Giữa những từ ngữ trong lời Từ Mỹ Tuệ đều ngập tràn vẻ khoe khoang đắc ý, nếu là trước kia, Phương Nhược Ninh sẽ ghen ghét căm hận, nhưng hiện tại cô đã thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, sẽ không còn tùy tiện bởi vì mấy câu châm ngòi ly gián của cô ta mà mất đi lý trí nữa.
"Dì Từ, hiện tại chỉ có hai người chúng ta ở đây, dì cũng không cần giả bộ nữa đâu? Rốt cuộc là tôi đẩy dì ngã xuống cầu thang hay là bản thân dì không cẩn thận, thậm chí là tự mình cố ý ngã xuống, trong lòng dì còn không rõ ràng sao?"
Sắc mặt Từ Mỹ Tuệ thay đổi, vốn dĩ hai người không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, lại bị gọi thành dì, cảm giác lập tức giống như mình thành bà già.
Nhưng xét theo vai vế thì đúng thật là cô ta nên bị gọi như vậy.
Trong lòng bị nghẹn cục tức này, Từ Mỹ Tuệ bĩu môi ra vẻ không hiểu: "Nhược Ninh, lúc ấy cô mới mười mấy tuổi, trẻ nhỏ lỗ mãng phạm sai lầm tôi cũng không so đo, sao đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không chịu nói xin lỗi với chúng tôi chứ?"
Nếu đã bị gọi thành dì, cô ta dứt khoát lấy vai vế trưởng bối để ra vẻ vậy.
Phương Nhược Ninh cười lạnh nhún vai, cúi đầu, thu dọn lại những văn kiện bị mở ra trên bàn, thuận tiện bâng quơ đổi đề tài: "Được rồi, quay lại chuyện chính, không phải dì muốn tôi cung cấp cố vấn luật về chuyện say rượu lái xe sao? Theo quy định của nghề này, luật sư cung cấp cố vấn luật là thu phí theo phút, chúng ta trực tiếp vào đề đi!"
Dứt lời, cô ấn đồng hồ bấm giờ trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trang điểm đậm ở đối diện: "Cô Từ, trước tiên kể lại quá trình xảy ra sự việc một chút đi!"
Dường như Từ Mỹ Tuệ còn chưa thích ứng kịp với dáng vẻ dứt khoát lưu loát này của con gái riêng của chồng, cô vốn là một đứa con gái ngoan ngoãn luôn vâng vâng dạ dạ nhát gan sợ phiền phức, khi đó bị cô ta bắt nạt lại không có chỗ nào để đi thì sẽ trốn ở nhà Triệu Lâm Lãng.
Sau đó việc làm ăn của Phương Bỉnh Quốc phát đạt, không ở được khu chung cư cũ nát kia nữa, ngược lại mua một căn nhà lầu lớn. Lúc bọn họ dọn đi con nhóc này còn ôm chặt bà chủ Triệu gia khóc lóc thảm thiết nói không đi không đi, giống như vừa theo bọn họ rời đi sẽ lập tức rơi vào động ma vậy.
Sao mới mấy năm không gặp, cô như biến thành một người khác, còn là luật sư lớn trở về từ Anh nữa?
Nghi ngờ nhìn cô thêm vài lần, Từ Mỹ Tuệ không mấy tin tưởng: "Cô thật sự là luật sư?"
Phương Nhược Ninh mỉm cười; "Cần mang chứng chỉ Luật sư ra cho cô xem không?" Dứt lời, cô lại cười khinh miệt: "Chẳng qua là tôi cho cô xem, cô hiểu sao? Toàn là tiếng Anh."
Vẻ mặt Từ Mỹ Tuệ cứng đờ, cực kỳ khó coi, cô ta là một đứa học dốt.
"Cô Từ, thời gian đã trôi qua ba phút, để tôi nhắc nhở cô, thời gian càng trôi không ngừng càng mất nhiều tiền."
Nhắc đến tiền Từ Mỹ Tuệ đột nhiên có tự tin, làm ra vẻ đắc ý: "Đại khái cô không biết rồi, mấy năm nay công việc kinh doanh bất động sản của bố cô tốt lắm, kiếm được không ít! Cô xem, chiếc nhẫn kim cương này là hơn sáu trăm vạn đấy, tôi nói thích, vậy là bố cô không nói hai lời đã mua cho tôi..."
Phương Nhược Ninh nhìn sang, khóe miệng giật giật, nghiêm túc nói: "Đúng là đẹp thật, chỉ là để tôi nhắc nhở thêm lần nữa, ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị người theo dõi, đến lúc đó cô còn phải mời luật sư đấy."
