Chương 2: Định Mệnh Sắp Đặt

Vũ Đình và Trương Mỹ cùng nhau trò chuyện một lúc khá lâu. Đến lúc trời dần chuyển tối thì cô mới chuẩn bị đi về.

“ Thôi được rồi, giờ này cũng khá trễ rồi, Cửu Mạnh về mà không thấy cậu ở nhà thì lại đánh cậu đấy. ”

Cô căn dặn Trương Mỹ.

“ Ừm, mình về đây, gửi lời tạm biệt đến bọn trẻ giúp mình nhé. ”

Cô đứng lên quay sang nói với Vũ Đình.

“ Ừm, mình biết rồi. ”

[. . .]

Trương Mỹ trở về nhà thì trời cũng đã tối. Nhìn một lượt căn nhà, cô vẫn không thấy Cửu Mạnh đâu. Chắc anh lại đi ăn chơi phè phỡn ở bên ngoài rồi gái gú nữa rồi đây.

Trương Mỹ thở dài chán nản. Cô rõ ràng là yêu Cửu Mạnh rất nhiều, nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì với cô. Ngược lại, còn ghét Trương Mỹ rất nhiều. Chắc có lẽ vì cô mà mẹ anh ép anh kết hôn với người mình không thích.

Lúc nào Cửu Mạnh cũng luôn kiếm cớ để hành hạ, đánh đập cô. Nhưng trớ trêu thay, Trương Mỹ vẫn cứ một mực yêu tên hỗn đản* đó.

(*Hỗn đản: Thằng khốn, đồ khốn.)

Trương Mỹ vào bếp lấy túi đá chườm vào gò má vẫn còn đang ửng đỏ vì cú tát của Cửu Mạnh. Cô ra ghế sofa ngồi, vừa chườm đá vừa xem tivi đợi anh về.

[. . .]

“ Haizz, lâu quá. ”

Trương Mỹ nhìn lên đồng hồ. Đã hơn mười một giờ rồi, mà Cửu Mạnh vẫn chưa về nhà. Cô tắt tivi, ngồi dựa ra sau ghế, bây giờ cô thật sự buồn ngủ lắm rồi, đầu của Trương Mỹ cứ gật gà gật gù như gà mổ thóc.

Tuy buồn ngủ vô cùng, nhưng Trương Mỹ vẫn cố gắng ngồi chờ đợi Cửu Mạnh về. Chờ thì chờ, nhưng một lát sau, cô vẫn bị cơn buồn ngủ đánh gục.

Mãi đến một lúc lâu thật lâu thì Cửu Mạnh mới trở về, khi anh trở về thì cũng đã hơn hai giờ sáng. Anh say xỉn, hai chân loạng choạng bước vào nhà, miệng thì ầm ĩ gọi tên cô.

“ Trương Mỹ! Cô biến đi đâu rồi hả ?! Mau bò ra đây cho tôi! ”

Trương Mỹ đang ngồi gật gù ngủ thì cô giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của Cửu Mạnh. Cô nhanh chân bước xuống ghế, lật đật chạy đến bên anh.

“ Dạ! em đây! ”

Trương Mỹ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xen lẫn mùi nước hoa rẻ tiền của phụ nữ thì khẽ cau mày.

“ Để em dìu anh lên phòng, anh say rồi. ”

Cô cầm lấy tay Cửu Mạnh choàng qua đôi vai nhỏ bé của mình, cô để anh dựa vào người cô. Sức nặng của Cửu Mạnh dường như đè hết lên thân hình mong manh của Trương Mỹ nên cô khá khó khăn khi dìu anh lên phòng.

Trương Mỹ nặng nề lê từng bước chân đến gần giường, rồi cố gắng nhẹ nhàng hết sức đặt anh xuống.

Trương Mỹ đi lấy một thau nước ấm và một cái khăn để lau người cho Cửu mạnh. Cô cởi chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người anh ra, lau sạch người cho Cửu Mạnh, sau đó thì đến chân anh, cô lau sạch khắp người Cửu Mạnh rồi thay một bộ đồ mới cho anh.

“ Anh chờ em một chút nhé, em đi xuống pha nước giải rượu cho anh. ”

Trương Mỹ nói rồi đi xuống bếp pha một ly nước chanh ấm.

Đây là một trong những thức uống có thể giải rượu tốt mà đơn giản nhất. Để làm ly nước chanh này cũng không khó, chỉ cần cho một chút nước chanh và nước ấm, thêm đường và một xíu muối là xong.

