Anh tôi hỏi dạo này thế nào, tôi trả lời đơn giản là mọi chuyện đều tốt, anh bảo tôi ngủ lại một đêm, tôi bảo tối nay phải đi dự đám cưới bạn học.
Hứa Tô nói leo bên cạnh, bảo là cậu hai phải đi đám cưới, cô dâu tên là Ân Đát.
“Ân Đát?” Anh tôi nhíu mày, “Con gái của Ân Xử ở Chi cục số 3 của viện kiểm sát?”
Tôi gật đầu, cười đáp: “Khó phết đấy, kén cá chọn canh suốt mấy năm cuối cùng cũng gả được rồi.”
Anh tôi biết vướng mắc giữa tôi, Ân Đát và Đường Dịch Xuyên, vậy nên lại càng nhíu mày chặt hơn: “Đường Dịch Xuyên cũng đi à?”
“Chắc vậy, lâu rồi không liên lạc.” Tôi uống ngụm canh thịt viên bí ngòi, cố hết sức để giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh.
Trước khi rời khỏi Ôn Du Kim Đình, tôi quay đầu lại nhìn một lần nữa. Đã gần chạng vạng, ánh chiều tà ngoài cửa sổ nửa đỏ nửa vàng, Hứa Tô ngửa đầu nằm trên đùi anh tôi, vuốt ve con mèo trong lòng, còn anh tôi thả lỏng ánh mắt sâu xa, nhẹ nhàng vuốt tóc Hứa Tô. Hai người nói chuyện rồi lại hôn nhau, ti-vi đang chiếu một bộ phim phóng sự nhân văn, đặc tả cảnh chia ly hỗn loạn, lời tự bạch có âm có điệu, may mà bọn họ đều không chú ý tới bộ phim đó.
Đối với một số người trên đời này, ở bên người mình yêu có lẽ là một chuyện rất dễ dàng. Năng lực ấy thật sự làm người ta ghen tị và căm hận.
Đoán chừng sẽ phải uống rượu trong lễ cưới nên tôi không lái xe, tôi đứng ở ngã tư chờ Chu Dương đến đón.
Xe cộ qua lại trên đường, người người hối hả ngược xuôi, đèn giao thông hết đỏ lại xanh rồi lại đỏ, có một bài tình ca tiếng Anh phát ra từ một cửa hàng bên tay phải của tôi, mà bên tay trái lại dường như có thể chạm tới mặt trời đang dần lặn xuống.
Tôi chợt nhận ra, không chỉ Hình Minh, người mặc vest bước đi vội vàng kia, người nhặt rác tập tễnh đó, còn có cô bé học sinh cấp ba vừa tựa vào cây vừa chờ người mình thầm mến… tôi đều có thể thấy cùng một cảm giác, tất cả bọn họ đều giống Đường Dịch Xuyên.
Nhưng tất cả bọn họ đều không phải Đường Dịch Xuyên.
Về câu hỏi liên quan đến Đường Dịch Xuyên, tôi đã nói dối anh tôi, gần đây tôi có một vụ án cần phải liên hệ với cậu ấy. Trong vụ án học sinh trung học cùng nhau phóng hỏa, người nhà của nghi phạm đã tìm tới tôi trong giai đoạn thẩm tra khởi tố, bọn họ đã mời một tên luật sư khác trước tôi, bị hại và nghi phạm đều là trẻ vị thành niên, yêu sớm dễ gây ra hậu quả xấu, đứa con trai không muốn chấp nhận việc chia tay đã tức giận phóng hỏa khiến cho cô gái bị bỏng cấp độ 2 ở nhiều vị trí trên cơ thể. Tôi vốn không muốn nhận, dư luận trên mạng nghiêng hết về một phía, bản thân vụ án cũng chẳng có bao nhiêu kẽ hở để bào chữa.
Nhưng công tố viên tiếp nhận vụ án này lại là Đường Dịch Xuyên.
Tôi hẹn Đường Dịch Xuyên nói chuyện về vụ án nhưng không hề được đáp lại, thậm chí về sau tôi mới biết được từ một luật sư khác, rằng vụ án đã được khởi tố lên tòa.
Tôi rất căm tức vì chuyện này.
Tôi hận Đường Dịch Xuyên đơn phương cắt đứt liên lạc như vậy là có lý do.
Hồi trước tôi tỏ tình với cậu ta, cậu ta cũng đột ngột biến mất như vậy, sự thật muộn tới mười năm, tôi nghĩ có lẽ mãi mãi tôi sẽ không quên được.
Trong đám bạn học năm đó của tôi, gần như không có đứa nào làm tố tụng hình sự sau khi tốt nghiệp, dù sao tuy vẫn nói hình sự và dân sự thì đều ăn cái bát cơm luật sư này, nhưng đối thủ trong mỗi vụ kiện sẽ là công tố viên thay vì luật sư đồng ngành, khác biệt quá lớn. Những năm tôi xử lý các vụ kiện dân sự, lĩnh vực chính của tôi thường là các vụ tranh chấp kinh tế thương mại và dân sự, trình độ nghiệp vụ chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là quan hệ. Vậy nên tôi mạnh vì gạo, bạo vì tiền, phát huy tối đa sức hấp dẫn của bản thân để tấn công đối thủ, xây dựng tình bạn khăng khít với thẩm phán của bộ phận dân sự của các tòa án cơ sở, chưa từng nghĩ đến việc lên tòa lại không khác gì đi trên băng như vậy.
Đến tận bây giờ trong số tất cả những công tố viên tôi từng tiếp xúc thì không một ai trong số bọn họ có thể sánh được với Đường Dịch Xuyên về phong thái giọng quan và cảm giác ưu việt vượt trội.
