Mất vài ngày ổn định tâm trạng, càng cố ổn định thì lại càng hỗn độn, chỉ có thể dồn hết tình cảm vào công việc, tôi quay về văn phòng Tĩnh Nhân, không ngờ hôm nay anh tôi lại tới.
Hứa Tô ở trong văn phòng, anh tôi nghiêm nghị giao nhiệm vụ cho tôi, bảo hai ngày nữa tới sân bay đón một người, Hồng Linh, em ruột của Hồng Duệ.
Thằng nhãi Hồng Linh này cũng rất ra gì, đổi tên thành Hứa Lâm, thành công nằm vùng cạnh anh tôi, tiếc là gậy ông đập lưng ông, chính vì cố bắt chước Hứa Tô mọi mặt nên ngay từ đầu anh tôi đã không tin tưởng cậu ta. Sau khi mọi việc bại lộ, thậm chí cậu ta còn không tiếc tự chặt một ngón tay để đồng quy vu tận với anh tôi, mặc dù đến cuối không toại nguyện nhưng vẫn phải nể sự can đảm đó.
Giờ ngẫm lại, hơn nửa đều là ý của Đường Dịch Xuyên.
Tôi chẳng vui vẻ gì trước nhiệm vụ mà anh tôi giao cho. Mấy năm nay anh tôi vẫn luôn chu cấp cho Hứa Lâm để chuộc lại lỗi lầm năm đó, nhưng oan có đầu nợ có chủ, nợ Phó Vân Hiến thì Phó Vân Hiến đi mà trả, liên quan quái gì đến Phó Ngọc Trí tôi đâu. Tôi là người đời này chỉ thiếu nợ đào hoa, tất cả mọi mặt còn lại đều không muốn chiếm lợi từ người khác nhưng cũng không có ý định chịu thiệt thòi. Chỉ riêng với Hồng Duệ, tôi nghĩ mình đúng là Bồ Tát nên mới thực hiện cuộc mua bán lỗ nặng này. Hồi đại học tôi từng bị bọn xã hội đen do nó phái tới đánh cho nát người, gãy hai cái xương sườn, phổi bị chọc thủng suýt chết, bầm tím phần mềm chi chít toàn thân, nếu không phải nể mặt Đường Dịch Xuyên không so đo với thằng nhãi đó thì nó đã nuốt trấu uống nước mắt trong nhà giam hàng ngày chiếu theo điều 234 trong luật hình sự rồi, dựa vào đâu mà giờ tôi còn phải đi lo cho thằng em trai nó nữa.
Theo như tôi biết, từ lúc được anh tôi cứu một mạng, Hứa Lâm đã phản bội con đường cách mạng ngày xưa, còn sinh ra tình cảm khác thường với anh tôi, mặc cho nó sinh sôi bén rễ thế nào, cuối cùng cũng chỉ là mông lung mờ mịt, đúng mực vừa khéo.
Đây cũng là một trong những lý do mà tôi không thể hiểu nổi Đường Dịch Xuyên, đến em ruột người ta nói tha là tha luôn rồi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, yêu rồi thì yêu cả đường đi, một người ngoài như cậu rốt cuộc vẫn so đo cái gì.
Lúc này Hứa Tô đang gặp người nhà đương sự một vụ án trong phòng họp, tôi bức bối trong lòng, nói với anh tôi với vẻ mặt khıêυ khí©h, anh chăm lo cho fan của anh thế không sợ Hứa Tô biết thì sẽ làm gì à?
“Sợ cái gì!” Anh tôi châm một điếu thuốc, chẳng thèm để ý, “Vô cớ gây rối thì tét mông nó.”
Đang nói hùng hồn thì Hứa Tô ưỡn ẹo tiến vào, cười khúc khích hỏi: “Hai anh em đang nói gì thế?”
