- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Yêu Thích Em Lâu Một Chút
- Chương 12: Vẫn luôn yêu thích em
Yêu Thích Em Lâu Một Chút
Chương 12: Vẫn luôn yêu thích em
Rèm cửa phòng khách được kéo rất kín, Du Gia Hưng hoàn toàn trần trụi ngồi bên mép bàn ăn, dưới mông là khăn trải bàn mềm mại.
Bánh ga tô mừng sinh nhật bị mở ra để ở một bên, đúng là vị dâu tây mà cậu yêu thích, từng quả dâu được cắt đôi xếp thành một vòng tròn bên trên kem bơ. Du Gia Hưng nhớ lại tin nhắn của Cảnh Phú Viễn lúc chiều, vừa thấy ngọt ngào vừa thấy hồi hộp.
Đã đến lúc này rồi, có bị đần mới không biết Cảnh Phú Viễn muốn làm gì.
Cảnh Phú Viễn trao cho cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó vuốt ve mái tóc cậu, dịu dàng nói:
“Nằm xuống.”
Đĩa đựng trái cây, cốc chén trên bàn đã được dịch sang chỗ khác, Cảnh Phú Viễn nâng mông Du Gia Hưng, giúp cậu chậm rãi nằm ngửa ra.
Trên bụng Du Gia Hưng có vài vệt xanh tím nhàn nhạt, Cảnh Phú Viễn nhẹ nhàng chạm vào chúng, Du Gia Hưng theo bản năng hóp bụng.
“Đau?”
Du Gia Hưng lắc đầu:
“Ngứa.”
“Ngoan, giúp em liếʍ liếʍ sẽ không ngứa nữa.”
Cảnh Phú Viễn nói, trên tay dính ít kem bơ của bánh ngọt bôi lên người cậu. Hình như bánh ngọt đã được ướp lạnh qua, kem bơ lạnh tanh chạm vào cơ thể ấm áp của cậu, làm Du Gia Hưng nhẹ nhàng run rẩy.
Cảnh Phú Viễn cúi đầu liếʍ láp kem bơ đang tan dần trên người cậu, nhiệt độ nơi đầu lưỡi như thiêu đốt cậu, rõ ràng không được chạm vào, nhưng “vật kia” bởi vì nhận được sự kí©h thí©ɧ trước giờ chưa từng có mà run rẩy đứng thẳng.
Cảnh Phú Viễn liếʍ dọc một đường lên trên, ngón tay cũng không dừng lại động tác, lấy từng ít bơ một xoa lên hai đầu v* của Du Gia Hưng. Người dưới thân đang khẽ run rẩy, anh như trừng phạt mà cắn nhẹ phần da bên hông cậu.
Kem bôi lên quá ít, không thể che lấp hoàn toàn hai đầu v* đang dứng thẳng của cậu, Cảnh Phú Viễn lại kẹp lấy hai nửa trái dâu tây, đặt lên mỗi bên một nửa, bày cực kì cân xứng.
Du Gia Hưng muốn ngẩng đầu lên nhìn một cái lại bị Cảnh Phú Viễn ấn trở lại:
“Đừng nhúc nhích, rơi xuống mất.”
Cái gì rơi xuống cơ? Du Gia Hưng sửng sốt một lát, mãi đến khi Cảnh Phú Viễn vùi đầu ngậm cắn hai bên ngực mình cậu mới nhận ra anh thả dâu tây lên đầu v* cậu.
“Muốn ăn bánh ngọt?” Thừa dịp Du Gia Hưng ngây người, Cảnh Phú Viễn nói, “Vậy thì cầu anh.”
Tuy rằng Du Gia Hưng chưa từng mở miệng xin “Muốn ăn bánh ngọt” gì cả, nhưng vẫn thuận theo Cảnh Phú Viễn mà van cầu:
“Muốn ăn, xin anh, cho em ăn đi.”
Cảnh Phú Viễn lập tức cúi đầu đút nửa quả dâu tây trong miệng cho cậu, “Ăn ngon không?”
“Kem cũng muốn…” Du Gia Hưng buông lỏng bàn tay đang nắm khăn trải bàn, với lấy tay Cảnh Phú Viễn, liếʍ mυ"ŧ ngón tay dính kem của anh.
Cảnh Phú Viễn không hề thích ăn đồ ngọt như Du Gia Hưng, bình thường chỉ ăn một miếng bánh ngọt nhỏ cũng không nổi, hôm nay lại ăn rất nhiều kem bơ, vừa liếʍ vừa cắn đem Du Gia Hưng làm đến hưng phấn.
Anh đỉnh đỉnh hông về phía trước, nơi đó đã nóng vô cùng, lúc này đang cọ vào mông cánh mông Du Gia Hưng.
Anh kéo cậu lên, vừa dùng vật kia đâm vào giữa hai bên đùi cậu vừa dò hỏi:
“Đói không, có muốn ăn bánh ngọt trước không?”
Du Gia Hưng bĩu môi, “Đói bụng…” Cậu đem hai tay khoát lên vai Cảnh Phú Viễn, “Muốn anh ăn em trước cơ.”
Cảnh Phú Viễn cười:
“Trả lời tốt lắm, anh chỉ hỏi vậy thôi, chứ đáp án chỉ có một.”
“Vậy em trả lời đúng chứ?”
Cảnh Phú Viễn cắn cắn môi cậu:
“Em thấy sao?”
Nói trắng ra, hai người này là đang dung túng lẫn nhau mà thôi.
Muốn người kia không thể rời xa mình, muốn người kia vì mình mà dừng lại lâu hơn một chút, cuối cùng cả hai ở bên nhau, trở nên không thể xa rời người còn lại.
Bánh ngọt bị bỏ trên khay trà, bàn ăn cứ rung rung theo một tần suất cố định nào đó. dương v*t Cảnh Phú Viễn chôn thật sâu trong cơ thể Du Gia Hưng, hai tay cậu bám vào mép bàn ăn, ngửa cổ đón nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ do khí cụ thô to kia xuyên xỏ.
Cảnh Phú Viễn hôn lên hai bên ngực cậu, trên đó còn lưu lại vị ngọt của kem bơ. Hai tay Du Gia Hưng thẳng căng, cái mông bị Cảnh Phú Viễn đặt trước khí cụ thô to, khiến cậu cảm nhận được hai túi cầu nảy lên.
“Anh…A, không chịu nổi.”
Cảnh Phú Viễn nghe vậy thì nâng mông cậu lên, để tay cậu vòng qua cổ mình. Trọng lượng toàn thân Du Gia Hưng giờ chỉ đặt vào một chỗ, hậu huyệt bị xuyên xỏ thật sâu, cậu cảm nhận cực rõ sự rung động của khí cụ.
Bị ôm lấy thao lộng một lúc, Du Gia Hưng đột nhiên tiến lên phía trước, mỗi bước đi lại đâm vào sâu hơn vào cơ thể Du Gia Hưng.
Gần đây chăm chỉ rèn luyện lực cánh tay là để làm chuyện này sao?! Du Gia Hưng trợn mắt lên án, Cảnh Phú Viễn hôn lên chóp mũi và mí mắt cậu để trấn an, khẽ cười hỏi:
“Tinh Nhi không thích?”
Bị đỉnh đến rên lên một tiếng, Du Gia Hưng bám chặt lấy Cảnh Phú Viễn:
“Thích…”
Rốt cuộc cũng đi đến trước cái gương giữa phòng khách, Cảnh Phú Viễn dừng bước, thả Du Gia Hưng xuống, để cậu đối diện với tấm gương.
Thanh niên trong gương cả người trần trụi, trên thân thể trắng nõn phủ đầy dấu vết ân ái, mấy vệt hồng ái muội trên cơ thể cũng là gò má cậu hồng lên, mang theo hương vị ái dục tình triều.
Cảnh Phú Viễn đột nhiên đâm vào từ phía sau, dương v*t thô to một lần nữa mở ra miệng huyệt, tiến vào nơi ấm áp bên trong. Du Gia Hưng bị đỉnh đến loạng choạng nghiêng ngả, hai tay phải chống lên tường để nhận lấy sự va chạm kịch liệt của người phía sau.
Âm thanh va chạm giống như tiếng đánh đòn vậy, Du Gia Hưng ngẩng đầu lên thì thấy chính mình đang trần trụi trong gương, khí cụ dưới thân cậu run lên một cái, phun ra chất lỏng ướŧ áŧ làm qυყ đầυ trở lên óng ánh.
Cảnh Phú Viễn nắm lấy cằm Du Gia Hưng, đưa lưỡi liếʍ vành tai cậu, Du Gia Hưng nhìn mình bị thao lộng xỏ xuyên, kɧoáı ©ảʍ trong lòng dâng lên chồng chất, phía trước đã rỉ ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cảnh Phú Viễn kề sát bên tai cậu:
“Tinh Nhi như vậy thật là xinh đẹp.”
Du Gia Hưng bị kí©h thí©ɧ đến bắn ra, vài đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun toàn bộ lên mặt gương. Cảnh Phú Viễn xoa xoa chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên gương, khiến mặt gương trở nên mơ hồ, nhưng chẳng cần nhìn Du Gia Hưng cũng đoán được, trong mắt mình chắc chắn là chất đầy dư vị tìиɧ ɖu͙©.
Lần này Cảnh Phú Viễn không làm quá kịch liệt, dịu dàng ra vào lại dịu dàng xoa xoa, đến gần cuối mới tăng nhanh tốc độ, cọ cọ dương v*t giữa hai bên đùi Du Gia Hưng rồi mới bắn ra.
