Chương 7: Cao H

Vừa mới bắt đầu chỉ dám đi vào một chút. Để qυყ đầυ dương cụ giả ở ngòai miệng huyệt không dám cho nó đi vào. Tương Hi cảm nhận được côn ŧᏂịŧ Tương Nhiên cắm trong hậu huyệt đang chờ đợi động tác của mình. Nhưng cậu sợ hai động nhỏ của mình không thể chịu nổi hai tính khí thô to đó. Kia. . . Kia cho dù nó rất kí©h thí©ɧ.

- Cha, có thể không cần cắm vào không? Rất trướng, ta sợ đau a.

Đương nhiên Tương Nhiên biết cậu sợ. Vì từ trước giờ mình cùng Tương Hi cũng chưa từng thử qua song long nhập động. Nhưng là hôm nay hắn đã chuẩn bị tốt, cho nên liền dụ dỗ nói.

- Bảo bối, đừng sợ a! Cha biết ngươi có thể, cầm cự căn cắm vào đi, ngoan ~ ngươi sẽ thực thích.

Tương Hi còn rất nhác gan, vẫn bất động nắm chặt dương cụ giả.

Tương Nhiên dụ dỗ không thành công, đành phải dùng hành động thực tế. Đem bàn tay giật lấy côn ŧᏂịŧ giả trong tay Tương Hi, dựa vào bên tai nói:

- Nếu. . . Bảo bối không dám. . . Cha sẽ giúp ngươi!

Nói xong, không cho Tương Hi thời gian phản ứng, liền dùng sức đem dương cụ giả đẩy mạnh vào hoa huyệt. Tương Hi nháy mắt cảm nhận được một cổ cảm giác phong phú từ tiểu huyệt truyền đến.

- Ân. . . A! ! !

Giả dương cụ vừa tiến vào Tương Hi hoa huyệt đã bị để tại mẫn cảm nhất địa phương, hoa tâm bị lãnh cứng rắn tính khí đυ.ng chạm, Tương Hi cảm thấy hai cái động dưới hạ thân đã bị căng ra tới cực hạn. Hơn nữa gậy mát xa lớn còn không ngừng trêu chọc âm đế. Tương Hi thật sự không biết nên đối mặt sao với tình huống này, hai chỗ mẫn cảm nhất đều bị Tương Nhiên khống chế. Cúc huyệt phía sau bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kiềm chế, tiểu huyệt cùng hoa đế thì bị dương cụ giả gian da^ʍ, này thật đúng là bị khi dễ cả mười phần. Bên có lợi không cần nói, nó tất nhiên thuộc về Tương Nhiên a.

- Bảo bối, thấy thế nào a? Thích hay khó chịu? Cha liền giúp ngươi đút no hai cái tao huyệt đói khát!

Nói xong còn đem dương cụ trên tay đâm sâu vào nhục huyệt.

- Ân ~ Aha. . . Cha cầu ngươi. . . Cầu ngươi buông tha cho ta, hảo trướng hơn nữa rất kí©h thí©ɧ, ta thừa chịu không nổi, cầu cha ngươi mà. . .

Tương Hi đang nằm úp sấp nghiêng đầu lại nhìn khuôn mặt nhiễm đầy du͙© vọиɠ của Tương Nhiên cầu xin. Tuy cầu xin là thế nhưng không thể phủ nhận là có một cổ kɧoáı ©ảʍ đang đánh úp vào cậu thậm chí Tương Hi còn ảo giác mình đã tiết ra ngoài.

Tương Nhiên cảm thấy như mình điên rồi, hắn nhìn Tương Hi khóc mà du͙© vọиɠ chiếm hữu càng thêm bừng bừng phấn chấn. Cho nên tuy Tương Hi cầu tình, nhưng hắn không những không dừng động tác mà càng hung bạo, hăng hái hơn, càng muốn làm Tương Hi khóc thương tâm hơn.

- Bé ngoan, ngươi ngoan ~ cha đang yêu thương ngươi a! Từ từ rồi quen, ngươi sẽ thích, nói không chừng sau khi sẽ cầu cha nhanh lên nha ~

Tương Nhiên ôn nhu như ngọc buông lời tàn nhẫn, trên tay cùng thân thể bắt đầu vô tình địa chấn tác.

- Cha, nhẹ chút. . . Nhẹ. . . . Điểm! Ân ha ~

Tương Nhiên trừu động nửa thân dưới, cùng dương cụ giả trong tay hai cái phối hợp tiết tấu vô cùng vừa vặn. Côn ŧᏂịŧ hắn thượng sâu trong cúc huyệt thì dương cụ giả sẽ bị nhổ ra, và ngược lại khi dương cụ giả dùng sức sáp nhập tiểu hoa huyệt hoạt nộn, Tương Nhiên sẽ đem tính khí từ cúc huyệt khẩn trí rút ra. Chính là ㄧ hai cái động của Tương Hi luôn có cây gậy thay phiên đút no thao lộng. Trong hoa huyệt cậu không ngừng chảy ra mật dịch trong suốt, cúc huyệt đằng sau cũng chảy ra không ít dịch ruột non. Tương Nhiên cảm thấy Tương Hi đã bị mình dạy dỗ không khác gì búp bê tìиɧ ɖu͙©, chẳng qua. . . Hắn rất thích nha, thẹn thùng haizz!

(~^o^)~ (~^o^)~ Hehe