Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu nói ấy của tôi lúc này chẳng khác gì một lời vạch trần đầy tàn nhẫn, nó khiến cho Nga vốn dĩ đã lúng túng rồi càng trở nên lúng túng hơn, nửa lời cũng không thốt được. Cô ấy giữ im lặng, còn tôi trước sự im lặng của cô ấy bản thân chẳng còn kiên nhẫn được nữa, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói.

- Tôi nghĩ chúng ta cần gặp nhau để nói chuyện. Bây giờ cô ở đâu, vẫn ở AN DĨNH đúng không?

- Ừ.

- Tôi lên tìm cô.

Tôi để lại cho Nga một lời nói chắc nịch, ngay sau đó cũng không chần chừ gì hết bắt xe đi thẳng lên sân bay book vé về thủ đô. Qua năm tiếng, tôi có mặt ở quán café quen thuộc mà mình với Nga vẫn thường hẹn nhau, chờ nửa tiếng cũng thấy cô ấy hớt hải chạy đến, rõ ràng là thời tiết vào mùa đông nhưng trên trán cô ấy lại xuất hiện những tầng mồ hôi mỏng, chứng tỏ để đi được đến đây bản thân đã rất là gấp gáp. Nhìn thấy tôi, Nga không bận tâm tới sự chật vật nhếch nhác của mình, tay kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, khẽ cất giọng.

- Vũ Ninh… Cô đợi tôi lâu chưa.

- Cũng không lâu lắm. Cô uống gì, vẫn match trà xanh nhé.

- Ừ, 1 ly matcha.

Vừa là đồng nghiệp vừa là bạn, tôi với Nga căn bản đã hiểu hết được những sở thích của nhau cũng như là những nơi mà cả hai muốn đi, muốn khám phá. Kể cả cho dù cả hai có bận với rất nhiều các dự án, thì những lúc rảnh dỗi vẫn muốn cùng với nhau đi ăn lẩu, hoặc đi khu trung tâm thương mại mua sắm mấy thứ cần thiết, hoặc là đi quán bar để xả stress. Gần hai năm nay, đối với tôi, cô ấy với giám đốc Hà chính là những người quan trọng, là người có thể khiến cho tôi bất chấp tất cả nỗ lực để hi sinh khi chẳng may họ có gặp rắc rối, hay là gặp điều gì bất trắc trong cuộc sống. Tôi đã nghĩ tất cả sẽ mãi tốt đẹp, tôi đã nghĩ cô ấy sẽ hiểu được những việc làm của mình là đi quá giới hạn, một ngày nào đó nhất định sẽ quay đầu. Tôi đã cho cô ấy cơ hội, nhưng mà cô ấy đã để vuột mất rồi, bởi vì mọi thứ tất cả ở tại thời điểm này đã đứng ở sát mé vực thẳm, chỉ cần sảy chân một cái, là sẽ lao hẳn xuống dưới hố tối đen ngòm.

Cứ vậy, ngồi yên lặng một lúc khá lâu, tôi cuối cùng cũng là người lên tiếng phá tan đi bầu không khí ngột ngạt bao trùm giữa mình với Nga.

- Dạo này công việc của cô thế nào? Vẫn tốt chứ?

- Tốt. Vậy cô thì sao, cô có tốt không? Thời gian về quê có thấy thoải mái không thế?

“ Thoải mái “? Tôi khẽ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra khung cảnh bên ngoài, đoạn đường quốc lộ đông nghịt người đi lại, chậm rãi lên tiếng :” Cô nghĩ xem, tôi có nên thoải mái không? Hết rắc rối với An Lệ, sau đó là mọi chuyện bị phanh phui lên trên mạng, mọi thứ dồn dập kéo đến khiến cho tôi không thể nào đi làm được, cũng không biết được ngày nào mình sẽ trở lại.”

- Tôi… Tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ là thuận miệng hỏi cô và quan tâm cô vậy thôi.

- Không, tôi biết là cô không có ý gì khác.

Trước lời giải thích của Nga, tôi chỉ có thể cười nhạt, tay chậm rãi cầm cốc café đen đưa lên miệng uống. Mọi lần, tôi đều cho đường, thế nhưng hôm nay tôi lại không cho đường nữa, mà chỉ muốn thưởng thức như thế này, cốt chủ yếu là muốn xem nó có đắng thật hay không, xem cái vị đắng của nó nó đắng đến mức như thế nào. Và bây giờ, sau khi nhâm nhi một ngụm nhỏ, tôi phải công nhận khi không có đường, café đen này thật sự khó uống. Nó giống như mối quan hệ của tôi với Nga bây giờ, khi không còn tin tưởng, thì sự bền chặt, thấu hiểu sẽ không còn.

