nghĩ cách đi Luân Đôn tìm tôi. Chỉ sợ là con trai đến muộn khiến ông vui vẻ đến mê muội, căn bản đã quên mình còn có một đứa con gái đi?"

Phương Bỉnh Quốc chột dạ nhìn cô chằm chằm, trong mắt lộ ra xa lạ.

Mấy năm không gặp, đúng là khác xưa, làm luật sư lớn rồi nên cái miệng cũng lợi hại hơn hẳn.

Nếu là lúc trước ông ta lười đi quản con nhóc hoang dã này, nhưng hiện tại nghĩ đến cô đã ra hình ra dạng thế này, trong lòng ông ta lại nổi lên tính toán khác; "Bỏ đi, không nhắc đến chuyện quá khứ nữa. Bố biết trước kia bố đã để con thiệt thòi quá nhiều, không tận trách nhiệm của người làm bố. Hiện tại nếu con đã về rồi, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, con lại chưa kết hôn lập gia đình, vẫn nên về nhà ở đi."

Dứt lời, Từ Mỹ Tuệ lập tức quay đầu lại nhìn: "Phương Bỉnh Quốc, ông..."

"Không cần! Hiện tại tôi sống bên ngoài rất tốt, không định quay về, lại nói, cái nhà đó mười năm trước đã không còn chỗ cho tôi nữa, mười năm sau càng không phải nhà của tôi, một nhà các người cứ sống với nhau đi!"

Chủ động làm hòa lại bị ghét bỏ, từ ái và thân thiện cố gắng giả bộ trên mặt lập tức không chống được nữa: "Nhược Ninh, sao con vẫn ngoan cố như vậy? Mười năm trước nếu không phải con..."

Lời nói nghiêm khắc của Phương Bỉnh Quốc còn chưa nói hết, di động của Phương Nhược Ninh đã đột nhiên vang lên.

Cúi đầu lấy điện thoại ra nhìn màn hình, cô đột nhiên nhíu mày, do dự nhận máy: "Alo, Tuyết Tĩnh."

"Nhược Ninh, Hiên Hiên bị người ta đón đi rồi!" Nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng sốt ruột của Phùng Tuyết Tĩnh: "Lúc tớ chạy đến mới tan học năm phút thôi, trong lớp còn có rất nhiều đứa bé chưa được đón, nhưng Hiên Hiên lại bị đón đi rồi. Tớ hỏi cô giáo, cô giáo nói là bác cả của Hoắc Tử Khiêm, đó chẳng phải là Hoắc Lăng Tiêu sao? Anh ta đón Hiên Hiên đi làm gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »