Chương 96: Khiêu chiến hội Thiên Vũ

Ngay sau đó, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp ngoại môn.

Hầu hết đệ tử ngoại môn đều biết trước khi Giang Thiên Vũ tiến vào tháp Tụ Linh đã từng ra lệnh yêu cầu Mục Long phải quỳ trước cửa hội ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội.

Mục Long vừa mới đến ngoại môn, hắn vốn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng bởi vì chuyện này mà làm ngoại môn trở nên náo nhiệt hơn hẳn, mọi người đều đang tìm hiểu thử xem rốt cuộc tên Mục Long này là thần thánh phương nào, mà lại không biết chết sống, dám trêu chọc Giang Thiên Vũ.

Trong Đạo Lư, tất nhiên Mục Long cũng nghe thấy tin tức này rồi, là người của hội Thiên Vũ tự mình đến nơi ra lệnh cho Mục Long trong thời gian một nén nhang, phải quỳ gối trước cửa hội.

“Muốn ta quỳ ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội?”, nghe thấy vậy, chỉ trong nháy mắt, lửa giận trào dâng trong lòng Mục Long.

Quả nhiên lòng dạ của tên Giang Thiên Vũ này thật ác độc, nếu Mục Long làm theo những gì bọn họ nói, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng nghìn hàng vạn người, quỳ gối ba ngày ba đêm, sau này, hắn làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?

“Hội Thiên Vũ, ta vốn không muốn trêu chọc các ngươi thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ, các ngươi lại vội vàng đến khinh nhục ta như vậy, là bởi vì thấy ta mới vừa đến ngoại môn, nên các ngươi nghĩ ta chỉ là một quả hồng mềm, mặc cho người nắn bóp hay sao?”

“Đến cả sự uy nghiêm của Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên mà ta còn không sợ, huống chi ngươi chỉ là một Giang Thiên Vũ, hôm nay, dù hội Thiên Vũ có là đầm rồng hang hổ đi chăng nữa, ta cũng muốn quậy cho các ngươi gà bay chó sủa mới thôi.”

Mục Long nghĩ thầm, sự quyết tâm trong lòng hắn bị một người như vậy khıêυ khí©h, nếu hắn không làm cho kẻ đó phải đẹp mặt thì chẳng phải là vô cùng ấm ức hay sao.

“Đại... Đại... Đại ca, bớt giận, bớt giận, coi như ta cầu xin ngươi, hội Thiên Vũ quá lớn mạnh, ngươi một mình lẻ loi, ngàn vạn lần không thể lấy trứng chọi đá”, Kim Bá Thiên thấy Mục Long nói một không hai, dứt khoát muốn chủ động đi gây chuyện với hội Thiên Vũ, sự điên rồ của hắn khiến hắn ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hắn ta mới nhắc nhở Mục Long như vậy.

“Ai nói ta một mình lẻ loi?”, Mục Long nói xong, nhìn từ đầu đến chân Kim Bá Thiên, sau đó nở một nụ cười quỷ dị.

“Cái gì, không phải chứ?”, Kim Bá Thiên bị nụ cười của hắn dọa sợ tới mức lui về phía sau ba bước, hắn ta lắc đầu liên tục, vậy mà Mục Long lại muốn kéo hắn ta theo cùng, đây cũng không phải là chuyện đùa.



“Chẳng phải ngươi vừa nói là có cùng chí hướng với ta, vừa gặp mà như đã thân thiết từ rất lâu rồi sao? Mập mạp, bây giờ là lúc kiểm chứng tình huynh đệ của chúng ta đấy”, Mục Long vỗ vai Kim Bá Thiên, lời nói của hắn đầy thấm thía.

“Ôi mẹ ơi, cái chuyện cùng chung chí hướng mà ta nói không phải là chuyện này, nếu như làm không khéo là hai chúng ta sẽ xong đời thật đó, nếu không thì như vầy, ta sẽ cổ vũ tinh thần cho ngươi, tận sâu trong tâm can của ta sẽ cầu nguyện cho ngươi thành công, đại ca, ta sai rồi, ta không đi có được không?”, Kim Bá Thiên hồn nhiên hỏi Mục Long.

“Ngươi nói thử xem?”, Mục Long vẫn tỏ ra ngây thơ như trước, hắn cười hì hì rồi nhìn Kim Bá Thiên, Mục Long không hề uy hϊếp hắn ta, chỉ có điều trong tay hắn cầm một thanh chiến kích màu vàng nhạt, chỉ vào Kim Bá Thiên mà thôi.