Từ Mỹ Tuệ tức giận đến trợn trắng mắt.
Con nhóc thối! Đúng là biến thành người khác, miệng lưỡi cay nghiệt lợi hại như vậy! Không hổ là làm luật sư!
"Cô Từ, rốt cuộc cô có còn muốn cố vấn nữa không?"
Từ Mỹ Tuệ cầm túi xách, đột nhiên đứng lên, giận đùng đùng nói: "Không cần! Tôi đi tìm Vệ Vân Triệt!"
"Ngại quá, hôm nay Vệ Vân Triệt không có ở đây, hơn nữa tạm thời anh ta cũng sẽ không nhận vụ án cá nhân."
"A, dù thế tôi cũng không tìm cô! Tôi không tin có tiền mà không tìm nổi một luật sư!"
"Xin cứ tự nhiên. Chỉ là trước khi cô Từ rời đi, mời thanh toán phí phục vụ vừa rồi trước... " Phương Nhược Ninh nhìn đồng hồ bấm giờ tính phí, mắt hạnh lạnh nhạt nâng lên: "Vừa khéo một đơn vị tính phí, sáu phút, một ngàn tệ."
Từ Mỹ Tuệ nghe xong trừng lớn hai mắt: "Sáu phút một ngàn tệ? Phương Nhược Ninh, cô không phải luật sư mà là cướp thì có!"
"Cô Từ, chỉ câu này của cô tôi đã đủ để kiện cô tội phỉ báng."
Đương nhiên là Từ Mỹ Tuệ không phục, chỉ cảm thấy là Phương Nhược Ninh cố ý chơi cô ta, lập tức đẩy cửa gọi với ra ngoài: "Chỗ này của các người là văn phòng luật gì? Tôi muốn khiếu nại!"
Chủ nhiệm Trần nghe thấy thì đi đến lễ phép hỏi: "Cô Từ, xin hỏi cô có gì không hài lòng?"
Từ Mỹ Tuệ trợn trắng mắt, ngón tay đeo chiếc nhẫn có viên kim cương lớn như trái trứng bồ câu kia run run chỉ vào Phương Nhược Ninh: "Tôi nói chuyện với cô ta có sáu phút, cô ta lại muốn thu của tôi một ngàn tệ!"
Phương Nhược Ninh ngồi sau bàn làm việc, gặp biến không loạn, thong thả ung dung sửa lại văn kiện trên bàn.
Chủ nhiệm Trần nhìn vào bên trong giải thích: "Cô Từ, lấy giá trị con người của Luật sư Phương thì thu giá này là tiêu chuẩn bình thường. Trước đây cô ấy có làm việc cho một trong ba văn phòng luật nổi danh nhất thế giới, phí cố vấn ít nhất cũng là gấp đôi số này, sau khi về nước mới dựa theo tiêu chuẩn trong nước điều chỉnh lại."
"Cái gì?" Từ Mỹ Tuệ chuẩn bị gọi ông chủ Văn phòng Luật để dạy dỗ cô một trận tử tế, ai ngờ thế nhưng lại nghe được lời này, lập tức càng giật mình hơn, trừng mắt nhìn trái nhìn phải, không nói được lời nào.
"Là thế này." Chủ nhiệm Trần gật gật đầu, tiếp tục nói: "Vừa rồi cô nói, phải giới thiệu luật sư tốt cho cô, cho nên tôi mới đề cử luật sư Phương. Bản thân cô đã nói, tiền không thành vấn đề, chỉ cần hạ hình phạt cho em trai cô xuống mức thấp nhất có thể mới là quan trọng nhất, tôi cho rằng luật sư Phương cực kỳ phù hợp với yêu cầu của cô."
Từ Mỹ Tuệ giận đến mặt mũi đều trắng bệch, cô ta sao có thể không biết xấu hổ đến mức ở trước mặt Phương nhược Ninh nói ra những chuyện mất mặt mà em trai mình đã làm ra được
Có không ít người ở khu vực nhân viên đã đứng lên vây xem cô ta, tựa như đang cười nhạo cô ta không lấy ra nổi khoản phí cố vấn này. Tuy trong lòng Từ Mỹ Tuệ không phục nhưng mặt mũi quan trọng hơn, giằng co mấy giây xong vẫn là mở túi, rút ví tóm bừa mấy tờ tiền mặt nổi giận đùng đùng mà ném lên trên bàn trước mặt Phương Nhược Ninh: "Cho cô!"
"Tiểu Ái."
"Chị Nhược Ninh."