Tôi không nhìn cô ấy, giọng nói cơ hồ mờ mịt, song cực kỳ đanh thép.

- Nga! Ngày hôm nay, tôi với cô có thể cùng nhau ngồi lại nói rõ mọi chuyện được không?

Nga giật mình, đôi đồng tử của cô ấy hiện lên hoảng sợ, ngón tay đặt trên cốc matcha run run từng đợt. Một màn này, tôi đều quan sát rất rõ, tôi có thể nhìn ra được cô ấy đang lâm vào trạng thái nào, khó xử nào. Tuy nhiên, tôi không hề cất giọng nói gì hết, mặc kệ cô ấy muốn lúc nào nói thì nói. Cũng may, thời gian chỉ trôi đi khoảng 5 phút, tôi đã nghe thấy Nga chầm chậm đáp lại.

- Được.

Tôi hơi lia mắt lên, khóe môi cười nhạt, chẳng chần chừ liền đi thẳng luôn vào vấn đề.

- Sau vụ việc của An Lệ, rồi nhìn thái độ của cô, tôi đã phân vân trước rất nhiều suy nghĩ có phải là mọi chuyện đều là do cô làm không? Tôi đã gọi đến cho cô và nói chuyện thẳng thắn, tôi đã nói với cô chuyện tôi với Dương Thành Nam là chuyện của chúng tôi, cô đừng nên can thiệp vào, tôi đã bảo cô đừng có quan tâm quá nhiều đến đời sống riêng tư của tôi. Cô còn nhớ không?

Trong phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng, yên ắng tới nỗi phảng phất chỉ còn lại tiếng hít thở. Khuôn mặt của Nga biến sắc, cô ấy nhìn tôi, cảm xúc không kìm lòng nổi.

- Ninh... Tôi làm tất cả vì cô, là vì tương lai tôi không muốn cô đau khổ. Tuy rằng cô là người lý trí, nhưng tình yêu là nhược điểm trí mạng của cô, tôikhông muốn cô...

"Cô thực sự nghĩ tốt cho tôi?". Tôi cắt ngang, ánh mắt bùng cháy như ngọn đuốc: "Cô làm mọi thứ chia rẽ chúng tôi, vì lo lắng cho tôi, hay thực chất là vì tư lợi cá nhân của cô?"

Nếu như những câu nói trước đó khiến cho Nga áy náy và hoảng hốt, thì câu nói này gần như khiến cô ấy trở nên tuyệt vọng hoàn toàn. Gương mặt được makep up đẹp đẽ bây giờ trở nên trắng nhợt, lắp bắp.

- Tấtnhiên, tôi sao lại, sao lại vì bản thân được chứ?"

Tôi cười nhạt, mắt nhìn thẳng thắn vào cô ấy, nhìn thật lâu cái sự hoảng loạn đó, cuối cùng mới chậm rãi buông ra một lời.

- Nga, cô thích tôi đúng không?

Sau câu nói ấy của tôi, Nga chấn động toàn thân, cô ấy luống cuống đến mức cả người đứng bật dậy, tay miễn cưỡng bám lấy cạnh bàn mới không để bản thân ngã xuống. Giọng nói cô ấyrun run nhưng không có ý phủ nhận, hồi lâu sau mới thốt được duy nhất một từ.

- Tôi…

"Trước đây tôi chưa từng có bạn, cho nên khi quen cô, hợp tính với cô, tôi đã thật sự trân trọng mối quan hệ của chúng ta. Ngày tôi còn yêu Nguyễn Hữu Văn, cô thấy anh ta bội bạc, cô nhắc nhở tôi, cô trách móc, cô nổi cơn lôi đình với tôi, mọi thứ tôi đều nhớ rất rõ...". Tôi chậm rãi kể chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc matcha đã sóng sánh văng cả trên mặt bàn, không màng tới vẻ mặt của Nga: "Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người bạn là cô, cho nên dù vụ An Lệ cô có nhúng tay vào, tôi vẫn nhẹ nhàng coi như là không biết, trước hay sao đều muốn cùng với cô duy trì mối quan hệ tốt đẹp như trước.”

