Chương 2: Đánh mông

Ba! Ba! Ba!

Tương Nhiên rất nhanh đã đánh vào bờ mông Tương Hi ba cái, liền dừng lại, ba cái đánh này nào phải là trừng phạt, mà chỉ muốn Tương Hi tỉnh lại nghênh đón hình phạt của mình, hình như nó cũng có ít tác dụng. Bởi vì ba phát đạn vừa rồi dùng lực rất mạnh a, thế là Tương Hi liền bị đau mà tỉnh, rồi lập tức không biết vì sao chính mình có thể trở về nhà mình nằm ở trong phòng lại còn nằm sấp úp mặt vào chân của cha, tư thế thật khiến người khác phải xấu hổ, nhưng có cái gì không đúng? Chính là cảm nhận được sự tức giận của cha.

- Cha mà, để ta đứng lên, ta không. . . Đau!

Tương Hi giãy dụa đứng dậy, nhưng một câu còn chưa nói xong liền bị Tương Nhiên đè thân xuống, giơ tay lên đánh thêm một cái vào mông.

- Bảo bối, ta có cho phép ngươi đứng lên sao? Ngươi cuối cùng tỉnh, như vậy có phải hay không hẳn là nên giải thích tất cả sự tình phát sinh ngày hôm nay a, nhà bạn ngươi sao lại ở quán bar nha.

Tương Nhiên vừa nói chuyện, tay liền nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa bờ mông bị đánh đến ửng hồng của Tương Hi.

- Cha, có thể trước hết để cho ta đứng lên rồi sẽ giải thích rõ ràng với ngươi được không? Như vậy. . . . . Thực xấu hổ a.

Lần này Tương Hi nói rất cẩn thận không dám tùy tiện lộn xộn, cũng chờ đợi Tương Nhiên đáp lại.

- Không được á ~ bảo bối, ta thực tức giận nha, cho nên ngươi cứ như vậy từ từ giải thích cho ta nghe đi! Nghe xong nhiều khi ta còn vui vẻ giảm bớt hình phạt đi nha.

Tương Nhiên dùng ngữ khí cường ngạnh cự tuyệt yêu cầu của Tương Hi.

Tương Hi biết mình không thể làm trái ý cha, thế là đành phải duy trì tư thế xấu hổ này, mở miệng giải thích.

- Bởi vì là bạn tốt ta cuối cùng cũng có người yêu nên muốn chúc mừng a, ta liền cùng bọn họ đi đến quán bar tổ chứ, ta không thể cự tuyệt a! Cha, là tại sợ ngươi không cho ta đi, sẽ trực tiếp lái xe chở ta về, đành phải lừa ngươi nói là muốn đi tới nhà bằng hữu chơi, thực xin lỗi ~ không cần trừng phạt ta được không, ta sẽ ngoan, nhất định sẽ không dám tái phạm.

Tương Hi quay đầu dùng biểu tình cầu tình đáng thương nhất làm người ta rất dễ dàng xiêu lòng .

- Bảo bối, ngươi rõ ràng chỉ biết ta không thích bị người khác lừa gạt, bởi vì là ngươi, ta càng không thể chịu được, tuy rằng là việc nhỏ, nhưng là. . . Bị người mình tín nhiệm nhất lừa, cho nên ta thực sinh khí, vì vậy vật nhỏ à, ngươi phải làm thật tốt để trấn an ta nha.

Tương Nhiên dùng giọng trầm thấp nói ra, liền đối với Tương Hi như một lời tuyên án.

Nói xong, không đợi Tương Hi kịp phản ứng, liền đem tay hướng cặp mông đã bị đánh đến sưng đỏ " Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!"

Sau khi bị đánh vài cái, Tương Hi cuối cùng cũng nhịn không được cầu xin tha thứ, bình thường được cha cẩn thận che chở, chưa bao giờ biết khi cha tức giận sẽ trừng phạt hung ác như vậy, một chút nương tay cũng không có như muốn mình khắc sâu vào đầu. Cảm giác tủi thân ập đến, nước mắt cậu như mưa mà chảy xuống.

- Ô. . . Ô. . . Ô. . . Cha, đau quá! Đừng đánh, đau quá.

Tương Hi một bên cầu xin tha thứ, một bên lại cố vặn vẹo cơ thể như muốn thoát khỏi những phát đánh đó, nhưng hắn càng giãy dụa liền phát hiện mông càng bị đánh mạnh hơn, đau đớn khó nhịn, Tương Hi liền khóc, khóc đến Tương Nhiên cuối cùng cũng phải dừng động tác lại, kỳ thật Tương Nhiên cũng mới đánh hơn mười cái mà thôi, nhưng sau khi nghe tiểu bảo bối khóc, thật sự không đành lòng đánh nữa.

Thấy cha không đánh nữa Tương mới miễn cưởng nín khóc, chỉ thút thít vài cái, nhưng là Tương Hi không biết màn xử phạt tiếp theo còn đáng sợ hơn.