Chương 5: H

- Bảo bối, ngươi. . . Tiểu huyệt cao trào a, bị cha đánh hoa huyệt cùng âm đế thích như thế sao?

Tương Nhiên đem mắt nhìn tiểu bảo bối nhà mình đang khóc thật thương tâm.

- Mới không có! Cha thật quá đáng, ta không thèm để ý đến cha nữa, ô. . .

Tương Hi khóc đến đỏ cả mắt ghét bỏ quát. Tương Nhiên có chút tức giận nói.

- Hi Hi, ngươi sao có thể nói không để ý tới cha, rõ ràng ngươi mới là người sai trước a! Cha chính là đang dạy dỗ ngươi. Chẳng lẽ Hi Hi ngươi cảm thấy mình rất oan ức sao?

Tương Nhiên đem vấn đề đẩy trở về.

Nghe xong, Tương Hi biết được chính mình đuối lý, vẫn là muốn làm nũng một chút.

- Chính là. . . Chính là. . . Phía dưới đau quá a! Cha mà giúp ta xoa bóp đi ~

Tương Hi nắm lấy tay Tương Nhiên hướng tới hạ thân, cũng tại môi Tương Nhiên hôn một cái.

- Tiểu yêu tinh, ngươi thật là rất câu nhân nha!

Tương Nhiên cảm thấy du͙© vọиɠ chính mình đã muốn trướng đau đến không chịu nổi.

Tương Hi nằm trên giường cố gắng câu dẫn, bày ra biểu tình mị nhãn như tơ. Tương Nhiên cảm thấy nhi tử dưới thân thật đúng là một tiểu yêu tinh. Hắn liền hướng tới hạ thể của Tương Hi, bắt đầu nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, lúc sau lại tăng lực đạo vuốt lộng, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt chảy thành ròng.

- Thực thoải mái đi! Muốn cha đi vào không, bảo bối nhi?

Tương Nhiên vẫn thủy chung một lòng ở ngòai hoa huyệt trêu đùa khıêυ khí©h, mãi vẫn không chịu đưa ngón tay vào trong.

Tương Hi vặn vẹo thắt lưng muốn đem ngón tay Tương Nhiên nuốt vào, nhưng vẫn vô pháp thực hiện được.

- Bảo bối, ngươi không thể phạm quy a, nói ra, nói ra ta liền hoàn thành yêu cầu của ngươi.

- Cha, đi. . . Tiến vào. . . Cắm. . . Hảo ngứa, ân. . .

Tương Hi lắc đầu cắn môi không chịu khuất phục.

- Nói rõ ràng, nói ra cha liền cho ngươi.

Tương Nhiên đem tay phủ lên nhủ thịt đầy đặn của Tương Hi xoa nắn làm cậu càng thêm khó chịu.

- Cha, cầu xin ngài! Ta. . . Ta muốn. . . ngón tay của cha, cắm vào hoa huyệt bảo bối, hoa huyệt hảo ngứa, cha mau đi mà!

Tương Hi ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt nói ra những lời dâʍ đãиɠ.

- Thực ngoan, bảo bối, cha thanh toàn cho ngươi.

Nói xong Tương Nhiên liền đem hai ngón tay đồng thời cắm vào nộn huyệt khẩn trí, bắt đầu mạnh mẽ khuấy động, dùng tay đè ép vách tường thịt mà ma sát.

Không lâu sau, lại tăng đến ba ngón tay, rồi bốn ngón, điên cuồng trừu động cắm vào hoa huyệt. Đυ.ng ngay tới hoa tâm, khiến cho Tương Hi rêи ɾỉ không ngừng.

- Cha, ta muốn bắn, cầu ngươi. . .

Tương Hi rất nhanh đã bị ngón tay thao đến cao trào, Tương Nhiên mỉm cười thản nhiên nhìn Tương Hi, phun ra lời cự tuyệt.

- Không được! Nhịn một chút. . . Nếu bảo bối bắn ra, ngươi biết hậu quả sẽ thế nào đấy. . .

Tương Nhiên không cho phép cậu phóng thích. Mồ hôi trên trán đọng thành một mảng nhưng nhìn thế nào cũng thấy vô cùng gợi cảm câu nhân.

Tương Hi xong câu trả lời khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương đến phát khóc. Nhưng cậu biết không thể làm trái ý. Lần trước sau khi cậu cải lời Tương Nhiên đã bị một đống đạo cụ làm cho thực thảm. Cầu xin tha thứ cũng không được, chỉ đành xin giáo sư cho nghĩ một ngày. Tương Nhiên luôn như vậy, luôn muốn cậu nghe lời tuyệt đối. Cậu rất muốn phản kích lại tuy nhiên điều đó là không thể.