Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thương Không Ở Ngài

Chương 13: Giăng Lưới Chờ Cá Cắn Câu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu lạc bộ quần vợt cao cấp dành cho doanh nhân…

Sau vài hiệp, Kỉ Nam Trần không ngừng toát mồ hôi, hét lên: "Tối qua đã uống quá nhiều, hôm nay mình vẫn còn chóng mặt. Nghỉ thôi nghỉ thôi..."

Nói xong, anh bước đến khu vực nghỉ ngơi, lấy khăn lau mồ hôi, sau đó khui một chai nước, ngửa đầu uống liền một hơi.

Hoắc Lăng Tiêu chơi một mình thêm vài phút nữa rồi cũng dừng lại đi đến khu vực nghỉ ngơi.

Hai người cầm túi vợt ra khỏi sân, Lý Quyền cùng trợ lý thân cận của Kỉ Nam Trần Dương Viễn tiến lên cầm lấy túi thể thao trên tay họ.

Sau khi từ phòng tắm riêng đi ra, cả người đều sảng khoái, Kỉ Nam Trần không dám đυ.ng đến rượu nữa, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, anh kêu người phục vụ mang cà phê tới, nhướng mày nhìn người đối diện: "Cậu uống cái gì?"

"Cà phê đen, cám ơn."

“Dạ, mời hai vị đợi một chút.” Người phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp mỉm cười cung kính, ngay sau đó mang đến hai tách cà phê.

Kỉ Trần Nam ngồi dậy, cầm ly cà phê lên thưởng thức hương vị, thản nhiên hỏi: "Mình nghe nói Hoắc thị chọn công ty luật Vân Thiên?"

Hoắc Lăng Tiêu cũng cầm ly cà phê lên, cười nhạt nói: "Mũi chó của cậu đánh hơi thông tin cũng nhanh thật."

"Hừ, trong cái vong tròn lớn này, cả ngày không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào Hoắc gia. Muốn không biết cũng khó."

Hoắc Lăng Tiêu trầm ngâm, rõ ràng là không để tâm.

"Có điều, Vệ Vân Triệt tuy là một tài năng, danh tiếng đã nổi từ sớm nhưng mình nghe anh ta cũng là một tay chơi.”

Đến đây, đôi môi mỏng của Hoắc Lăng Tiêu giật giật, anh tự nhiên nghĩ đến một người phụ nữ đó, rồi đột nhiên quay đầu, điềm nhiên nói rõ: "Tìm thấy người phụ nữ năm đó ngủ với tớ rồi, cô ta cũng sinh một đứa bé trai. Sang tháng là tròn bốn tuổi."

“Phụt..." Kỉ Nam Trần phun ra một ngụm cà phê, sững sờ nhìn Hoắc Lăng Tiêu, vừa kinh hãi vừa bối rối hỏi: "Sao cơ? Tìm thấy rồi?"

Hoắc Lăng Tiêu nhíu mày, ra hiệu cho bạn biết ý.

Kỉ Trần Nam lập tức nhìn xung quanh, may mắn thay, trong câu lạc bộ không có nhiều người, thậm chí cả những người phục vụ cũng đứng đằng sau quầy bar.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?! Có phải là cô gái họ Phương lần trước điều tra không?"

“Ừ."

So với thái độ bình tĩnh thản nhiên của người trong cuộc, Kỉ Trần Nam lại không thể ngồi yên: "Thực sự là cô ấy! Cậu chắc chắn? Có nhầm lẫn gì không? Còn đứa bé thì sao? Đứa bé trông giống cậu đó thật sự là con cậu sao?"

Hoắc Lăng Tiêu âm trầm: “Vẫn chưa chắc chắn. Thằng bé học cùng mẫu giáo với Tử Khiêm. Tôi đang tìm cách lấy tóc và trực tiếp làm xét nghiệm quan hệ cha con."

Kỉ Nam Trần chìa ngón tay cái ra đầy ngưỡng mộ, đủ thẳng thắn!

Sau khi tiêu hoá xong đống tin tức vừa, Kỉ Trần Nam lại trở nên tò mò, "Vậy bây giờ cậu định làm gì?"

"Lý Quyền nhắc mình nhớ nếu không phải năm đó mình tạm thời ở trong phòng của Lăng Uyên thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra, cho nên bây giờ mình rất tò mò không biết cô ta đang nhắm tới mình hay Lăng Uyên."

