Chương 30
Hạ Mạt vừa dứt câu, Kỷ Thiển Trần liền lắc mình đi ra cửa, Hạ Mạt cũng đuổi theo sát phía sau, chỉ để lại một mình Hương Hương kinh ngạc ngẩn người. Sau một lúc lâu mới dần dần nhớ ra. Ý, Sư phụ từng nói, ở Ỷ Thiên, bọn họ cần phải quên dòng họ ‘Liên’ của mình đi, nàng thật sự đã quên chuyện này không còn một mảnh.
Liên gia là Đại sĩ tộc, Đại Quý Tộc, chỉ bằng một tiểu yêu ở vùng sơn dã như nàng, chỉ mới mắng một tiếng thôi, đã bị gán tội tôn ti không phân biệt, oán hận quá nặng, ngay cả bái sư cũng không cho phép, thế thì cuộc hôn sự này sao có thể thành công cho được? Cứ ngoan ngoãn làm một sủng vật, Liên Phong Nguyệt có lẽ còn có thể dùng một câu ‘Đánh chó phải nể mặt chủ nhà’ mà bảo vệ nàng. Nếu Vụ Nguyệt nói muốn cưới nàng, hắn nhất định sẽ không nói hai lời, kiên quyết đối đầu với tất cả. Liên gia là một Đại gia tộc như vậy, Vụ Nguyệt lại là hệ con cháu, Liên Phong Nguyệt dẫu đau lòng hắn, không thể bỏ mặc hắn, cũng đâu có khả năng cho phép hắn cưới một yêu quái làm vợ?
Không thể nói, Vụ Nguyệt, ngàn vạn lần không thể nói ra…
Hương Hương mờ mịt chạy đuổi theo, lại không biết đi đâu tìm Vụ Nguyệt, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở trước sân. Nhìn con đường trống rỗng phía trước, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Nâng tay áo lau đi, nước mắt lại như sông cuồn cuộn, càng không ngừng chảy ra, làm thế nào cũng lau không hết.
“Này thỏ ngốc”.
Bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi mình, Hương Hương xoa mắt ngẩng đầu, không ngờ phát hiện Luyện yêu sư không biết từ lúc nào xuất hiện ở nơi này. Hắn nhàn nhạt nhìn Hương Hương liếc mắt một cái, nói: “Đi”.
“Ta không đi!” Hương Hương vẫn không quên, cũng tại vì hắn nàng mới rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ hôm nay. Lúc này không thèm để ý đến hắn, quay đầu đi vào nhà.
Bất quá không lâu sau thì bọn Hạ Mạt đã quay lại, nói là Lục Trọng Thiên cung đang mở Hội Nghị Trưởng lão, bọn họ không thể lên. Bất quá nàng ấy đã gửi tin cho Lam Thiên Sách rồi, Hương Hương là đệ tử của ông ấy, bất kể thế nào, trong chuyện này xin ông ấy hãy che chở cho Hương Hương một chút.
Từ nhỏ Hạ Mạt đã sống ở Bích, chuyên tâm tu hành, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, hiện giờ lại chọn tu luyện Tán tiên, cuộc đời này vô vọng với chuyện uyên ương thành đôi, thề non hẹn biển, bởi vậy càng cảm thấy tình cảm giữa Hương Hương và Vụ Nguyệt vô cùng đáng quý. Hai người họ không phải quá ưu tú, cũng không có sở trường gì đặc biệt, nhưng trong mắt lẫn nhau, đối phương luôn là người tốt nhất, quan trọng nhất trên đời. Đối với người khác, cho dù có ưu tú hơn, so ra vẫn kém hơn người trong lòng ngàn vạn lần. Bất quá, thân phận Vụ Nguyệt quá ư hiển hách, hai người họ muốn thuận lợi ở bên nhau e là phải gặp trở ngại lớn rồi.
Ba người ngồi vây quanh bàn, đều không biết phải nói gì cho tốt, chỉ có thể lẳng lặng chờ quyết định của Hội Nghị Trưởng lão.
