Người phụ nữ này chắc chắn rất xinh đẹp, mặt mũi như tranh vẽ, làn da trắng như ngọc, mũi cao, môi đỏ, răng trắng, đặc biệt là đôi mắt sáng như ngôi sao, nhẹ nhàng ngước lên, như có tia sáng lấp lánh, khiến cho mọi người có ấn tượng ngay lập tức.
Phương Nhược Ninh thấy đối phương cứ nhìn soi mói, ánh mắt không thân thiện chút nào, liền ôm chặt lấy con trai, thậm chí còn thò tay vào túi sờ điện thoại.
Thư ký Trần nhìn vẻ mặt của sếp, không biết làm gì, nhưng rõ ràng là bị đối phương hiểu lầm, ngay lập tức bước tới giải thích: “Xin chào cô, chúng tôi không phải kẻ xấu, là cậu bé đã vô tình va vào sếp của chúng tôi, chúng tôi thấy cậu bé có một mình, sợ cậu bé sẽ gặp nguy hiểm, do đó mới đứng đây đợi bố mẹ cậu bé.”
Là vậy sao?
Phương Nhược Ninh bán tín bán nghi, cúi đầu nhìn xuống con trai trong vòng tay của mình.
Cậu bé đẹp trai, dễ thương gật đầu: “Mẹ ơi, là như thế ạ.”
Hóa ra đó là một sự hiểu lầm.
Phương Nhược Ninh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nắm tay con trai, lễ phép cười nói: “Thật ngại quá, là tôi hiểu nhầm, là con trai tôi va phải anh, tôi thay thằng bé xin lỗi.”
“Không sao, cậu bé đã xin lỗi rồi, rất lễ phép.” Hoắc Lăng Tiêu vẫn nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt không còn nữa.
Phương Nhược Ninh nghe thấy giọng nói này, trái tim không thể ngừng thắt lại rồi bối rối mỉm cười, ngập ngừng nói: “Chuyện đó... Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc đứa trẻ, tạm biệt.”
Nói xong, cô dắt con trai đi vội vàng nói: “Hiên Hiên, chúng ta nhanh đi thôi! Mẹ đã gọi xe rồi, đang đợi sẵn rồi!”
Hoắc Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ bối rối như bỏ chạy vào đồng hoang của cô, càng thấy kỳ quái hơn.
Thư ký Trần không biết làm gì, thấy sếp vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người mẹ trẻ kia, liền cười trêu: “Hoắc tổng, cậu bé này đẹp trai, mà người mẹ cũng thật xinh đẹp.”
Hoắc Lăng Tiêu không trả lời, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai mẹ con.
Phương Quân Hiên bị mẹ kéo nhanh ra ngoài, nhưng hết lần này đến lần khác cứ ngoái lại nhìn phía sau, Phương Nhược Ninh nhận thấy điều đó, chỉ cúi người bế cậu bé ngồi lên trên cái vali, đẩy đi càng lúc càng nhanh.
Thư ký Trần cũng nhìn thấy, khó hiểu nói: “Trông chúng ta giống bọn buôn người đến vậy sao? Chạy nhanh như vậy!”
Hoắc Lăng Tiêu vẫn không nói lời nào, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, anh thu mắt nhìn lại rồi quay người bước đi, Thư ký Trần liếc mắt nhìn một cách cẩn thận, rồi đi theo.
Cho đến khi ngồi trên xe, Phương Nhược Ninh vẫn chưa hết hoảng sợ, thậm chí còn ôm con trai chột dạ nhìn ra cửa kính xe, sợ rằng sẽ có ai đó đuổi theo.
Khi xe khởi động, cô thu lại ánh mắt, ôm chặt lấy con trai, áp chặt vào má.
Thằng nhỏ lanh lợi hiểu chuyện, nhìn mẹ hỏi: “Mẹ ơi, chú vừa dữ tợn vừa đẹp trai khi nãy là ai vậy mẹ?”
Phương Nhược Ninh hồi hộp, lắc đầu thì thầm: “Mẹ cũng không biết.”
Cô thật sự không biết anh, nhưng lại có một sự hoảng loạn và sợ hãi không thể giải thích được khi cô nhìn thấy người đó. Người đàn ông này trông rất giống Phương Quân Hiên, còn cả giọng nói của anh...