“Còn nữa, ngoài việc là con gái lớn của Phương Bỉnh Quốc, người phụ nữ này còn có một thân phận khác."

Kỉ Trần Nam cau mày: "Thân phận gì?"

“Cậu còn nhớ ca phẫu thuật ghép tim của Lăng Uyên không?"

Kỉ Trần Nam nhíu mày không hiểu: "Chuyện này liên quan gì đến ca phẫu thuật ghép tim của Lăng Uyên?"

"Chàng trai trong vụ tai nạn xe hơi đã hiến tặng trái tim anh ấy cho Lăng Uyên là bạn trai của cô ta. Hai người là thanh mai trúc mã. Họ đã ở bên nhau từ khi mới mười tuổi, lúc Phương Bỉnh Quốc bỏ mặc cô ta không chăm sóc. Thậm chí cô ta còn thường xuyên sống ở nhà đó.”

“Cái gì?” Kỉ Trần Nam sửng sốt, nhướn mày: “Trùng hợp như vậy sao?” Suy nghĩ một chút, anh đột nhiên hiểu ra cái gì: “Vậy cậu nghi ngờ mục tiêu ban đầu của cô ta là Lăng Uyên sao? Cô ta không sao quên được mối tình đầu đã mất, vì vậy đã tìm Lăng Uyên và muốn ở bên anh ấy? Không đúng ... Vậy sau đó tại sao cô ta lại bỏ trốn? "

Hoắc Lăng Tiêu nhàn nhạt mở miệng: "Mục tiêu của cô ta có thể đúng là Lăng Uyên nhưng cũng có thể không muốn ở cùng Linh Nguyên mà chỉ muốn mang thai và sinh con."

Kỉ Nam Trần hít một hơi sâu, nhất thời không có phản ứng.

Dạo này có nhiều cô gái si tình như vậy sao? Bạn trai thời thơ ấu chết trong một vụ tai nạn, trái tim của anh ta được hiến tặng, cô ta không thể cưỡng lại cảm giác nhớ bạn trai, cô ta đã lên kế hoạch ngủ cùng người đàn ông mang trái tim của bạn trai cũ!

Nếu người đó là một ông già, liệu cô ấy có làm như vậy không?

Nhận thấy suy nghĩ của mình đang chệch hướng, Kỉ Nam Trần đột nhiên tỉnh táo lại: "Cậu tính sao bây giờ? Mang đứa nhỏ trở về?"

Đôi môi mỏng của người đàn ông cất lên giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: “Con của Hoắc Lăng Tiêu tôi, sao có thể bỏ đi được?"

"Chỉ là…"

Nụ cười trên khóe miệng anh sâu hơn một chút, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này phải cân nhắc lâu dài."

Hai người đã là bạn bè hơn chục năm qua, Kỉ Trần Nam nghe được ý tứ sâu xa trong những lời này, liếc mắt hỏi: "Cậu không muốn cùng ở cùng mẹ đứa bé?"

Trong đầu Hoắc Lăng Tiêu chợt lóe lên hình ảnh của cuộc đấu thầu buổi sáng, trang phục của người phụ nữ tôn lên nét quyến rũ trưởng thành. Anh chợt nhớ đến cảnh say đắm chôn sâu trong trí nhớ suốt bốn năm năm, chợt một đợt sóng mơ hồ chạy dọc sống lưng.

Khuôn mặt anh tuấn toát lên mấy phần lạnh lẽo, Hoắc Lăng Tiêu không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt tối lại: “Nói đi nói lại, có một số chuyện, nhất định phải tính toán kĩ càng.”

Kỉ Nam Trần nheo đôi mắt đào hoa: "Giải quyết chuyện với một người phụ nữ? Cậu muốn làm chuyện đó trên giường sao?"

Thấy người đối diện phớt lờ, anh tiếp tục nói: "Từ đêm hôm đó, cậu đã mắc bệnh tâm lý với phụ nữ rồi. Mấy năm nay gặp bác sĩ không ít lần mà vẫn chưa chữa khỏi. Vốn nghĩ cậu ‘tuyệt hậu’ rồi, không ngờ bây giờ lại có con trai gần bốn tuổi. Theo mình, cậu phải cảm ơn người phụ nữ này mới phải."

