Chương 2

“Ngươi đừng khóc a, nam nhi không dễ rơi lệ, không thể động chút liền khóc.”

Thô nhân ngốc tiêu sái dùng khăn tay của mình lau mặt giúp Mộng Ngọc, lau vài cái mới nhớ tới trên khăn có mồ hôi của mình nhưng lệ kia cứ không ngừng chảy, thô hán ngốc nghếch đành ném khăn mặt xuống, dùng ngón tay giúp y lau khóe mắt cùng gương mặt. Ngón tay thô ráp, đem làn da mặt non mịn của Mộng Ngọc biến thành từng đạo hồng ngân.

Lệ không dừng được hơn nữa nhìn đến bản thân bị ngón tay tạo thành thương tổn, thô nhân tay chân có điểm rối loạn. Bàn tay to đem Ngọc Mộng kéo vào trong lòng, bàn tay to vuốt ve nhẹ tấm lưng, thô nhân ngốc hống y.

“Đừng khóc, đừng khóc, ai khi dễ ngươi sao? Hay là ta lộng đau ngươi?”

Mộng Ngọc khóc như phát tiết, mặt chôn trong quần áo vải khô, khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Y ôm chặt thô nhân, thầm nghĩ khóc một lần cho thống khoái.

Thô nhân nhìn y khóc khẩn trương đến chết, đem y kéo vào sái phòng, tìm chỗ, đem áo mình cởi ra lót trên đất, rồi mới giúp Mộng Ngọc ngồi xuống. Mộng Ngọc còn khóc, hắn đi ra ngoài lấy một chậu nước, nhúng ướt khăn mặt lau mặt cho Mộng Ngọc.

Mộng Ngọc tiếp nhận khăn, hai tay nắm vào nhau. Thô nhân cả kinh nhất thời buông khăn mặt đánh rơi.

“Ngươi bị khách nhân khi dễ sao?”

Mộng Ngọc biết người bên ngoài nhìn mình như kỹ nữ.

“Không đúng, không đúng, ta tuyệt đối không có cái ý tứ kia, ta chỉ là……”

“Ngươi không có nữ nhân sao?”

“Không có. Ta còn chưa chạm qua nữ nhân.” Tráng kiện hán tử đỏ mặt.

Mộng Ngọc nở nụ cười. “Ngươi cũng coi như ngạc nhiên, ngươi bao nhiêu tuổi?”

“21.”

“Vì cái gì còn không có cưới vợ?”

“Ta không phải người địa phương, đi ngang qua không có chỗ dừng mới tìm công việc này, qua mấy ngày, mang củi bổ xong rồi lại đi.”

“Bổ củi?” Mộng Ngọc nhìn trong sài phòng cùng bên ngoài chứa gỗ. Như là núi nhỏ, như vậy bổ bao lâu mới xong?

“Nhiều như vậy, ngươi phải làm bao lâu?”

“Không đến mười ngày là có thể xong.” Thô hán tràn đầy tự tin trả lời.

“Ta không tin.”

“Vậy mỗi ngày đến xem a, 10 ngày sẽ xong.”

“Ta đây ngày mai lại đến đây xem.”

Cứ như vậy, Mộng Ngọc ngày qua ngày lại đây xem người nọ đốn củi. Bọn họ nói chuyện phiếm như bằng hữu. Y mới biết người nọ kêu Lý Đại Ngưu.

Cách ngày sinh thần 17 của Mộng Ngọc càng ngày càng gần. Lý Đại Ngưu không nói dối, hắn đốn củi thật sự nhanh, có lẽ không đợi được sinh thần nào đó, Lý Đại Ngưu có thể lấy tiền công rồi rời đi.

Một ngày cách sinh thần 17 của Mộng Ngọc đúng một ngày, thời điểm chia tay của bọn họ sẽ đến.

“Ta làm xong việc, sau này còn có thể trở về đây gặp ngươi không?

“Không thể!”

“Vì cái gì?”

“Chờ ngươi trở về, muốn gặp lại ta là tốn ngân lượng, ngươi có sao?”

“Ta có thể đi kiếm a.”

“Không cần, gặp mặt lại có ý nghĩ gì nữa? Ngày nào đó tái kiến, ta đã không còn là ta.”

“Là sao?”

“Ngươi sẽ không hiểu được, nghe ta làm xong việc thì đi tìm quản sự việc đòi tiền công, cầm tiền rồi đi đi.”

“Có phải hay không rời đi sẽ không thấy ngươi được nữa?”

“Đúng vậy, hôm nay chính là ngày gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Ta mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi. Ngươi sau này phải tự bảo trọng.”

Không muốn cùng Lý Đại Ngưu cáo biệt, Mộng Ngọc xoay người đi. Đêm đó tiền viện vẫn cảnh thái bình ca múa náo nhiệt ồn ào. Mộng Ngọc mới đem một khách nhân hầu hạ đi rồi, liền nói uống nhiều, phải quay về nghỉ ngơi, tú bà thấy ngày mai y phải bán thân nên không nói gì thêm cho y trở về nghỉ.c