Chu Dương đồng ý với điều này.
Thực ra trước khi về kế thừa gia sản thì tên giàu đời hai Chu Dương này đã từng nghiêm túc trải qua vài năm làm tố tụng hình sự. Tên này nói điều này xuất phát từ ước mơ thời thơ ấu của mình, cậu ta vẫn luôn khao khát trở thành một luật sư như vậy khi trưởng thành, đổi trắng thay đen khuấy đυ.c sự thật, để cho loại tội phạm gϊếŧ người như Simpson được trắng án, đúng là ngầu đỉnh chóp. Có lẽ là xem phim Mỹ nhiều quá nên không biết luật sư tranh tụng án hình sự Trung Quốc hoàn toàn không như vậy.
Về sau Chu Dương cũng qua lại với Đường Dịch Xuyên nhiều lần vì công việc, oán hận lại ngày càng sâu sắc, rất nhiều lần chửi bới trước mặt tôi. Tên đó nói Đường Dịch Xuyên cứ trưng cái mặt nhịn sεメ trường kỳ đấy ra, cũng chỉ có mấy đứa con gái ngây thơ không rành sự đời mới thích kiểu đó; còn bảo Đường Dịch Xuyên không có tình cảm gì hết, không nhận quà không cần tiền, đừng nói là đàn anh ngày xưa tới chào hỏi, ngay cả bố đẻ đứng trên vành móng ngựa thì cậu ta sẽ vẫn có thể đề nghị tòa án xử nghiêm với cái mặt lạnh tanh.
Có một lần Chu Dương thật sự bị chọc giận, nổi trận lôi đình nói với tôi là muốn đánh Đường Dịch Xuyên, nhìn cái vẻ dữ tợn hung hăng như kiểu thật sự sẽ ra tay, dù sao thì đối với một tên có giá trị lên đến cả tỉ như nó thì chuyện này vặt vãnh như bữa sáng.
Chu Dương chưa nói xong tôi đã bẻ quặt cổ tay tên đó, trừng mắt đe dọa: “Không được phép động vào cậu ấy.”
“Đ*t mẹ nó mày trở mặt với anh em vì thằng đó hả? Tao tìm người chơi thằng họ Đường kia, mày bị cái gì đấy?”
“Rút câu này lại, nếu không mày chưa cần làm cậu ấy thì tao liều mạng với mày trước!”
Thái độ tôi căng quá, Chu Dương muốn chạy mà không được, muốn đánh trả lại không thể giãy ra, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp xin tha: “Ngọc, Ngọc Trí… tao đùa thôi mà… mày thả… thả tay ra!”
“Đùa cũng không được.” Tay không buông lỏng, ngược lại còn bóp chặt hơn, tôi gằn từng chữ cảnh cáo nó, “Không được phép động vào Đường Dịch Xuyên.”
Ngày đó Chu Dương bị tôi bóp cổ tay trật khớp, trên đường vào viện vẫn chửi tôi liên mồm.
Thoát khỏi những hồi ức cũ, khi tôi và Chu Dương đến địa điểm tổ chức đám cưới thì Đường Dịch Xuyên đã ở đó rồi.
Chú rể Tiểu Sài từng làm thư ký kiêm trợ lý công tố viên dưới quyền Đường Dịch Xuyên, vì nghiệp vụ xuất sắc nên được thăng chức nhảy bậc, gần đây vừa mới vượt qua kỳ thi viện trưởng viện kiểm sát, lẽ ra tương lai rộng mở lắm nhưng tự nhiên lại từ chức, đổi sang đầu quân cho hàng ngũ luật sư. Cũng không khó hiểu, tuy địa vị của bên công tố và bên bào chữa của đất nước này không tương đương nhưng so với công tố viên cơ sở thanh liêm thì ví luật sư vẫn dày hơn nhiều.
Chú rể Tiểu Sài có vẻ ngượng nghịu, cậu ta đứng trước mặt Đường Dịch Xuyên, nâng ly rượu khom lưng cúi đầu, liên tục xin lỗi cậu ấy, nói là đã phụ sự mong đợi và bồi dưỡng của lãnh đạo.
“Không sao, luật sư và công tố viên đều ở chung một khối ngành luật pháp, đều phải làm thật tốt như nhau.” Dù là ở tiệc cưới của người khác, Đường Dịch Xuyên vẫn giữ cái giọng quan, giọng quan vừa mới vang lên, chú rể thì đứng cậu ấy thì ngồi, cả một đám tíu tít vây quanh cậu ấy như cháu chắt, cứ liên mồm gọi là “công tố Đường”.
Chu Dương ghé vào tai tôi thì thầm, mặt mày khó ở kêu là thằng nhãi đó ăn nói lớn lối quá, may mà không lên phó giám đốc chứ không thì chẳng phải chúng ta sẽ bị nó giẫm nát dưới chân hay sao.
Dù cho không thành công lên chức nhưng cán bộ cấp cao ở độ tuổi này thì vẫn là người nổi bật trong lứa của tôi, vậy nên ngay cả những người bạn học không làm trong ngành tranh tụng thì cũng tự hào vì điều đó, rất nể cậu ta. Âu phục, cà vạt, kính gọng vàng cùng với kiểu tóc không loạn một sợi nào khiến cho gương mặt tuấn tú của Đường Dịch Xuyên lại càng thêm vẻ cấm dục. Nhưng cậu ấy vẫn giữ biểu cảm lãnh đạm, ánh mắt sắc bén trước sau như một, như thể trong mắt cậu ấy tất cả đều là bọn ngu ngốc.
Tôi vẫn luôn nhìn Đường Dịch Xuyên, mà từ đầu đến cuối Đường Dịch Xuyên lại chẳng liếc tôi lấy một lần.