Hoắc Lăng Tiêu trên mặt không có biểu cảm gì: “Muốn gỡ nút phải tìm người thắt nút, nói không chừng, bệnh của mình không cần chữa trị cũng sớm lành."

"Ý cậu là gì? Cậu đối với người phụ nữ kia, có hứng thú?"

Lười thảo luận chủ đề như này ở một nơi tao nhã, Hoắc Lăng tiêu xốc thẳng quần áo đứng dậy: "Có hứng thú hay không, có thể chứng minh vào đêm nay."

"Đêm nay? Cậu định làm gì? Sẽ không trực tiếp trói người trên giường đấy chứ?"

“Trông mình giống một tên lang sói như vậy?” Hoắc Lăng Tiêu thản nhiên nói.

"Sau khi trở về Trung Quốc, cô ta gia nhập công ty luật Vân Thiên, là một trong những người phụ trách chính về pháp vụ của Hoắc thị. Tối nay có bữa tiệc chào mừng.”

“Mẹ kiếp!” Kỉ Nam Trần sửng sốt, nhìn dáng vẻ nham hiểm và tự mãn của bạn mình, thốt lên thán phục: “Thật là không cần bậc thầy đây dạy cậu phương thức theo đuổi nữ nhân! Nhưng mình cũng phải nhắc nhở cậu, nếu như mục tiêu của cô ta hồi đó thật sự là Lăng Uyên, nên nghĩ rằng đứa bé là con Lăng Uyên. Sự hiểu lầm này…Cậu làm sao giải quyết!"

Tất nhiên Hoắc Lăng Tiêu đã nghĩ đến điều này, theo quan điểm cá nhân, anh thấy chuyện này không phải vấn đề lớn.

*

Phương Nhược Ninh từ chối tham gia bữa tiệc tối nay, lấy cớ rằng muốn ở cùng con trai.

Dù vậy, Vệ Vân Triệt vẫn không ngừng gọi điện, trưởng phòng pháp chế của Hoắc thị cũng gọi điện tới.

Phương Nhược Ninh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe rằng Hoắc Lăng Tiêu sẽ không tham gia bữa tiệc tối.

Nghĩ lại, chủ tịch tập đoàn chiếu cố đến tham gia một bữa tiệc nhỏ thế, bọn cô căn bản chưa có mặt mũi lớn như vậy.

Nhưng cô lại chưa biết phải làm gì với con trai.

Sau khi suy nghĩ, cô gọi điện cho bạn thân, nhưng không biết Phùng Tuyết Tĩnh cũng có một buổi tiệc vào tối này.

“Nhược Ninh, cậu gửi thằng bé đến chỗ dì Lâm đi. Đừng lo, dì Lâm là mẹ của chị họ tớ, dì rất tốt, trong nhà cũng có cháu trai 6 tuổi, vậy Quân Hiên cũng có bạn chơi cùng, buổi tối trở về cậu qua đón thằng bé. "

Phương Nhược Ninh vẫn còn do dự, nhưng người bạn thân nhất của cô liên tục hứa sẽ gọi điện trực tiếp nhờ hộ nên cô đã đồng ý.

"Bảo bối à, mẹ phải đi làm.Mẹ sẽ đưa con đến nhà bà Lâm ở mấy tiếng, đợi xong việc mẹ liền qua đón con." Phương Nhược Ninh quỳ gối, vuốt vào mặt con trai vẫn đang mải mê lắp ráp lâu đài, nhẹ nhàng thoả thuận.

Sắp xếp như vậy không phải lần một lần hai nữa, cậu bé rất hiểu chuyện nhưng vẫn nghiêm nghị dặn mẹ: "Không uống rượu! Về sớm đón con!"

“Biết rồi, tiểu quản gia!” Cô ngoắc ngoắc mũi con trai, hai mẹ con vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Phùng Tuyết Tĩnh gọi cho dì Lâm. Khi Phương Nhược Ninh đưa con trai tới, dì Lâm đã đứng đợi trước cánh cửa gỗ nhỏ.

"Dì Lâm, thật ngại quá, làm phiền dì rồi."

“Không có gì. Cháu là bạn tốt của Tuyết Tĩnh, đừng khách sáo như vậy.Vả lại cô cũng thích trẻ con.” Dì Lâm nhiệt tình, Phương Nhược Ninh sớm đã biết. Cô quay đầu nói với nhỏ với con trai nếu cần gì thì bảo dì Lâm gọi điện cho cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »