Thẩm Nghi Chi đứng bên cửa sổ, giơ tay đặt lên bệ cửa sổ, da thịt trắng như tuyết cơ hồ cùng bức tường trắng kia hòa làm một thể.
Nàng còn mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt kia, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với vẻ mờ mịt của nhân vật Nguyễn Nhân Mộng trong phim, màu lam nhàn nhạt càng làm nổi bật vẻ xa cách, vắng vẻ của nàng.
Khuôn mặt Ninh Trĩ nhất thời đỏ bừng, cô ở trước mặt Thẩm Nghi Chi có lòng tự trọng đặc biệt mãnh liệt, tuyệt đối không chịu ở thế hạ phong, đang muốn phản kích.
Thẩm Nghi Chi lại nói: "Lần diễn đầu tiên, em nhập vai."
Lời phản kích đến bên miệng không thể không nuốt trở về, Ninh Trĩ chờ lời tiếp theo của nàng.
"Nhưng nhập vai chính là Ninh Trĩ, không phải Trì Sinh." Thẩm Nghi Chi nói.
Ninh Trĩ giật mình, cô không ngờ cảm giác của Thẩm Nghi Chi lại nhạy như vậy.
Lúc quay lần đầu tiên, cô quả thật đã bị Thẩm Nghi Chi đưa vào tình huống miêu tả trong phim, thậm chí không để ý khi vào phim sẽ là chính mình hay là Trì Sinh.
"Ninh Ninh." Thẩm Nghi Chi gọi cô một tiếng.
Ninh Trĩ ngẩng đầu.
"Em có loại cảm giác này hay không..." Thẩm Nghi Chi lộ ra thần sắc suy tư một chút, tốc độ nói cũng chậm rãi xuống: "Cái đạo diễn Mai hình dung chính là Trì Sinh hận không thể một ngày nhìn hết được hoa ở Trường An, cực kì đắc ý, cảm giác trên đời này không có chuyện mà mình làm không được. Tất cả tiếc nuối đều có thể được bù đắp, tất cả nguyện vọng cũng đều nằm trong tầm tay."
Ninh Trĩ hơi chần chờ một chút, gật gật đầu: "Có."
"Thay thế chính mình." Thẩm Nghi Chi nói.
Ninh Trĩ nhất thời không kịp phản ứng, căn cứ vào mấy tiết diễn xuất mà lúc cô đi học, còn có nghe nói bình thường, chuyện nhập vai đều là diễn viên sẽ thay mình vào nhân vật.
Nhưng Thẩm Nghi Chi lại nói, để nhân vật thay thế cô.
Vẻ nghi hoặc của cô toàn bộ bày ra trên mặt, ngạc nhiên nhìn Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi cuối cùng cũng cười một chút, kiên nhẫn nói: "Cảm xúc của con người là chung, em còn không có cách nào dung nhập mình vào nhân vật, vậy thì không ngại đảo ngược lại, thử diễn chính mình một lần đi."
Diễn bản thân sẽ dễ dàng hơn nhiều so với diễn người khác.
Ninh Trĩ lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, Thẩm Nghi Chi đang chỉ điểm cho cô.
Cô không khỏi có chút không được tự nhiên, không muốn thừa nhận ý tốt của Thẩm Nghi Chi, nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói nghe xong cũng không có trả lời lại.
Mình có nên nói lời cảm ơn không?
Ninh Trĩ nghĩ, dù sao Thẩm Nghi Chi cũng là tiền bối, được nàng chỉ điểm tuyệt đối cũng không tính là chuyện gì quá mất mặt đi.
Cô đấu tranh với lòng tự trọng mãnh liệt của mình, một câu cảm ơn đã đến bên miệng, đang muốn nói ra, Thẩm Nghi Chi liền giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô một cái: "Em tự cảm thụ một chút đi."
Nói xong liền bỏ đi.
Câu cảm ơn kia cuối cùng cũng treo ở bên miệng Ninh Trĩ, không thể nói ra.
Cô ngẩng đầu sờ vai mình một chút, không hiểu sao lại cảm thấy ảo não.
Diễn qua diễn lại nhiều lần như vậy, thời gian cũng đã không còn sớm, đợi đến khi các tổ lại vào vị trí, lần thứ mười một bắt đầu quay, Ninh Trĩ lại cảm thấy áp lực rất lớn.
Giang Bằng đứng ở bên ngoài, hai tay không ngừng xoa nắn vào nhau, so với cô còn khẩn trương hơn.
Ninh Trĩ hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, Mai Lan ra hiệu, đánh ván "Ba".
Bắt đầu rồi.
Bên cửa nửa mở, Trì Sinh mang theo đồ vẽ đi vào, lần đầu tiên cô tới nơi này là bởi vì bị Nguyễn Nhân Mộng hấp dẫn, cô không khỏi có rất nhiều tò mò về nơi nàng ở.
Trì Sinh đi hai bước liền dừng lại, không chút che dấu mà đánh giá gian phòng này.
Cô có vài phần câu nệ khi mới đến nhà người khác làm khách, ánh mắt xa lạ, nhưng mặt mày lại giãn ra, ánh mắt trong suốt.
Cửa đóng sầm sau lưng cô một tiếng, đánh giá của Trì Sinh bị cắt đứt, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Nhân Mộng đang đi tới bên cạnh cô.
Nguyễn Nhân Mộng cao hơn cô vài xăng-ti-mét, đứng bên cạnh cô, mấy xăng-ti-mét này giống như được phóng đại ra gấp mấy lần, phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thấy được ánh mắt của nàng.
Họ đến gần nhau.
Hơi thở trên người Nguyễn Nhân Mộng đều chui vào mũi cô.
Kỳ lạ, một nữ tử phong trần như vậy nhưng mùi hương trên người nàng cũng không phải là mùi nước hoa rẻ tiền gì, mà là một cỗ hương phấn giặt nhàn nhạt được ánh mặt trời phơi qua. Vừa tươi mát, lại vừa mang theo chút ấm áp nhẹ nhàng, không chút nóng bỏng.
Trì Sinh thích mùi hương như vậy, nhưng lại vì khoảng cách thân mật quá mức giữa các nàng mà cảm thấy không được tự nhiên.
Nguyễn Nhân Mộng lại thản nhiên hơn nhiều, nàng chưa nói đến sự thân mật của cả hai, nhưng trong ánh mắt lại có một phần trêu tức, nhẹ nhàng nhìn lướt qua người Trì Sinh, quét đến mức Trì Sinh không khỏi căng thẳng, trong mắt nàng lại nửa mỉm cười, hỏi: "Là muốn tôi đứng đó không nhúc nhích cho em vẽ sao?"
Trì Sinh không khỏi bị ánh mắt mỉm cười của nàng hấp dẫn, nhịn không được lại ngắm thêm vài lần, lập tức cô cảm thấy một loại cảm giác bất an khi bị người dắt đi.
Cô bước nhanh đến giá vẽ và nói: "Không."
Một mặt nói, một mặt ngồi trên ghế trước giá vẽ.
Thời gian vài giây này, tâm tư tuổi trẻ linh hoạt liền chuyển qua, cảm thấy cảm giác mình vừa mới bỏ qua chính là vẻ yếu thế, đáy lòng vì vậy mà dâng ra lên một trận không phục nho nhỏ.
"Chị cứ việc chị làm, em cam đoan sẽ vẽ cho chị hài lòng." Trì Sinh thổi phồng tài năng của mình lên, nói xong chính mình lại nở nụ cười trước.
Nụ cười của cô cực kì rõ ràng sáng sủa, là một loại sáng ngời cùng với vẻ tự tin không dính khói mù.
Nguyễn Nhân Mộng không khách khí với cô, đơn giản "Ừ" một tiếng, liền từ bên cạnh cô đi tới, bỏ lại một câu: "Em cũng tự nhiên."
Vẽ chân dung cần người mẫu là bởi vì mỗi người đều có một phong cách độc đáo khác nhau, họa sĩ đối chiếu người mẫu với bản thân mình, sau đó có thể tối đa hóa khí chất của cô trên giấy vẽ.
Người năng động tất nhiên là càng khó khăn hơn.
Nhưng thà ngây thơ lại có rất nhiều thời gian, hơn nữa, cô rất vui khi vẽ một Nguyễn Nhân Mộng trong cuộc sống hàng ngày.
Nguyễn Nhân Mộng đối với cô có sức hấp dẫn không rõ ràng, cô tình nguyện dùng ánh mắt để miêu tả từng tấc da thịt trên người nàng, sau đó lại dùng cọ vẽ trong tay cô đặt lên trên giấy, điều này làm cho cô cảm thấy khoái trá.
Nói là mặc dù làm chuyện của mình, nhưng Nguyễn Nhân Mộng cũng không có làm gì đặc biệt.
Nàng tưới nước cho mấy chậu cây xanh nho nhỏ trên bệ cửa sổ, sau đó đặt trái cây tươi lên khay trái cây. Chóp mũi của Trì Sinh hơi nhún nhún, giống như ngửi thấy mùi trái cây.
Nàng đi lại thoải mái trong phòng, giống như trong phòng này chỉ có một mình nàng.
Nàng ngồi xuống bật tivi lên, ấn lên một kênh để xem, âm sắc của tivi thời đại đó không được tốt lắm, nghe kỹ lại có chút mơ hồ.
Trì Sinh chuyên chú quan sát nàng, nhìn tay nàng, ngón tay thon dài trắng nõn nền kia, cổ tay mảnh khảnh như ngọc kia, nhìn ánh mắt của nàng giống như hồ ly, có lẽ đến ban đêm, khóe mắt khi nhấc lên liền sẽ thật sự trở thành hồ ly tinh.
Nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng, chiếc váy dài màu xanh nhạt làm cho nàng ấy cực kỳ có vẻ hiền thục khi làm việc nhà. Nhưng những đường cắt tỉa bên người lại phác họa vóc dáng đẹp, vừa tròn vừa đủ của nàng.
Mâu thuẫn, nhưng lại hài hòa như vậy.
Trì Sinh không chớp mắt dùng ánh mắt miêu tả người phụ nữ này, tay cầm bút vẽ lại hình thức ban đầu trên giấy.
Cô đã không cảm thấy được sự vui mừng như vậy trong một thời gian dài.
Âm thanh phát ra trên tivi không ảnh hưởng đến cô chút nào, cô chuyên tâm đem toàn bộ cảm hứng phát ra đều vẽ lên trên giấy.
Cô đứng sau giá vẽ, thân hình gầy gò mà cao ngất, đồng phục cổ áo xanh ngắn tay làm nổi bật làn da trắng đặc biệt trên cổ cô. Cô thật sạch sẽ, sự trẻ trung và tự tin đặc trưng của một thiếu niên trong khuôn viên trường đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người cô.
Ngón tay thon dài nắm bút vẽ, đôi mắt hơi rũ xuống, khóe môi thoáng có chút ngẩng lên, mặt mày mang theo một cỗ hăng hái bẩm sinh.
Nguyễn Nhân Mộng đứng lên.
Trong lúc này Trì Sinh còn chưa nhìn thấy nàng rời đi, rất nhanh lại trở về, Nguyễn Nhân Mộng đi tới bên cạnh cô.
Cọ trên tay Trì Sinh dừng một chút, ngửa đầu nhìn nàng liền cảm giác da mặt bị dán lên một thứ gì đó cực kì lạnh.
Trì Sinh "tê" một tiếng, phản xạ có điều kiện mà né tránh, liền nhìn thấy là nước trong bình thủy tinh màu xanh biếc, khí lạnh trên thân bình bốc lên, ngưng tụ nước lại.
Sự lạnh lẽo bất thình lút này khiến cho cảm giác nóng bỏng của Trì Sinh nguội lạnh trong chốc lát, nhưng khi cô chống lại đôi mắt của Nguyễn Nhân Mộng thì một chỗ khác trong lòng lại bắt đầu nóng lên.
Cô nói: "Cảm ơn chị."
Cúi đầu, nhận lấy.
Nguyễn Nhân Mộng lại không rời đi, nàng vẫn như cũ đứng ở bên cạnh cô. Nhìn nàng, Trì Sinh tự dưng cảm thấy có một trận áp lực, nhưng lại tựa hồ không phải là áp lực, ánh mắt trên đỉnh đầu phảng phất như một con rắn nhỏ giảo hoạt, dùng sức chui vào trong lòng cô.
Tay Nguyễn Nhân Mộng vuốt ve khuôn mặt cô, Trì Sinh nghiêng đầu nhưng không triệt để né tránh. Nguyễn Nhân Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, cười đến nổi Trì Sinh có chút ngượng ngùng. Cô ngửa đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt cô trong suốt, còn mang chút ngây ngô luống cuống khó có thể che dấu.
Nụ cười của Nguyễn Nhân Mộng càng sâu hơn vài phần, thanh âm của nàng cũng nhẹ nhàng xuống: "Trì Sinh, nhắm mắt lại."
Trì Sinh mơ hồ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô lại đột nhiên mất chủ kiến, chỉ kinh ngạc nhìn người trước mắt. Ý cười của Nguyễn Nhân Mộng càng sâu, ánh mắt lại càng triền miên.
Lúc Trì Sinh không biết làm sao, nàng che hai mắt cô lại. Trì Sinh chớp chớp mắt, lông mi dài đảo qua lòng bàn tay mềm mại của nàng, một giây sau liền cảm giác có đôi môi mềm mại hôn lên.
Hô hấp của Trì Sinh chậm lại, cô ngây ngô sững sờ tại chỗ, đột nhiên tim đập đến hai tai ù ù lên. Mà Nguyễn Nhân Mộng căn bản không cho cô có thời gian thích ứng, nụ hôn của nàng mang theo áp bách cùng xâm lược, không chút lưu tình tách đôi môi của cô ra, thăm dò vào trong miệng cô.
Trì Sinh mở to hai mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy lòng bàn tay của nàng.
Ý thức từ trong hỗn loạn giãy dụa ra, nhưng trong một giây lại rơi vào trong nhu tình như nước này.
Nguyễn Nhân Mộng ngồi ngang trên đùi cô, nàng thật nhẹ, Trì Sinh cơ hồ không cảm giác được sức nặng của nàng. Một tay nàng che hai mắt cô, một tay nâng gáy cô, Trì Sinh cảm giác được mình hoàn toàn bị khống chế, đôi môi của Nguyễn Nhân Mộng nóng bỏng mà mãnh liệt, quấn lấy lưỡi cô vừa mυ"ŧ vừa nghiền nát.
Mùi hương tự nhiên yêu thích kia cùng với loại khí tức trên cơ thể càng tăng thêm sự mập mờ mà chiếm cứ đi khứu giác của cô, răng môi của các nàng mãnh liệt giao nhau.
Trì Sinh trong lòng cảm thấy một trận kinh hoảng, ý chí yếu đuối còn sót lại thì thầm không nên, cô rốt cục nhớ tới việc muốn giãy dụa. Nguyễn Nhân Mộng nâng gáy cô, đem nụ hôn đưa vào càng sâu, môi lưỡi quấn lấy nhau, nàng mυ"ŧ lấy lưỡi cô, cắn một cái liền khiến Trì Sinh run rẩy một trận, có chút đau, nhưng càng nhiều hơn lại là một trận tê dại khó có thể ngăn cản.
Trì Sinh mở to hai mắt, lại bị lòng bàn tay ôn nhu mà kiên quyết kia che khuất tầm mắt.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác nào như vậy, bây giờ giống như rơi vào một điều cấm kỵ bí mật của mùa Xuân. Trong mộng, hết thảy đều không chân thật, mà sự ôn nhuyễn trong ngực lại chân thật như vậy, chân thật đến mức thu được toàn bộ tâm trí của cô.
Trì Sinh bất lực giống như một đứa nhỏ dầm mưa mà ướt sũng, ở trong lòng bàn tay của Nguyễn Nhân Mộng mặc cho nàng đùa bỡn.
Cô nhịn không được một trận nức nở, thân thể cũng run rẩy theo.
Nụ hôn như gió bão táp từ từ chậm lại thế công, từng chút từng chút khẽ mổ ở khóe môi và chóp mũi cô, từng chút từng chút giống như hôn lên trái tim Trì Sinh.
Mí mắt Trì Sinh vô lực rung động, bàn tay che trước mắt cô rốt cục cũng được rút ra, cô nhìn thấy Nguyễn Nhân Mộng đang dùng trán chống lên trán của mình.
Khóe mắt Nguyễn Nhân Mộng nhiễm một chút ửng đỏ, sinh ra vẻ mị hoặc hấp dẫn, càng nhìn tình ý càng kéo dài: "Tối hôm đó khi nhìn thấy ánh mắt của em, chị liền muốn làm chuyện như vậy với em."
Nếu trong mắt Nguyễn Nhân Mộng có một cái bẫy, Trì Sinh tin tưởng chắc chắn rằng mình nhất định sẽ triệt để rơi vào.
Cô ôm chặt lấy Nguyễn Nhân Mộng, ngửa đầu hôn môi, cằm cùng cái cổ trắng trẻo của nàng. Cô nóng bỏng mà cấp bách, tình ý trong lòng cô nồng đậm đến khó có thể kể ra, cô dùng sức mà hôn Nguyễn Nhân Mộng, từng tấc từng tấc dùng môi liếʍ láp trên da thịt mềm mại của nàng.
Tay cô bất giác run rẩy, cách vải vóc mà xoa xoa cái eo mảnh khảnh của Nguyễn Nhân Mộng, Nguyễn Nhân Mộng dung túng ngẩng đầu lên, không hề che giấu hướng cổ đưa đến bên miệng Trì Sinh, ngón tay của nàng khó nhịn mà cắm vào trong mái tóc ngắn của Trì Sinh.
Trì Sinh giống như một quả hạnh màu xanh, còn chưa chín mềm, vẫn còn mùi vị chua ngọt. Nàng nhiệt tình mà vội vàng, nhưng thủy chung lại không khống chế được.
Cô rốt cục từ trên cổ Nguyễn Nhân Mộng mà ngẩng đầu lên, ủy khuất mà luống cuống.
Ánh mắt cô ướt mềm, trên lông mi dính một giọt lệ, hơi run rẩy, cô nhìn vào trong mắt Nguyễn Nhân Mộng, nơi đó mềm mại rộng rãi, phảng phất có thể dung nạp tất cả của cô.
"Ngoan, đừng nóng vội." Giọng nói của Nguyễn Nhân Mộng mềm mại như có thể vặn ra nước, nàng nắm lấy tay Trì Sinh, dọc theo đôi chân trắng như tuyết mà tiếng vào mép váy.
Đầu ngón tay Trì Sinh nóng lên, cô nhìn Nguyễn Nhân Mộng không chớp mắt.
Nguyễn Nhân Mộng cúi đầu thở dốc, tiếng thở dốc của nàng rất dễ nghe. Khoảnh khắc khi nghe được, vành tai của Trì Sinh đều đỏ cả lên.
Ánh mắt của nàng dần dần ướŧ áŧ, ngực phập phồng tăng lên hạ xuống, nàng đối diện với ánh mắt của Trì Sinh, khóe môi giống như yêu tinh mà vểnh lên, xinh đẹp quyến rũ. Trán Trì Sinh vô thức thấm ra mồ hôi hột.
Tình yêu phải ẩm ướt và lây lan như vậy, chẳng hạn như suối nước nóng, chẳng hạn như sương mù đầm lầy, không khí ẩm ướt mà dính lại với nhau.
Chợt, thân thể của Nguyễn Nhân Mộng run lên, vệt ẩm ướt trong mắt nàng phản chiếu ra bộ dáng của Trì Sinh. Trì Sinh mê muội mà nhìn nàng, còn chưa kịp bắt được tình cảm trong mắt nàng, nàng liền cúi đầu đặt trên vai Trì Sinh.
"Dừng!" Âm thanh của Mai Lan chợt vang lên, giống như một tia chớp bổ ra tình cảm mờ mịt của hai người.
Thẩm Nghi Chi đứng lên, cúi đầu lo mặc lại quần áo.
Ninh Trĩ sững sờ, còn đang trong vai diễn, cô chỉ cảm thấy xung quanh thoáng cái lạnh xuống. Có rất nhiều người đang cười, Mai Lan cũng đang cười, giơ tay lên kề lên vai cô.
"Không sai, ngoài dự liệu của tôi, tốt hơn rồi." Cô ta khen ngợi một cách chắc chắn.
Người trong tổ đạo cụ vây quanh sửa sang lại đạo cụ, Ninh Trĩ bất tri bất giác bị chen sang bên cạnh, cô mất hồn mà đứng đó. Giang Bằng hưng phấn đi tới, líu ríu nói cái gì đó.
Ninh Trĩ một chữ cũng không nghe vào.
Cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nghi Chi đang ngồi phía đối diện.
Thẩm Nghi Chi dựa vào ngồi trên một cái ghế, đang hơi nghiêng mặt nói chuyện với đạo diễn Mai.
Mặt mày nàng ôn hòa, thỉnh thoảng cười một chút, nói cái gì đó, so với bình thường cũng không có gì khác biệt.
Cảnh giường chiếu vừa rồi dường như không hề ảnh hưởng đến nàng, Ninh Trĩ vô cớ lại cảm thấy mất mát.
Đột nhiên, Thẩm Nghi Chi quay đầu nhìn về phía này.
Trong lòng Ninh Trĩ nhảy dựng lên, các nàng cách người qua lại trên phim trường trong nháy mắt nhìn nhau. Ánh mắt Thẩm Nghi Chi chợt ghé quá, trong mắt nhiễm nụ cười như có như không, Ninh Trĩ xuất thần nhìn nàng. Còn chưa kịp nhìn rõ ràng, liền đã thấy Thẩm Nghi Chi giơ tay điểm lên môi dưới của mình, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện với đạo diễn Mai.
Ninh Trĩ nhất thời không rõ ý tứ của nàng, giật mình trong chốc lát. Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trên mặt giống như nổ tung huyết sắc, đỏ tươi.
Cô vội vàng xoay người xin gương trang điểm của Dương Dương, mở ra nhìn, môi cô bị hôn đến xưng lên đầy đặn như cánh hoa hồng, phía trên còn dính cả son môi của Thẩm Nghi Chi.
***HẾT CHƯƠNG 6***Thác Nhĩ: Lần đầu tiên viết cảnh H bị che phân nửa kiểu này:)))