Nga im lặng, tôi khẽ thở dài rồi lại nói tiếp.

- Trước đây chúng ta hay thoải mái đùa giỡn với nhau, nhưng dạo gần đây, tôi đều tránh cô, tôi nghĩ là cô sẽ hiểu được vì sao tôi làm như thế?

Sắc mặt của Nga càng thêm tái nhợt, cô ấy cắn môi, trên má còn đọng lại một giọt lệ chảy dài, ngữ điệu ngắt quãng.

- Cô…Sao cô lại biết...?

“ Sau vụ việc của An Lệ, rồi đến việc cô đòi về AN DĨNH, rồi cô ra sức năm lần bảy lượt khuyên tôi rời bỏ Dương Thành Nam, lúc ấy tôi nghĩ là cô yêu anh ấy cho nên mới để phản ứng của mình lộ liễu như vậy. Nhưng cô một mực khăng khăng không yêu, thêm nữa tôi quan sát cũng thấy cô không hề để ý đến anh ấy, cho nên giả thuyết chỉ có thể là người cô xuất hiện tình cảm là tôi”. Tôi lạnh nhạt liếc nhìn Nga, thấy cô ấy vẫn còn ngơ ngác thì nhoẻn cười nói: "Thật ra tôi không hề khó chịu, tôi cũng không kì thị việc tình yêu đồng tính.”

Nghe tôi nói vậy, đôi đồng tử của Nga rực sáng, cất giọng khẩn thiết: "Vậy Vũ Ninh, cô...

"Nhưng tôi không chấp nhận!" Tôi dứt khoát chặn họng, không để cho Nga nói một lời nào :” Nga, tôi không chấp nhận tình yêu như thế. Bởi vì tôi không có thích cô, tôi không yêu cô. Người tôi yêu là Dương Thành Nam, là anh ấy, cô có hiểu không hả?

Sau câu nói ấy, Nga kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đầy tuyệt vọng, đầy chua xót, yêu hận đan xen, vô cùng đau đớn. Tôi hiểu, mình nói những lời này là quá đáng, là không đúng, thế nhưng tôi lại không có lựa chọn nào khác. Bởi vì nếu tôi càng im lặng, thì mọi chuyện sẽ càng tệ đi, chứ không bao giờ có chuyện nó tốt lên được nữa. Nếu đã tốt, thì đã tốt từ trước rồi, chứ không cần phải đến tận bây giờ.

- Nga. Cô năm nay cũng đã 30 tuổi, cô cũng là người trưởng thành, không thể sống tùy hứng được. Cô còn bố mẹ, còn phải tìm bạn trai, còn sự nghiệp. Đừng để một phút sai lầm mà khiến cho bản thân mình mất hết đi mọi thứ, rồi khiến cho tất cả đều đau lòng.

" Tôi biết." Nga đột nhiên nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt: "Thế nhưng tôikhông chịu nổi, cô có biết không? Tôi tốn bao nhiêu công sức mới khiến cho cô rời xa Nguyễn Hữu Văn, tôi tốn bao nhiêu thời gian thăm dò cô xem cô yêu ai, thậm chí tôi còn muốn giới thiệu anh họ tôi cho cô xem ý cô thế nào, nhưng cô đều không chấp nhận. Cô biết không, tôi đã rất vui, vui là bởi vì cô đã dần không muốn lại gần một người đàn ông nào, như vậy tôi nhất định sẽ có cơ hội.”

"Thế nhưng tôi không thích cô!" Tôi khẽ thở dài, mạnh mẽ cắt ngang: "Tình cảm của cô là kiểu gì thế? Khi tôi còn ở bên Nguyễn Hữu Văn, ngày nào cô cũng khuyên tôi rời xa anh ta, lấy sự nghiệp làm trọng, đừng để bản thân bị thua thiệt. Giờ đây tôi yêu Dương Thành Nam, cô cũng tìm cách chia rẽ, rồi viện cớ là thích tôi ư? Có ai lại ích kỷ và tàn nhẫn như côkhông hả Nga?”