Chạng vạng tối, Hội Nghị Trưởng lão mới xong, Lam Thiên Sách cho người gọi Hương Hương qua. Hạ Mạt và Kỷ Thiển Trần tự nhiên cũng không nói hai lời cùng đi với nàng. Đến gian phòng của Lam Thiên Sách, phát hiện Cẩm Ngôn Trưởng lão và Y Vân sư bá cũng ở đây. Sau khi làm lễ chào, Lam Thiên Sách nói: “Hương Hương, tình huống xảy ra mấy hôm nay, Cẩm Ngôn sư đệ đã bẩm báo chi tiết cho Bích Tôn rồi. Trước mắt, chuyện Nhiên Hương sư điệt ôm ngươi từ trên Tử Vân Phong xuống, việc này gây ảnh hưởng thật sự quá lớn. Cho nên, ý của Bích Tôn, vẫn là hi vọng hai ngươi có thể kết làm vợ chồng…”
“Sư phụ…”
Lam Thiên Sách giơ tay, ý bảo Hương Hương hãy nghe ông nói hết lời đã: “Tu vi của Nhiên Hương sư điệt tại Tam Bích đứng hàng nhất nhì, nói thế nào cũng là chúng ta trèo cao. Bất quá, ta đã hỏi qua ý kiến của Nhiên Hương sư điệt, hắn đã đồng ý. Một khi đã vậy, đây coi như là một chuyện tốt rồi”.
Hương Hương kinh ngạc: “Luyện yêu Sư huynh, huynh ấy… đồng ý sao?” Rõ ràng hắn đã hứa với mình sẽ phản đối mà!
Lam Thiên Sách gật đầu, Liễu Y Vân ở bên cạnh cũng nói: “Nhiên Hương sư điệt quả thật đã nói chuyện này với hắn không thành vấn đề. Dù sao hắn cũng là đệ tử của Thiên Quyền sư huynh, lại là Luyện yêu sư của Tử Đài, nếu không có gật đầu đồng ý của hắn, chuyện này cũng không thể giải quyết nhanh chóng ổn thỏa. Có thể gả cho hắn, cũng là phúc khí của Hương Hương. Thành thân xong rồi, Hương Hương càng phải siêng năng tu luyện, không thể lười biếng, biết không?”
“…” Hương Hương đã không biết phải nói gì nữa rồi, tại sao tất cả mọi người đều đem chuyện này nói như là ông trời đang ban ân huệ cho nàng. Cái loại khí thế hoàn toàn nghiêng về một bên này, khiến nàng hoàn toàn không có sức chống lại. Thành thân là chuyện của hai người, tại sao ở nơi này, chỉ cần Luyện yêu sư gật đầu đồng ý là có thể, mà ý kiến của nàng thì hoàn toàn bị xem nhẹ?
“Sư phụ”. Hạ Mạt lên tiếng hỏi. “Vụ Nguyệt sư đệ đâu rồi?”
Hạ Mạt vừa nhắc tới, Hương Hương bỗng dưng bừng tỉnh. Đúng rồi, Vụ Nguyệt đâu, Liên Phong Nguyệt đến đây, hẳn là Cẩm Ngôn Trưởng lão cũng phải đi tiếp đãi chứ? Giờ Cẩm Ngôn Trưởng lão đang ở đây, tại sao lại không thấy Vụ Nguyệt?
Cẩm Ngôn Trưởng lão nói: “Trong nhà Vụ Nguyệt có việc, huynh trưởng của hắn dẫn hắn về nhà rồi”.
Việc này đối với Hương Hương mà nói chính là sét đánh giữa trời quang, tựa như một trận sấm sét cực đại. Đánh cho nàng choáng váng hoa mắt, lung lay sắp đổ.
“Vụ Nguyệt đi rồi… Vụ Nguyệt đi rồi… Vụ Nguyệt về nhà, Vụ Nguyệt không cần Hương Hương sao?” Trong lòng có cảm giác chua xót chực trào, nước mắt nhịn không được tuôn trào ra.
Thấy Hương Hương khóc, Lam Thiên Sách có chút hốt hoảng, Cẩm Ngôn Trưởng lão vội vàng ra hiệu cho Hạ Mạt đưa Hương Hương ra ngoài.
Hạ Mạt ôm Hương Hương rời đi, vốn nghĩ rằng nàng đang ở trước mặt sư trưởng, cho nên phải cố nén không khóc thành tiếng, không ngờ sau khi ra khỏi cửa, nàng vẫn không rên lên một tiếng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hạ Mạt nhìn mà đau lòng, ôm lấy cánh tay nàng, an ủi: “Cảm tình của Vụ Nguyệt và Hương Hương tốt như vậy, Vụ Nguyệt khẳng định sẽ không có chuyện không cần Hương Hương. Vụ Nguyệt nói một cách rất kiên định muốn cưới Hương Hương, ta và Thiển Thiển sư tỷ của ngươi đều nghe rất rõ ràng, Hương Hương cũng rất tin tưởng Vụ Nguyệt mà, đúng không?”