Thực ra ban đầu thì cô muốn làm một ly nước gừng ấm, nhưng chợt nhớ ra Cửu Mạnh không thích gừng nên cô đành đổi sang nước khác.

Nếu Trương Mỹ làm ly nước gừng thì anh sẽ lại hất đổ nó mất. Trước đây cô vô tình làm sai ý của anh, Cửu Mạnh đã hất đổ nó làm Trương Mỹ bị phỏng một mảnh lớn, nhưng cũng may là cô chỉ bị phỏng nhẹ.

Trương Mỹ mang ly nước lên cho Cửu Mạnh, ngồi bên cạnh anh vỗ nhẹ để đánh thức Cửu Mạnh dậy.

“ Anh ơi, dậy đi. Uống chút nước chanh cho thoải mái một chút này. ”

Trương Mỹ đặt ly nước lên bàn, đỡ Cửu Mạnh dậy. Khó khăn lắm cô mới đỡ được anh ngồi dậy, cô đút từng muỗng một cho anh. Đút được vài ba muỗng thì Cửu Mạnh nôn hết ra sàn.

“ Haizz, lại nữa rồi ”

Trương Mỹ chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi đặt ly nước lên bàn. Đứng lên đi dọn dẹp, cô không hề tỏ ra khó chịu hay trách mắng anh một lời nào.

Trương Mỹ mất mười lăm phút để dọn dẹp xong, cô còn lau lại sàn để không còn mùi nữa. Cô rửa sạch tay rồi tiếp tục đút nước cho Cửu Mạnh. Đút được nửa ly thì anh không uống nữa.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“ Anh ráng uống thêm một chút nữa thôi, được không? ”

Trương Mỹ nói.

“ Không…mau dẹp đi. ”

Cửu Mạnh đáp với giọng như ngái ngủ.

“ Thôi nào… ”

“ Tôi đã bảo dẹp mau! ”

Cửu Mạnh khó chịu, đẩy Trương Mỹ xuống giường.

Cô té xuống nhưng may là ly không bể. Thấy anh cương quyết như thế thì Trương Mỹ đành rời đi. Sau đó cô lại trở về phòng, ngủ trên chiếc sofa, nhường Cửu Mạnh chiếc giường ấm áp kia.

[. . .]

Hôm sau, Cửu Mạnh thức dậy, anh ôm đầu từ từ ngồi dậy. Vì tối qua anh uống có hơi quá chén nên bây giờ cơ thể có chút mệt mỏi.

Cửu Mạnh nhìn sang đối diện thì thấy một thân hình nhỏ nhắn đang nằm co ro trên ghế sofa vì lạnh.

“ Chậc, lại thêm phiền phức nữa. ”

Anh khó chịu tặc lưỡi một cái rồi đi đến gần Trương Mỹ, bế cô lên giường rồi đi vào nhà tắm để tắm rửa chuẩn bị đi làm.

Cửu Mạnh bế Trương Mỹ lên giường không phải là vì anh quan tâm cô, mà là vì sợ cô bị cảm lạnh rồi không ai lo việc bếp nút, dọn dẹp.

Đến lúc Trương Mỹ tỉnh dậy thì cũng là lúc Cửu Mạnh đã rời nhà và đến công ty. Và cô chợt nhận ra rằng mình đang nằm ở trên giường.

“ Ủa? Tối qua mình nằm trên sofa mà. Chẳng lẽ,... ”

Nghĩ đến việc Cửu Mạnh đã bế mình lên giường, cô vui sướng đến mức nhảy cẩn lên. Tung tăng bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.

Trương Mỹ đi một vòng quanh nhà, không thấy Cửu Mạnh đâu, Trương Mỹ chợt nhớ ra một chuyện, cô nhìn lên đồng hồ, đã qua giờ Cửu Mạnh đi làm rồi. Thảo nào mà Trương Mỹ đi khắp nhà mà không thấy anh.

“ Đúng rồi, sáng nay mình chưa làm đồ ăn, nên chắc giờ anh ấy vẫn chưa ăn sáng. Mình phải mau chóng chuẩn bị đồ ăn sáng để mang lên cho anh ấy mới được. ”

Nói là làm ngay, cô đi xuống bếp vội vội vàng vàng làm đồ ăn sáng cho anh.

[. . .]

Sau hai chục phút, Trương Mỹ cũng làm xong, cô nhanh chân đến công ty của Cửu Mạnh bằng taxi.

“ Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô? ”

Một cô gái đứng ở quầy tiếp tân hỏi.

“ Xin chào, tôi muốn gặp Văn Cửu Mạnh. ”

“ Cô có hẹn không ạ? ”

Cô cười nói.

Trong đầu nghĩ, cô gái này sao lại có thể nói thẳng tên của tổng giám đốc như thế chứ. Chắc lại là mấy cô "tình một đêm" tới quấy rầy nữa rồi.

" Không có. "

“ Vậy thì xin lỗi cô, cô không thể vào gặp tổng giám đốc mà không có hẹn trước. "

Cô gái đó hơi cúi người để xin lỗi Trương Mỹ.

“ Nhưng mà tôi phải mang đồ lên cho anh ấy. ”

“ Món đồ đấy có quan trọng không ạ? ”

“ Là đồ ăn sáng của anh ấy. ”

“ Tôi có thể gọi người mang lên cho tổng giám đốc. ”



“ Nhưng tôi muốn tự tay đưa. ”

“ Có chuyện gì vậy? ”

Cửu Mạnh từ xa nhìn thấy Trương Mỹ thì đi đến gần cô hỏi.

" Cửu Mạnh? "

Cô tròn mắt nhìn anh như một vị thần nào đó .

" Chào tổng giám đốc. "

Cô tiếp tân vội cúi chào Cửu Mạnh.

" Sao lại đến đây? "

" Em mang đồ ăn sáng đến cho anh. "

" Hửm? Vậy cũng được, đỡ tốn công mua. "

Cửu Mạnh nhìn xuống hộp đồ ăn trên tay cô rồi cầm lấy nó.

" Anh ăn ngon miệng nhé! "

Trương Mỹ vui vẻ nói.

Anh bỏ ngoài tai câu nói đó của cô, lạnh lùng xoay người bước đi về phía thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Trương Mỹ đứng đó nhìn anh cho đến lúc cửa thang máy đóng lại thì mới lặng lẽ rời đi.

" À khoan đã tiểu thư. "

Cô tiếp tân gọi Trương Mỹ.

" Có chuyện gì vậy? "

" Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? "

" Cô vừa hỏi một câu rồi đấy. "

Trương Mỹ trêu cô tiếp tân.

" Ơ...Ý tôi là hai câu được không? "

" Cô hỏi thêm một câu nữa rồi đấy. "

" À..ừm. "

" Thôi được rồi, không đùa cô nữa, cô muốn hỏi tôi việc gì? "

Trương Mỹ cười nói.

" Có phải tiểu thư đây là vợ của tổng giám đốc không? "

Trương Mỹ thoáng giật mình khi nghe thấy thế.

" Có thể xem là vậy. "

Đôi mắt màu xám tro của cô đượm buồn nhìn người tiếp tân đáp.

Nói xong, Trương Mỹ liền rời đi, còn cô gái kia vẫn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô.

" Cô ấy chắc hẳn là vợ của tổng Giám đốc rồi. Vừa đẹp lại vừa lịch sự nữa, khác hẳn những cô gái trước đây kiếm tổng giám đốc. Đặc biệt là đôi mắt kia, nó đẹp quá. "

Đây là lần đầu tiên người tiếp tân trực tiếp thấy một người có đôi mắt màu xám tro thế. Đôi mắt ấy cứ như một dải ngân hà rộng lớn vậy, nhưng lại mang một nét gì đó buồn bã.

Trương Mỹ vừa bước ra khỏi cửa thì có một bóng người đi ngang qua cô. Người đàn ông đó dường như có ma lực nào đó khiến Trương Mỹ không kiềm được lòng mà quay đầu nhìn lại, vừa lúc đó anh ta cũng đứng lại nhìn cô.

Hai người mắt chạm mắt, Trương Mỹ ngay tức khắc liền nhận ra đó là người mà cô nhìn thấy ở trại trẻ mồ côi, đó chính là Ảnh Quân. Cô nhìn kỹ thì thấy đôi mắt của anh ấy có màu xanh dương như màu của đại dương.

Nhìn càng kỹ thì Trương Mỹ càng thấy người đàn ông đó đẹp đến mê người. Cho đến khi Ảnh Quân xoay người tiếp tục bước đi thì cô mới sực tỉnh, vừa nãy cô lại một lần nữa bị thu hút bởi người đàn ông đó rồi.

Sự gặp mặt trùng hợp đó, chắc có phải là định mệnh sắp đặt không nhỉ?