"Nhưng tôi không còn cách nào khác!" Nga rốt cuộc cũng khóc rống lên, cô ấy kích động: "Tôikhông thể chịu được khi thấy cô ở bên những người đàn ông đó! Bọn họ có gì tốt chứ? Bọn họ đều là một lũ dối trá, đều là một lũ chỉ coi phu nữ là kẻ qua đường, bọn họ cũng không hiểu cô, không hết lòng vì cô... Nhưng mà tôi thì có thể! Dù không có nhiều tiền như Dương Thành Nam, nhưng chỉ cần tôi còn ở bên cô, tôi sẽ cố gắng hết sức tận dụng các mối quan hệ để giúp cô. Nhà tôi cũng có công ty, chúng ta cùng nhau quản lý, cùng nhau phát triển. Vũ Ninh, cô xem, đó là một điều tốt mà..”.

Càng nói, Nga càng không thể khống chế nổi tâm tình, nước mắt chảy ròng ròng, vừa nức nở vừa không cam tâm.

- Bao giờ cô mới để ý tới tôi đây? Tôi làm bạn, làm đồng nghiệp của cô gần 2 năm rồi, tôi với cô đã có rất nhiều lần đi chơi, ăn uống, rồi ngủ với nhau. Gần hai năm qua, chưa có giây phút nào tôi muốn rời xa cô, nhưng cô thì quá tuyệt tình... Cô chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của tôi, chưa bao giờ để ý đến tình cảm của tôi. Cô đều phớt lờ hết tất cả.

- Đừng nói nữa...

Tôi mệt mỏi ngăn Nga lại, nhưng lúc này cô ấy kích động tới nỗi bất chấp tất thảy, giọng nói cất lên đầy tuyệt vọng.

- Tôi phải nói, phải nói để cho cô hiểu. Nguyễn Hữu Văn yêu cô mười năm, thế nhưng anh ta lại vì tiền và hư vinh mà lừa dối cô, lợi dụng cô. Dương Thành Nam yêu cô, cô nghĩ anh ta yêu cô thật sao hả Ninh? Anh ta chỉ đang coi cô là cái bóng của Tô Vũ Tình thôi, bởi vì cô từ tính cách, đến tác phong làm việc, tất cả cô đều giống cô ấy? Anh ta không hề yêu cô? Người anh ta yêu là mẹ của con trai anh ta, cô hiểu không?

- Tôi đã bảo Dương Thành Nam không phải như vậy. Anh ấy không coi tôi là Tô Vũ Tình, anh ấy không coi tôi là người thay thế, cô rốt cuộc là điếc hay cố tình không hiểu hả?

- Đàn ông trên đời này đều là một đám tồi tệ. Họ sẽ không bao giờ đối tốt với cô như tôi, bọn họ sẽ không bao giờ yêu thương cô như tôi.

"Lẽ nào cô thì không làm tôi đau khổ? Chẳng nhẽ cô không gây rắc rối cho tôi?" Tôi cười nhạt, cao giọng chất vấn, đôi đồng tử trở nên sắc lạnh: "Cô mới là người ích kỷ! Tôi yêu ai, cô liền nhảy ra làm bộ muốn tốt cho tôi, nhưng thật chất những việc cô làm đều mang đến cho tôi rắc rối. Vụ An Lệ, tôi bị mọi người công ty nhìn bằng ánh mắt như thế nào, cô không phải không biết. Đến vụ An Lam, tôi bị fan của cô ta công kích chửi rủa, bị đe dọa, công ty vì ảnh hưởng nên cho tôi nghỉ làm. Về quê, cô cũng tìm mọi cách để cho mẹ tôi biết, bởi vì cô muốn mẹ tôi kích động rồi cấm đoán tôi không được yêu anh ấy. Nga à, đây là tình yêu của cô sao, đây là cô đang tốt với sao?”

- Tôi chỉ không muốn cô yêu Dương Thành Nam. Vũ Ninh, tôi thật sự rất yêu cô, tôi…

Khoảng thời gian này, tôi vốn đã kiệt sức, tôi đã vốn rất mệt mỏi rồi, nên nhớ tới những gì bản thân phải chịu đựng, tôi không thể nào chịu đựng được. Cuộc nói chuyện hôm nay, vốn dĩ nó sẽ không đi đến mức to tiếng, nếu như cô ấy không một mực khăng khăng cho là mình đúng.

Cười lạnh, tôi nói.

- Tôi không thích đồng tính. Cô hiểu tôi mà, tôi không muốn mối quan hệ của tôi với cô đi vào ngõ cụt, bởi vì tôi vẫn muốn tôi với cô là bạn của nhau, muốn tôi với cô là đồng nghiệp thân thiết giống như trước.