Hương Hương lau lệ, càng không ngừng gật đầu. “Vụ Nguyệt sẽ không không cần Hương Hương, nhất định là Liên Phong Nguyệt, là Liên Phong Nguyệt ép buộc Vụ Nguyệt phải rời đi thôi!”
“Nhưng… nhưng mà.. giờ phải làm sao đây? Hắn quả nhiên vẫn xem thường Hương Hương, hắn không muốn Hương Hương và Vụ Nguyệt ở bên nhau, Hương Hương không thể ở bên cạnh Vụ Nguyệt được rồi…”
Hương Hương rốt cục khóc thành tiếng, Hạ Mạt ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi nói: “Không vội, không nên gấp vội, nhất định sẽ có cách, bọn Sư tỷ và Hương Hương sẽ cùng nhau nghĩ cách”. Ngoài miệng tuy rằng Hạ Mạt nói vậy, nhưng trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Trong trần thế, con người luôn phân chia Tam Lục Cửu Đẳng. Kém một bậc, tất phải chấp nhận chuyện thiếu công bằng. Mà yêu tinh, lại thuộc đẳng cấp thấp nhất. Yêu tinh trong chính đạo, thì phải ẩn cư nơi thâm sơn, dốc lòng tu luyện, lấy tu luyện thăng tiên làm mục tiêu. Nếu có lòng tham luyến phàm trần, muốn cùng với người trần nói lời thề non hẹn biển, nhất định phải vô cùng cẩn thận. Không chỉ vì địa vị thấp kém nhất, nếu một khi phạm sai lầm, sẽ bị xử phạt so với bình thường nghiêm khắc hơn gấp mười gấp trăm lần.
Nói chung, những Đại sĩ tộc có uy tín và danh dự đều nghiêm cấm việc thông hôn cùng yêu quái. Hoàng Nhiễm Thiên triều cũng có văn bản quy định rất rõ ràng, yêu quái có thể làm quan, nhưng không thể diện thánh. Cũng là nói, chỉ có thể làm một chức quan nhỏ nhoi không tiếng tăm và cũng chỉ có thể dừng lại ở mức này mà thôi. Cho nên, tuy trước mắt người và yêu đang chung sống hòa thuận, nhưng xen lẫn trong đó vẫn là vô cùng khắc nghiệt.
Trong lòng Hạ Mạt cũng hiểu rõ, chuyện của Vụ Nguyệt và Hương Hương xem ra không thể trông cậy gì được nữa rồi. Nếu chỉ là một gia đình quý tộc bình thường, có lẽ còn có thể làm tiểu thϊếp, nhưng đây lại là Liên gia, gia tộc cai quản thần miếu cùng Tế Tự…
“Thiển Thiển, muội đưa Hương Hương về trước đi, ta đi tìm Nhiên Hương sư huynh. Chuyện của Vụ Nguyệt và Hương Hương cần phải bàn bạc kỹ hơn, trước mắt phải nghĩ cách từ chối hôn sự này đã. Bằng không một khi Bích Tôn đưa ra thông báo, thì mọi chuyện coi như không cách nào cứu vãn nữa rồi”.
Kỷ Thiển Trần dẫn theo Hương Hương trở về chỗ ở, dọc đường đi, từ đầu đến cuối, nàng một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nắm tay Hương Hương kéo đi. Lúc Hương Hương đưa tay lấy nước rửa mặt, nhìn thấy dây lục lạc đeo trên cổ tay… Đây là…, trước khi đến Ỷ Thiên, Vụ Nguyệt đã đưa Chuông hộ hoa này cho nàng dùng để liên lạc lẫn nhau! Bởi vì từ trước tới giờ, hai người đều luôn bên nhau, chưa từng tách ra, cho nên cũng dần quên mất sự tồn tại của nó.
Thần kinh Hương Hương run lên, vội vàng chùi chùi tay lên quần áo lau khô nước, cọ xát chuông. Đợi cho ánh hào quang thoáng hiện lên trên chuông, liền vội vàng gấp giọng gọi Vụ Nguyệt: “Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt…”