“Đang nói chuyện Hứa -“
“Đang nói về giám đốc Từ của Star Capital, có một dự án thực tế ảo xem ông ta có hứng thú tham gia hay không, hai ngày nữa tôi phải tới Thâm Quyến,” Anh tôi cắt lời tôi kịp thời, quắc mắt lườm tôi một cái, “thằng hai ra ngoài đi.”
“Vâng vâng vâng, Từ Bằng có tầm nhìn tốt, coi đây là nhóm các nhà đầu tư đầu tiên trong ngành để mắt đến ngành công nghiệp VR béo bở…” Tôi không nín được cười, tranh thủ biến ra ngoài trước khi lòi đuôi, Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 ngày nào giờ biến thành một lão sợ vợ, dù anh tôi chỉ thừa nhận đây là đang cưng chiều người ta, chẳng việc gì phải sợ, nhưng trong mắt tôi thì như nhau cả, đều là thiếu nghị lực thôi.
“Vừa mới về lại đi công tác à?” Lúc tôi chưa ra khỏi văn phòng, Hứa Tô đã bám lên người anh tôi như koala, hai người hôn nhau, hôn đến mức ẩm ướt dính nhớp, tôi nghe thấy Hứa Tô vừa hôn vừa nhõng nhẽo: Vậy ngày nào cũng phải nhớ tới em đó.
Tôi nổi hết cả da gà da vịt, vốn định ra khỏi văn phòng lại quay ngược về. Lúc đẩy cửa vào, tôi cố ý lớn tiếng nói với Hứa Tô, tôi vẫn thích cái dáng vẻ chỉ tay năm ngón của cậu hơn, ít nhất trông không kinh thế này.
Không ngờ thằng nhãi này lại ra vẻ tự mãn, không tức mà còn cười, vờ vịt ra vẻ lãnh đạo với tôi: “Luật sư Phó, đừng vì bản thân chia tay mà ganh ghét với niềm vui của người khác.”
Một câu xoáy thẳng vào nỗi đau của tôi, nếu không phải anh tôi đang trấn ở bên cạnh thì kiểu gì tôi cũng đánh cậu ta.
Xử lý xong hết cả đống việc tồn đọng cần làm, màn đêm đã bao trùm ngoài cửa sổ, rời khỏi văn phòng Tĩnh Nhân, tôi lái xe một mình đi lang thang, không muốn quay về nhà.
Nhà tôi cao cấp hơn Đường Dịch Xuyên nhiều, là một căn hộ rộng bốn trăm mét vuông, gần khu thương mại trung tâm thành phố, giá xấp xỉ căn biệt thự của anh tôi ở Ôn Du Kim Đình, nhà đã mở bán từ sớm nhưng mãi không bán hết. Mình tôi mua đứt một căn thì hơi quá sức, cũng may tôi có quen với chủ đầu tư, thành thử ra mới mua được một căn với mức chiết khấu tuyệt vời.
Đợt chúng tôi quay lại với nhau, Đường Dịch Xuyên cũng ở nhà tôi trong hai ngày ngắn ngủi. Dù không thể bằng được ông anh cực kỳ chú ý tới chất lượng cuộc sống, tôi vẫn vui vẻ rửa tay nấu xúp cho cậu ấy, mặc dù Đường Dịch Xuyên biết nấu cơm, nấu cũng khá ngon, nhưng tư duy về đồ ăn của cậu ấy khô không khốc, nếu không phải tôi cứ suốt ngày nằng nặc đòi cậu ấy vào bếp, cậu ấy có thể một ngày ba bữa úp mì cho xong chuyện.
Đường Dịch Xuyên không thích ở nhà tôi, tôi hỏi cậu ấy lý do, cậu ấy bình thản nói chỗ này rộng quá, sợ khi quay đầu lại sẽ không thấy anh.
Cậu ấy nói câu này nghiêm túc lắm, dọa tôi suýt mắc lừa.
Kỳ lạ là ngay cả trong căn hộ hai phòng chỉ rộng có tám chín mươi mét vuông của mình, cậu ấy vẫn thấy nhà rộng quá, vậy nên về cơ bản thì phạm vi hoạt động của chúng tôi chỉ giới hạn trong phòng ngủ, nói chính xác hơn nữa thì là trên giường. Sướиɠ thì sướиɠ thật, nhưng cứ thế mãi thì cả hai chúng tôi đều mệt thận.
Nhớ lại một hồi, tôi gần như khuỵu ngã, bỗng nhiên không muốn về nhà nữa.
Hôm nay trời đẹp, có trăng treo trên đầu, có gió nhẹ thoảng qua, tôi lái xe lang thang khắp thành phố, không tìm được nơi nào giải sầu, cuối cùng quyết định đi làm một chén.
Không biết thằng khốn nào tiết lộ thiên cơ, như thể cả thế giới đều biết tôi chia tay vậy, tôi vừa mới bước vào L&T, còn chưa đến quầy bar thì Timmy đã vẫy tay với tôi, nói em pha ngay cho anh một ly “Yêu thương chưa thỏa”, cho anh say đến quên buồn.
Ánh mắt của cậu ta tràn trề thương hại, làm tôi khó chịu cực kỳ, sau khi ngồi xuống cạnh quầy rượu, tôi tức giận hỏi cậu ta: “Ai nói với cậu là tôi buồn?”
Cậu ấy nhún vai, nói là không ai bảo em hết, anh vừa bước vào em đã nhìn ra từ sắc mặt anh rồi. Nghe cậu ấy nói thì khi tình yêu nồng nhiệt bên Đường Dịch Xuyên, tôi không khác nào một con khổng tước đỏ lửa, hấp dẫn và rực rỡ vô cùng, giờ thì sao? Khổng tước biến thành gà bệnh, không nhìn ra thì đúng là mù.
Đã từng ngộ độc rượu cấp tính, uống tiếp thì phải cẩn thận, tôi chỉ uống một ly “Yêu thương chưa thỏa” xong thì đổi sang whiskey pha với soda, một mình ngồi bên quầy tự rót tự uống, thở ngắn than dài, có rất nhiều anh chàng đẹp trai cầm ly đi tới bắt chuyện, mặc cho bọn họ gợi chuyện trên trời dưới đất bên cạnh, tôi vẫn mặc kệ.
“Đừng thế chứ, đất trời này đâu chẳng có hoa thơm cỏ lạ, sao cứ phải đơn phương Đường Dịch Xuyên.” Timmy an ủi tôi bằng cái câu xưa như Trái Đất nhưng cũng không thu được kết quả gì, cuối cùng cậu ta đề nghị, hai ngày nữa cậu ấy sẽ vứt hết công việc trong quán rượu, đưa tôi đi du lịch nước ngoài, chữa lành tổn thương cho tôi.
Cô nam quả nam cùng đi du lịch, đây là ám chỉ quá rõ ràng, có lẽ hơn một nửa là do tác dụng từ cồn, nghe Timmy nói câu này, hơi nóng kỳ dị bỗng xộc lên trong người tôi, tôi đặt ly rượu xuống, ghé đầu qua, nghiêm túc nhìn cậu ta.
Timmy thực sự rất đẹp. Còn là kiểu đẹp làm người ta tiếc thương.
Cậu ấy cũng nghiêm túc nhìn tôi, đôi môi nhạt màu ướt nước, tựa như nước mắt tình nhân ngưng đọng lại.
Tôi đối diện với cậu ấy một lát rồi chợt bật cười, nói ngày mai chẳng bằng hôm nay, đêm nay vừa đẹp.
