“Tiểu Dung, thiệt ngại, tại dạo này Thác bận quá, mọi chuyện lại phiền cậu giúp nữa rồi, không có quấy rầy cậu chứ?” Âu Dương Điệp giả vờ áy náy.
“Đừng đóng kịch, nếu thấy quấy rầy mình vậy mình đi đây.” Mã Tiểu Dung lườm nguýt cô, xoay người muốn bỏ đi.
“Ha ha, được rồi, đi thôi, dù sao cũng đã đến bệnh viện, ai bảo cậu là người bạn tốt nhất của mình.” Âu Dương Điệp cười, khoác lấy tay cô.
“Người bạn tốt nhất nên cậu lợi dụng mình, thiệt quá đáng.” Mã Tiểu Dung tức giận, bất bình nói.
“Đừng nói quá đáng vậy được không? Cậu là mẹ nuôi tốt nhất của đứa nhỏ không phải sao? À, hay là cậu cũng tự mình kiếm một đứa đi.” Âu Dương Điệp cười đùa.
“Cậu đừng vội đắc ý, phụ nữ muốn có thai không phải đơn giản lắm sao, cứ kiếm đại một người đàn ông nào đó mượn giống là được rồi.” Mã Tiểu Dung bất mãn.
“Vậy cậu thử mượn đi, Vi Thừa An được không?” Âu Dương Điệp cười quyến rũ.
Hai mắt Mã Tiểu Dung híp lại, cố ý chọc tức cô: “Tư Đồ Thác được không?”
“Cậu thử đi, chỉ cần Thác chịu.” Cô mới không để vào mắt đâu.
“Được rồi, biết Thác của cậu là tốt nhất, vào thôi, đến giờ khám rồi.” Mã Tiểu Dung kéo cô đi vào khu khám chữa bệnh.
Hai giờ sau.
Cô dìu Âu Dương Điệp từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra.
“Còn khoảng một tháng nữa là sẽ biết được trai hay gái, hai người thế nào? Thích con trai hay con gái?”
“Con nào cũng được, chỉ cần là con của mình với Thác thì mình đều thích.” Âu Dương Điệp tươi cười hạnh phúc.
“Đúng rồi, hai người lẽ ra phải kết hôn đi chứ? Sao gần đây không thấy độn tĩnh gì cả?” Mã Tiểu Dung khó hiểu.
“Dạo này xảy ra nhiều chuyện nghiêm trọng, nhất là cái chết của Lý Mai, mình với Thác muốn có chút thời gian hồi phục tâm tình, sau đó mới kết hôn.” Âu Dương Điệp tùy tiện bịa ra lí do, đâu thể nói cho cô ấy biết mình với Thác còn chưa kết hôn là vì đợi cô ấy.
“Cũng tốt.” Cô gật gật đầu, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn lên khó chịu, nhịn không được phải chạy đến bên cạnh nôn mửa.
“Tiểu Dung, cậu bị sao vậy?” Có phải bệnh viêm dạ dày lại tái phát?” Âu Dương Điệp lập tức khẩn trương, giúp cô vỗ vỗ phía sau lưng.
“Đại khái là cảm thấy buồn nôn, muốn nôn thôi.” Sắc mặt Mã Tiểu Dung khó coi, chỉ là, trước đây viêm dạ dày sẽ rất đau, còn hiện giờ thì không có cảm giác này.
“Vậy sao? Đêm qua cậu đã ăn cái gì?” Âu Dương Điệp đưa khăn giấy cho cô.
“Có ăn gì bậy bạ đâu, mình chỉ nấu mì gói ăn thôi, được rồi, không sao đâu, nôn ra hết bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.” Mã Tiểu Dung không thèm để ý.
“Như vậy sao được. Dù sao bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, đi khám thử xem, bệnh nhẹ không lo chữa, để bệnh nặng thì không cứu được, cậu làm ơn quan tâm đến sức khỏe của bản thân một chút đi, tự cậu không quan tâm, cậu chờ ai quan tâm chứ?” Âu Dương Điệp vừa kéo vừa mắng cô, cứng rắn lôi cô vào gặp bác sĩ.
Bác sĩ cẩn thận hỏi một chút về bệnh tình, sau đó mới cười khanh khách nói: “Theo như biểu hiện mà cô nói, không giống bệnh viêm dạ dày, có phải cô đang mang thai không?”
Mang thai? Âu Dương Điệp và Mã Tiểu Dung trừng to mắt nhìn nhau, Tiểu Điệp hưng phấn, kéo tay cô nói: “Đúng rồi, tại sao mình lại không nghĩ đến, đây rõ ràng là dấu hiệu của việc mang thai.”