Lại nghĩ đến đứa con trai yêu quý là do dùng những cách không chính đáng “cướp” về, nên khi người đó tỏ ra quan tâm và tò mò về con trai mình, lòng cô hoang mang chỉ muốn bỏ trốn.
Cảm nhận được sự lo lắng của Phương Nhược Ninh, mặc dù Phương Quân Hiên trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cậu bé đã không nói một lời nào.
Khi điện thoại di động reo, hai mẹ con đã cử động, Phương Nhược Ninh buông cậu bé, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
“Này, Tiểu Tĩnh.”
Điện thoại từ người bạn thân Phùng Tuyết Tĩnh gọi đến, hỏi: “Hai người đến nơi chưa?”
“Đến rồi, tớ đang trên xe, chuẩn bị đi đến chỗ ở.”
“Ồ, vậy là tốt rồi, tớ đã nói với chủ nhà rồi, sau khi cậu đến, cậu có thể tìm bà ấy lấy chìa khóa, tớ đã nhờ người dọn phòng sạch sẽ rồi, cậu cứ đến ở được rồi.”
Phương Nhược Ninh mỉm cười, cảm kích nói: “Tiểu Tĩnh, cảm ơn cậu rất nhiều! Đợi tớ đi công tác trở về, tớ sẽ đãi cậu bữa.”
Phùng Tuyết Tĩnh phóng khoáng nói: “Giữa chúng ta là quan hệ gì, cậu vẫn khách sáo với tớ! Ngày kìa tớ mới về được, mấy ngày nay đều bận chết mất, nếu cậu có nhu cầu gì, đừng vội, đợi cho đến khi tớ về nhé.”
“Được rồi, tớ biết rồi, tớ là người lớn, không phải trẻ con, bản thân tự xử lý được.”
Cúp điện thoại, đứa bé trong vòng tay ngước đôi mắt đen nháy hỏi: "Mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây phải không?”
Phương Nhược Ninh xoa mặt con trai, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy… Ở đây là quê hương của mẹ, là nơi mẹ đã lớn lên, bây giờ ... cuối cùng cũng đã trở lại.”
Phương Quân Hiên không biết cũng nghe không hiểu, chỉ gật đầu.
Khi đến nơi ở, Phương Nhược Ninh vất vả kéo hai chiếc vali lớn, sau khi vào khu chung cư, tìm thấy tòa nhà mà bạn thân gửi cho cô, rồi đứng trước sân nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, một bác gái ngoài năm mươi tuổi ngay lập tức bước ra, nhìn quanh và hỏi: “Cháu có phải là Phương Nhược Ninh không?”
“Vâng ạ.” Biết là tìm đúng nơi rồi, Phương Nhược Ninh lịch sự đáp lại, “Cháu là bạn tốt của Phùng Tuyết Tĩnh, bác có phải là chủ nhà không ạ?”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Bác gái rất nhiệt tình, lập tức mở cửa sân nhỏ, “Mau vào nhà ngồi đi!”
“Không cần đâu ạ.” Phương Nhược Ninh nhẹ nhàng từ chối, chỉ nói: “Tiểu Tĩnh bảo cháu tìm bác lấy chìa khóa ạ.”
“À, chìa khóa ở đây! Tiểu Tĩnh nói với bác rồi!” Bác gái thấy cô không vào, cũng không ép buộc, ngay lập tức đóng cánh cửa gỗ nhỏ lại: “Bác sẽ đưa cháu đi, ở tòa nhà đằng sau. Ôi, con trai cháu lớn lên thật đẹp trai, thật khiến người khác yêu quý!”
Dì Lâm vừa nói, vừa rất tự nhiên đưa tay về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Phương Quân Hiên, cậu bé ngay lập tức nấp sau lưng mẹ, mở to tròn đôi mắt nhìn bác gái.
Phương Nhược Ninh biết tính cách của con trai mình, luôn tỏ cách xa với người lạ, liền ngượng ngùng nói: “Chúng cháu vừa mới trở về nước, thằng bé chắc vẫn chưa quen, còn sợ sệt.”
Bác gái cười gật đầu nói: “Bác hiểu mà, cháu ngoại bác năm nay sáu tuổi, cũng sợ những gì lạ.”
Nói vậy, nhưng Phương Nhược Ninh vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở cậu bé: “Quân Hiên, gọi bà đi.”