Tôi kéo cổ tay Timmy ra khỏi L&T, đám top và bottom trong bar đều biết chúng tôi muốn đi làm một nháy, thế là nhao nhao hết cả lên. Chắc chắn Timmy chính là bông hoa trấn trạch của L&T, có một người đàn ông đẹp trai lai láng đang siết chặt tay, dọc đường cứ mở to mắt nhìn tôi như sắp rơi cả con ngươi ra ngoài. Tôi nhớ là chỉ cần có thời gian rảnh là người đó sẽ tới L&T, 365 ngày cả năm không thiếu ngày nào, thực ra không tới vì say mà vì Timmy, tôi cảm thấy thực sự có lỗi với tấm chân tình của người đó, tự nhủ xin lỗi nha người anh em, đêm nay kẻ hèn này xin phép nhanh chân chen trước.
Ra khỏi quán bar, hít một hơi không khí trong lành, tôi và Timmy quyết định trước khi tìm tài xế chỉ định về nhà thì vào con Porsche của tôi làm một nháy trước đã.
Còn chưa lên xe, Timmy lại bất động, cậu ấy khẽ hô lên đầy kinh ngạc: Đường Dịch Xuyên!
Tôi nhìn theo ánh mắt Timmy, quả nhiên thấy một chiếc Audi màu đen. Tuy nơi đây là một con phố bar rất náo nhiệt nhưng con đường này vừa dài vừa rộng, L&T nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, xung quanh toàn là cây cối, xe của trưởng ban Đường rất khó bị nhận ra.
Audi tắt máy, Đường Dịch Xuyên mở cửa xuống xe đi về hướng tôi và Timmy. Cậu ấy đeo kính, thẳng lưng đi tới như vách núi, vẫn cao ngất, vẫn nổi bật như ngày nào.
Timmy thấy Đường Dịch Xuyên thì vô thức sợ hãi, cứ đứng chết trân ở đó. Biết sao được, Đường Dịch Xuyên đeo kính vào là cảm giác sát khí rất nặng, người khác nhìn cũng lạnh gáy.
Trước đây lần nào bước ra khỏi quán bar nổi tiếng này tôi đều đã say túy lúy, giờ không quá say, cảnh tượng trước mắt hết sức quen thuộc, ít hồi ức mơ hồ cũng trở nên rõ ràng.
Mấy năm nay, cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía tôi từ trong bóng tối.
Tôi bỗng thấy lòng ngổn ngang, nhìn Đường Dịch Xuyên sắp đi tới trước mặt, tôi ghé vào bên tai Timmy khẽ nói một câu, cho tôi mượn eo cậu chút.
Timmy có vẻ rất sợ hãi khi đối diện với Đường Dịch Xuyên, eo bị tôi ôm cũng run lên, nhưng cậu ta vẫn rất nghĩa khí, vẫn cắn răng ra mặt thay tôi, cậu ấy cười nói công tố Đường có việc gì cần dặn sao, giờ tôi và Ngọc Trí phải về nhà làm chút chuyện.
Đường Dịch Xuyên vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nói hai người cứ tiếp tục đi, tôi tìm ông chủ còn lại cũng được.
Tôi ôm Timmy đi lướt qua Đường Dịch Xuyên, dường như Đường Dịch Xuyên hơi đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh như băng của cậu ấy xẹt qua cổ tay tôi, tạo ra luồng điện rất rất nhỏ, khiến lòng tôi sợ hãi.
Cuối cùng cậu ấy không nói gì cả.
Tôi nghĩ có lẽ là tôi say quá rồi.
Cuối cùng ngồi vào xe, xem ra Timmy rất mong chờ những chuyện xảy ra đêm nay, cậu ấy nhìn tôi thâm tình, lông mi dài khẽ rung, ngón tay bắt đầu không ngoan ngoãn nữa mà lướt trên người tôi.
Hiện giờ tôi và Timmy đều độc thân, an ủi nhau một chút cũng là chuyện bình thường, tôi biết rõ, chỉ cần thể hiện được ít quan tâm ôn tồn, chắc chắn gạo sẽ nấu thành cơm.
Nhưng tôi vẫn bỏ tay Timmy ra khỏi thắt lưng mình, tôi thật sự thành khẩn nhận sai với cậu ta, nói tôi không cứng nổi, chúng ta vẫn nên học luật thôi.