Mã Tiểu Dung thì lại như ngây như dại, làm sao…làm sao lại có thể mang thai? Không thể tin được hỏi lại: “Bác sĩ, ông khẳng định tôi đang mang thai sao?”
“Chuyện này tôi không dám khẳng định, nhưng nếu cần xác định thì cũng rất đơn giản, cô đi làm thêm các xét nghiệm có lẽ sẽ tốt hơn.” Bác sĩ cười nói.
“Đúng đó, đi làm xét nghiệm, đi thôi.” Âu Dương Điệp lập tức giữ chặt cô.
Từ đầu tới cuối vẫn luôn ngồi im một chỗ chờ kết quả xét nghiệm, Mã Tiểu Dung vẫn còn chưa hồi phục tinh thần từ thông tin sét đánh kia, mang thai, có thật không? Cô đang mang thai sao? Tay run run cầm lấy góc áo của mình.
“Tiểu Dung, đừng lo lắng.” Âu Dương Điệp cầm tay cô, mình thật sự hi vọng cô ấy mang thai, đứa bé nhất định là con của Thừa An, như vậy cô ấy với Thừa An chẳng phải cực kỳ có triển vọng sao?
“Mã Tiểu Dung.” Y tá gọi tên trả kết quả xét nghiệm.
“Có.” Âu Dương Điệp bước lên nhận kết quả xét nghiệm, cực kỳ vui sướиɠ khi nhìn thấy hai chữ dương tính, “Tiểu Dung, chúc mừng cậu, cậu có thai thật rồi.”
“Cái gì?” Mã Tiểu Dung lập tức giật lấy kết quả xét nghiệm, nhìn thấy kết luận ghi trên đó, kết quả trong tay liền rơi xuống đất, thân thể khẽ lay động.
“Tiểu Dung, cậu làm sao vậy?” Âu Dương Điệp vươn tay đỡ lấy cô, lúc này mới phát hiện ra cô hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng hứng khởi.
“Tiểu Điệp, đi, cùng mình đi phá bỏ nó.” Mã Tiểu Dung đột nhiên kích động, kéo tay cô.
Cậu điên rồi, cậu muốn làm gì vậy?” Âu Dương Điệp rút tay về, suýt chút nữa đã tát cô một bạt tai.
“Mình không điên, mình không thể giữ lại đứa bé này, cậu có hiểu không? Mình không thể để cho nó trở thành đứa con ngoài giá thú giống như mình, mình không muốn sinh nó ra để nó phải chịu khổ như mình, bị người ta kỳ thị, cậu có hiểu được không?” Mã Tiểu Dung lớn tiếng, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể giữ lại đứa bé này.
Nghe cô nói Âu Dương Điệp mới biết cô nghĩ đến bản thân mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Tiểu Dung, đừng quá lo lắng, sẽ không đâu, đứa bé và cậu sẽ không giống nhau đâu, nó là con của Thừa An, Thừa An sẽ có trách nhiệm với nó.”
“Cũng chính bởi vì như vậy, mình lại càng không thể giữ, mình không muốn dùng đứa bé để ép buộc anh ấy lấy mình, như vậy chúng tôi sẽ không hạnh phúc, chúng tôi khôn hạnh phúc, đứa bé làm sao hạnh phúc được? Tiểu Điệp, cậu hiểu mà phải không?” Nước mắt Tiểu Dung rớt xuống trên vai cô, mình sao có thể cam tâm tình nguyện phá bỏ đứa bé chứ?
“Lúc này chúng ta đừng vội vàng quyết định bất cứ điều gì, cậu hãy cho bản thân ba ngày để suy nghĩ thật kỹ, xem rốt cuộc cậu có cần đứa bé này không? Sau đó mới quyết định được không?” Âu Dương Điệp đề nghị, bởi vì không muốn cô sẽ phải hối hận giống như mình ngày trước.
Mã Tiểu Dung bình tĩnh nhìn cô, gật đầu nói: “Được.”
“Chúng ta về nhà thôi.” Âu Dương Điệp dìu cô.
“Khoan đã, Tiểu Điệp, cậu phải hứa với mình, trước khi mình ra quyết định, chuyện này không được nói cho Tư Đồ Thác với Vi Thừa An biết.” Mã Tiểu Dung nghiêm túc cảnh cáo, cô muốn tự mình định đoạt.
“Mình hứa.” Âu Dương Điệp gật đầu, muốn cô thận trọng suy nghĩ nên hứa.