"Đếm giúp chị, xem có đủ hay không." Phương Nhược Ninh hạ cằm một chút, nhàn nhạt nói.
Tất cả người vây xem đều nhìn ra được quan hệ của hai người này không bình thường, nếu không sẽ không ngoài ý muốn tràn ngập mùi thuốc súng. Lâm Thiên Ái càng cảm giác được, chị Nhược Ninh hình như là cố ý muốn nhục nhã cô Từ này.
Tiến lên trước, nhặt mấy tờ tiền lên đếm, Lâm Thiên Ái cười cười xấu hổ nhìn về phía Từ Mỹ Tuệ: "Cô Từ, ngại quá, còn thiếu hai trăm."
Sắc mặt Từ Mỹ Tuệ càng khó coi hơn.
"Xem ra, cô Từ không có tiền rồi. Hóa ra... viên kim cương như trứng bồ câu kia cũng là giả!" Phương Nhược Ninh phía sau bàn làm việc lạnh nhạt nói.
"Phương Nhược Ninh!" Từ Mỹ Tuệ giận dữ, lập tức móc di động ra gọi điện thoại.
Tất cả mọi người đều đứng im lặng, muốn xem một chút coi người đàn bà này muốn làm gì, không ngờ điện thoại thông, cô ta lại khóc lóc làm nũng: "Chồng ơi, ở bên ngoài có người bắt nạt em..."
Giọng nói nhão nhoét nháy máy khiến không ít người sờ sờ cánh tay, cảm giác có da gà rơi xuống.
"Ai? Còn có thể là ai... còn không phải là đứa con gái Phương Nhược Ninh lòng dạ rắn rết kia của anh sao? Nó về nước rồi!"
Cái gì?
Tin tức này khiến cho tất cả quần chúng ăn dưa đều cả kinh! Hóa ra người phụ nữ trang điểm đậm cả người ngập mùi châu bảo này là --- mẹ kế của luật sư Phương?
Mà cô mẹ kế này là đang gọi điện cho bố luật sư Phương mách lẻo?
Tuy Phương Nhược Ninh mới đến làm không lâu nhưng nhân phẩm của cô mọi người đều biết, không phải người thích gây thị phi. Mà hình tượng mẹ kế trong lòng mọi người đều là kẻ xấu, lập tức trong lòng mọi người đều ngập tràn đồng tình với Phương Nhược Ninh.
"Ở... ở cái chỗ... gọi là Văn phòng luật Vân Thiên gì đó ở một chỗ trong CBD!" Từ Mỹ Tuệ vẫn đang nghẹn ngào khóc, báo lại vị trí của mình.
Phương Nhược Ninh hơi hơi nhíu mày, biết những ngày êm đềm khiêm tốn của mình đã kết thúc.
Chờ Từ Mỹ Tuệ gọi điện thoại xong, cô không nóng không lạnh nói: "Cô Từ, hai trăm còn lại coi như lì xì tôi cho cậu em trai nhỏ làm quà sinh nhật, cô đi đi."
"Lì xì hai trăm?" Từ Mỹ Tuệ cười lạnh, hung tợn nhìn chằm chằm cô: "Cô đang đuổi ăn mày hả?"
Phương Nhược Ninh bĩu môi, chẳng quan tâm.
"Đợi lát của người mang đến! Tôi đường đường là bà Phương, kém cô hai trăm tệ sao! Để lại cho cô tích của hồi môn đi!" Chua ngoa ném lại lời này xong, Từ Mỹ Tuệ dẫm giày cao gót cộp cộp rời đi.
Không khí trong văn phòng trở nên xấu hổ, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chủ nhiệm Trần xấu hổ thanh thanh giọng nói, tiến lên: "Cái đó, Nhược Ninh, thật ngại quá, tôi không biết quan hệ của cô và người phụ nữ kia..."
"Không sao." Phương Nhược Ninh hào phóng cười cười, còn chưa nói hết thì điện thoại di động trên bàn đã vang lên.
"Xin lỗi Chủ nhiệm Trần, tôi nhận cuộc điện thoại."
"Được, cô bận đi."
Nhìn màn hình báo cuộc gọi, Phương Nhược Ninh có một dự cảm không lành: "Alo, sư huynh."
Vệ Vân Triệt đứng trong văn phòng bộ phận Pháp vụ của tòa cao ốc Hoắc thị, nhỏ giọng khó xử nói: "Anh đã đề cập với bên này, bọn họ không đồng ý đổi luật sư."
"Vì sao?" Quả nhiên, không phải chuyện tốt lành gì mà.