Lúc quyết định nói những lời này, tôi đã lấy hết can đảm để nhìn vào mắt của Nga ở đối diện bằng ánh mắt chân thành nhất. Những khoảnh khắc vui vẻ, những đùa giỡn thân thiết, những lần cô ấy bải vệ tôi, tất cả vẫn còn đó chưa bao giờ phai nhòa, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ quên cả.

- Nga, dừng lại đi.

Nói xong với cô ấy những lời đó, tôi ngay sau đấy cũng cầm túi xách đứng dậy đi về phía quầy trả tiền rồi rất nhanh rời khỏi. Trời thủ đô hôm nay có nắng, cũng may là mùa đông nên chẳng ai nhận ra tôi đã từng một khoảng rùm beng trên mạng, vì thế tôi có đi xe buýt cũng không ai để ý đến. Ban đầu, tôi muốn trở về ngôi nhà của mình với Dương Thành Nam, thế nhưng nghĩ lại vẫn còn sớm, cho nên cứ vậy ngồi trên xe buýt để xe đưa mình đi một vòng, mãi đến khi đi qua nhà thờ Pháp cổ kính, bản thân mới quyết định đi xuống. Chỉ là, tôi không ngờ được rằng, lúc đang dạo quanh ở đây, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của chồng mình đang lững thững bước từng bước thật chậm, tâm tình giống như là đang nuối tiếc. Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là có chút ngạc nhiên, bởi vì hồi sáng anh nói với tôi là anh đi công tác ở bên thành phố B mất mấy ngày, vậy mà bây giờ mới chỉ có trôi qua mấy tiếng mà anh đã ở đây, rốt cuộc là anh đang có chuyện gì.

Nghĩ đến điều ấy, tôi khẽ liếʍ môi một cái, sau đấy lấy điện thoại ra gọi cho anh. Ở đầu giây bên kia, chồng tôi bắt máy, tôi mỉm cười hỏi anh.

- Anh đang làm gì vậy?

Bình thường, Dương Thành Nam vô cùng kiên nhẫn với tôi, thế nhưng hôm nay anh lại khác hẳn. Anh không lắng nghe, cũng không nhẹ nhàng, chỉ để lại cho tôi câu nói :” Anh đang có việc bận”, sau đấy liền tắt máy. Tôi nhìn chằm chằm điện thoại, rồi lại nhìn anh ở cách mình một khoảng, cảm xúc có chút ảnh hưởng, l*иg ngực nhói đau, chẳng hiểu sao cảm giác bất an mỗi lúc một kéo đến gần. Lúc ấy, tôi tự hỏi bản thân của mình, rốt cuộc là anh có chuyện gì mà anh lại nói dối tôi, tránh né tôi, và anh đến đây làm cái gì, anh gặp ai. Thế nhưng mà nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi vẫn không thể nào tìm được một câu trả lời thỏa đáng.

Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác ập tới, tôi không thể gạt xuống được sự thấp thỏm trong lòng mình nên quyết định đi theo sau Dương Thành Nam. Ban đầu, anh chỉ đi vòng vòng ở bên ngoài, chẳng gặp ai, chỉ lặng lẽ nhìn từng khóm hoa, rồi nhìn cây xanh tán rộng, cuối cùng là đi vào trong giáo đường rộng lớn.

Mọi thứ tối om, chỉ leo lắt ngọn đèn điện màu vàng lúa ở trên tường. Dương Thành Nam đi đến chiếc đàn piano đặt trên bục, lặng lẽ ngồi xuống đàn một bản nhạc.Tôi không biết đó là bài nào, tôi chỉ biết duy nhất một điều, mỗi lần nốt nhạc vang lên, chính bản thân lại cảm nhận được nỗi buồn chua xót, đau lòng ẩn sâu ở trong đó. Thật sự rất là buồn… rất đau lòng..