Bôi hết chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên lưng Du Gia Hưng, Cảnh Phú Viễn ngồi bao trọn lấy cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người trong gương đang quấn quýt lấy nhau, hôn lên gò má cậu, nói:
“Tất cả của em đều là của anh.”
Tay anh mơn trớn phần bụng cậu, mảng xanh tím đã được dấu vết ân ái che khuất không còn rõ lắm. Trước ngực Du Gia Hưng là kem bơ anh bôi lên, phía sau lưng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh. Hương vị đang bao phủ lấy cả người cậu, toàn bộ – đều là hơi thở của anh.
※※※
Sau khi tắm rửa qua, hai người ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm.
Du Gia Hưng mang mái tóc mới lau được một nửa chạy ra phòng khách ăn bánh ngọt. Cảnh Phú Viễn mới lấy hai nửa quả dâu, tuy kem bị thọc ngoáy linh tinh, nhưng Du Gia Hưng vẫn ăn rất vui vẻ.
Cảnh Phú Viễn bỏ đồ ăn đã nguội tanh vào lò vi sóng:
“Ăn ít thôi, lát nữa còn định ăn cơm nữa không vậy?”
Du Gia Hưng liếʍ kem bên khóe miệng:
“Yên tâm, giờ em ăn được cả một toa xe luôn ấy chứ.”
“Toa xe ăn ngon sao?”
Du Gia Hưng nhếch miệng:
“Không ngon bằng anh.”
Cảnh Phú Viễn như cười mà không cười nhìn sang, Du Gia Hưng đang vùi đầu ăn dâu tây.
Chờ Cảnh Phú Viễn dọn cơm ra bàn, bánh ngọt đã bị Du Gia Hưng ăn hết một nửa.
Cảnh Phú Viễn nhíu mày, Du Gia Hưng lấy lòng cười:
“Em nhất đính sẽ ăn cơm thật ngon mà, ăn một bát nhé.”
Cảnh Phú Viễn lấy đũa gõ lên đầu cậu.
Kết quả là Du Gia Hưng ăn không hết nửa bát cơm, Cảnh Phú Viễn nhận mệnh đứng lên, Du Gia Hưng tưởng anh muốn thu dọn bát đũa nên cũng đứng dậy:
“Để em giúp.”
Cảnh Phú Viễn không nói gì, anh đứng lên tắt đèn phòng khách. Du Gia Hưng vừa định hỏi anh muốn làm gì thì trong phòng khách tối om chợt vang lên tiếng hát trúc trắc của anh, giọng anh vốn êm tai nên hát cũng không tệ, nhưng không ngờ giờ đây hát bài chúc mừng sinh nhật lại ngây ngô cứng ngắc thế này.
Du Gia Hưng đoán là Cảnh Phú Viễn xấu hổ, có lẽ là thấy rất ngại ngùng, nhưng anh vẫn hát cho cậu nghe bài hát chúc mừng sinh nhật, chúc cho cậu sinh nhật tuổi 20 thật vui vẻ.
Năm 17 tuổi Du Gia Hưng gặp Cảnh Phú Viễn, khi đó cậu mới xác định được tính hướng của mình, cực kì hoang mang luống cuống, bị người khác “kì thị”, liền thấy như mình là kẻ mang tội vậy.
—— “Đừng chối bỏ chính mình.”
—— “Em là niềm vui bất ngờ của anh.”
—— “My prince.”
Rất nhiều tiếc nuối trước kia đều đã được người đang hát chúc mừng sinh nhật trước mắt mình đây bù đắp.
Du Gia Hưng sờ mũi, không hiểu vì sao bỗng thấy hơn ngượng ngùng.
Cảnh Phú Viễn hát xong thì nói:
“Cầu nguyện đi.”
Du Gia Hưng nhắm mắt lại, Cảnh Phú Viễn lại hỏi:
“Em gửi lời cầu nguyện đến ai vậy?”
Du Gia Hưng cười rộ lên, “Đến anh, đương nhiên là cầu nguyện đến anh rồi, ông trời cũng không linh, anh là linh nhất.”
Cảnh Phú Viễn hiếm thấy mà nở một nụ cười trẻ con, vừa đắc ý vừa dung túng, ánh mắt luôn chăm chú nhìn Du Gia Hưng.
“Ước nguyện à, vậy thì ước rằng… Ước rằng anh yêu thích em lâu một chút.”
Ngày ấy trên hành lang, Du Gia Hưng đã từng nói với Cảnh Phú Viễn như vậy. Cậu nghiêng đầu nói với anh:
“Anh cũng phải bày tỏ một chút chứ, em đã gửi lời ước đến anh rồi, anh không muốn thực hiện sao?”
Cảnh Phú Viễn tiến lên một bước, hai người mặt đối mặt nhìn nhau cười:
“Anh sẽ mãi mãi yêu thích em.”
—END—
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Yêu Thích Em Lâu Một Chút
- Chương 12: Vẫn luôn yêu thích em