Phương Quân Hiên tuy lạnh lùng nhưng rất lễ phép, lập tức hét to: “Chào bà ạ!”
“Thật ngoan!”
Dì Lâm đưa mẹ con Phương Nhược Ninh đến tòa nhà đằng sau, còn giúp cô xách chiếc vali leo lên tầng hai, mở cửa phòng.
“Hai phòng, một phòng khách, hơn 80 mét vuông, mẹ con cháu được ở trong một căn phòng rộng rãi!” Dì Lâm cười giới thiệu, lại nói: “Cháu là bạn của Tiểu Tĩnh, bác không ra giá, ba ngàn năm trăm một tháng, nếu cháu ở lâu, bác giảm giá nữa, một năm bốn mươi vạn.”
Phương Nhược Ninh bước vào nhà, nhìn xung quanh, khá hài lòng, gật đầu ngay lập tức: “Được ạ, bác gái, cháu sẽ chuyển tiền cho bác sau."
Dì Lâm cũng thích kiểu phóng khoáng này, lập tức cười vui vẻ, lại nhìn thấy cô kéo vali vào phòng ngủ, đoán là chuẩn bị thu dọn quần áo, nên không ở lại nữa: “Cháu bận rồi, thì bác đi trước đây, nếu cháu có việc gì, có thể trực tiếp liên hệ với bác, ngày nào bác cũng nhàn rỗi ở nhà.”
Có thể thấy, đây là một bác gái có gia đình khá giả và cuộc sống nhàn nhã, Phương Nhược Ninh gật đầu, lễ phép tiễn bác gái ra ngoài.
Quay người lại, nhìn cậu con trai đang đứng giữa phòng khách, Phương Nhược Ninh bước tới, ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu bé và hỏi: “Sao nào, con thích ngôi nhà mới này chứ? Nếu con thích, mẹ có thể chăm chỉ kiếm được tiền, để mua nó!”
Phương Quân Hiên nhìn quanh, miệng nhếch lên: “Nhỏ hơn ngôi nhà trước đây của chúng ta.”
Nghe vậy, Phương Nhược Ninh cười khúc khích, dùng tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Con vẫn không thích? Ở thành phố này, ngôi nhà này cũng được coi là không quá nhỏ.”
“Được ạ…”
Lại bóp bóp khuôn mặt của cậu bé, Phương Nhược Ninh động viên: “Nào, chúng ta cùng nhau trang trí nhà mới nhé!”
*
Hoắc Lăng Tiêu đi công tác mấy ngày, lúc trở về liền bị một hội thế hệ thứ hai bao vòng vây.
Kỷ Nam Trần thấy anh đi tới, ngồi ở một bên không có biểu cảm gì, không khỏi đi tới ngồi cùng anh, đưa tay lắc lắc bờ vai anh: “Làm sao vậy? Lần đi công tác này, anh ra ngoài đàm phán hợp đồng hàng trăm triệu, trở về với bộ mặt như tảng băng sao.”
Thư ký Trần nhìn Kỷ Nam Trần nói: “Kỷ thiếu gia, Hoắc tổng chúng tôi hôm nay bị đối xử như những kẻ buôn người, đương nhiên không vui rồi.”
Kỷ Nam Trần nhướn mày nhìn Hoắc Lăng Tiêu, nở nụ cười không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì? Kẻ buôn người? Ồ, tên ngốc nào không có mắt vậy? Cho dù Hoắc chủ tịch có mặc trang phục ăn mày đi nữa, thì cũng là người có khí chất phong lưu phóng khoáng, làm sao lại có thể giống như một kẻ buôn người được!”
“Đó là sự thật!” Trần Hằng đã đi theo Hoắc Lăng Tiêu cũng ba bốn năm rồi, ngoại trừ lúc đi làm, thì có thể coi anh ta như một người bạn riêng, nên thỉnh thoảng sẽ vén màn sự thật: “Hoắc tổng ở sân bay gặp một cậu bé có tướng mạo rất giống anh ấy, mẹ của cậu bé đang ở trong nhà vệ sinh, chúng tôi nghĩ rằng đứa trẻ bị lạc, nên đã đứng đợi cùng, nhưng không ngờ rằng mẹ của đứa trẻ đi ra, vừa nhìn thấy chúng tôi thì…”