Ngồi trong bóng tối tĩnh mịch, đôi mắt nhìn một cảnh của chồng mình, tôi yên lặng lắng nghe hết một lượt, sau khi nốt nhạc cuối cùng dứt hẳn, bản thân mới nhớ ra được bản nhạc anh đánh là bản “ Canon”. Bản nhạc đó, Tô Vũ Tình đã từng kể với tôi là cô ấy rất thích, cô ấy kể với tôi nhờ nó mà cô ấy gặp được Vũ Đình Nguyên năm 16 tuổi, và cũng chính nó là món quà cầu hôn của anh ta dành cho cô ấy. Bọn họ ngày ấy cũng ở trong một nhà thờ như vậy, bây giờ Dương Thành Nam cũng chọn nhà thờ đàn bản nhạc đó, rốt cuộc tâm tư của anh là như thế nào đây. Anh thật sự vẫn còn yêu thương Tô Vũ Tình sao, thật sự chỉ coi tôi là thế thân sao…?

Cứ thế, tôi ngồi yên lặng ở góc tối thật lâu cho đến khi trên bục xuất hiện một vị cha sứ mặc áo màu trắng, mới đưa tay lên gạt nước mắt trên má. Ông ấy đi đến bên cạnh Dương Thành Nam, nâng đôi mắt nhìn anh rồi khẽ thở dài, một hồi liền cất giọng hỏi.

- Mười mấy năm rồi, tôi còn tưởng cậu sẽ không quay lại đây nữa?

Dương Thành Nam lắc đầu, biểu cảm khuôn mặt của anh sâu lặng đến mức tôi không thể nào đoán được nó rốt cuộc là như thế nào, chỉ nghe thấy anh đáp.

- Không nghĩ rằng cha vẫn còn nhớ đến tôi. Tôi còn tưởng cha không ở đây nữa?

- Sao lại không nhớ chứ. Ngày đó cậu hay đưa cô bé ấy đến đây rồi đàn cho cô bé ấy nghe, tôi có thể nhìn ra được hai người rất hạnh phúc.

- Vậy sao? Cảm ơn cha.

- Ừ. Qua nhiều năm, cậu và cô bé đó chắc đã kết duyên rồi đúng không? Cô ấy hôm nay không đến với cậu sao?

- Cô ấy lấy chồng rồi. Bây giờ cô ấy đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của cô ấy. Chúng tôi chia tay cũng rất nhiều năm rồi.

Ngữ điệu của Dương Thành Nam cất lên thật nhẹ, vị cha sứ nghe xong cũng chỉ à lên một tiếng, ông ấy nói với anh.

- Duyên đến không cần phải vui mừng quá đỗi, duyên đi cũng không cần phải khóc lóc thảm thiết Không có tình yêu thì bên cạnh bạn vẫn có bạn bè. Không có bạn bè thì bên cạnh bạn vẫn còn có gia đình. Không có gia đình thì bạn vẫn còn sinh mệnh của chính mình. Duyên hợp, duyên tan đều là do số mệnh, đừng nên ôm mãi quá khứ trong lòng mãi không thể buông xuống, như vậy, sẽ khiến cho người bên cạnh mình đau lòng.

- Tôi biết, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác hơn nữa. Tôi không thể để cho cô ấy buồn…

- Cậu yêu cô ấy sao? Cậu thương cô ấy thật không, hay chỉ coi cô ấy là cái bóng của người cũ. Chàng trai à, người đến sau không có tội, đừng để một phút sai lầm của bản thân mà đánh mất tất cả.

- Tôi không biết mình có yêu hay không… Tôi chỉ biết cô ấy thật sự rất tốt với tôi, đời này là tôi nợ cô ấy.

Dương Thành Nam khẽ cất giọng đáp lại, lời nói của anh lúc ấy khiến cho toàn thân tôi chết lặng ở đó, toàn bộ tri giác đều ngừng lại. Từ sâu trong tim truyền đến một cơn đau nhức đầy chua xót, trong nháy mắt tan chảy lan khắp đại não khiến cho tôi cảm giác mình giống như rơi xuống địa ngục vậy. Mấy tháng nay, lúc nào anh cũng giúp tôi, ân cần với tôi, cẩn thận với tôi, tôi đã nghĩ là chúng tôi thật sự có thể phát triển tình cảm, tôi đã nghĩ là anh sẽ buông quá khứ xuống để yêu tôi, chấp nhận bắt đầu một trang mới với tôi. Nhưng mà bây giờ tôi nhìn một màn kia mới thấy, thật ra chỉ có một mình tôi nghĩ, thật ra chỉ có một mình tôi ảo tưởng…

Bởi vì….

Người đàn ông ấy, người anh yêu, không phải là tôi.

Người anh yêu, vẫn mãi chỉ là Tô Vũ Tình …
« Chương TrướcChương Tiếp »