“Mập mạp, chẳng phải ngươi nói là muốn thành lập một thế lực mới, sau đó ta làm lão Đại, ngươi làm lão Nhị hay sao? Bây giờ, cơ hội đã tới rồi đó, ngươi không muốn đổi sang nơi khác để ăn thịt sao? Một nơi rộng rãi, sáng sủa hơn chẳng hạn”, Mục Long tiếp tục nói.

“Nhưng mà… ta…”, hai bàn tay mập mạp của Kim Bá Thiên đặt ở trước ngực, ngón tay xoắn xít, trông có vẻ vẫn còn đang do dự.

“Sợ cái gì? Ngươi chính là người đang nắm giữ Bá Thiên tuyệt học, hơn nữa, ta lại chưa từng nói là ngươi phải chiến đấu anh dũng, ta chỉ muốn nhờ ngươi dẫn đường cho ta mà thôi, có cần phải sợ đến vậy không? Ta mới tới đây, không biết phải đi đường nào cả”, Mục Long tỏ vẻ phiền muộn, nói.

“Ồ? Dẫn... Dẫn đường à... sao ngươi không nói sớm!”

Vừa nghe thấy Mục Long nói muốn nhờ dẫn đường, Kim Bá Thiên hết run ngay.

Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, hai con dao thái màu vàng xuất hiện ở trong tay, hắn ta bước ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy chưa được an toàn cho lắm, nên lại lấy thêm hai cái nồi màu đen thật to từ trong túi trữ vật ra, một cái treo trước ngực, một cái treo phía sau lưng để tự bảo vệ mình, trên đầu còn đội một cái chén lớn bằng đồng thau, trông hắn ta giống như một người đầu bếp oai phong lẫm liệt.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Mục Long trợn mắt há mồm đầy kính nể: “Ngươi đúng là một thiên tài đó, vậy mà cũng có thể làm thành một bộ áo giáp được, nể thật sự?”

Kim Bá Thiên đi phía trước dẫn đường, bộ trang phục và đạo cụ trên người khiến hắn ta trông không khác gì một cái nhà bếp di động, Mục Long nhìn theo bóng lưng của Kim Bá Thiên, nhịn không được mà liên tưởng đến một loài vật có tên là “con rùa”.

Không lâu sau đó, hai người đứng trước cửa một tòa nhà cao rộng.

“Tới rồi, đây chính là hội Thiên Vũ”, Kim Bá Thiên nhìn thấy có không ít người tụ tập ở đây nên cũng có chút kiêng kị.

Mục Long ngẩng đầu nhìn lên phía trên, quả nhiên trên cánh cửa có tấm bảng đề ba chữ thϊếp vàng “Hội Thiên Vũ” thật to, trông có vẻ rất thanh thoát.



“Đi, đi vào trong nào!”

“Gì cơ? Tiến vào trong? Không, không được đâu, đến đây là được rồi, ta đã nghĩ kĩ rồi, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta mắng bọn hắn một chút, dùng cách thức xử lý của một người quân tử để sỉ nhục bọn họ, xả hết cơn giận này chúng ta liền bỏ chạy, tìm một chỗ để trốn tạm, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi hãy trở về... Ngươi làm cái gì đấy?”

Kim Bá Thiên đang nói thì bỗng nhiên cảm thấy tay phải trống trơn, ngay sau đó, con dao thái trong tay hắn bỗng hóa thành một vệt sáng màu vàng, chém vào tấm bảng tên treo trên cửa chính của hội Thiên Vũ.

Ầm ầm, tấm bảng tên kia bị cắt thành hai mảnh, rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Không chỉ có Kim Bá Thiên mà cả những đệ tử ngoại môn đang chờ hóng chuyện trước cửa cũng đều không ngờ rằng sẽ xuất hiện một cảnh tượng xuất sắc như vậy.

Vậy mà có người dám lấy dao chém nát bảng tên của hội Thiên Vũ ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hắn muốn tuyên chiến với hội sao?

“Lẽ nào hắn là người của bốn đại thế lực khác?”

Trong lúc những tên đệ tử ngoại môn còn đang hoang mang, bỗng nhiên có người phát hiện ra con dao thái màu vàng trên tay Kim Bá Thiên, và con dao thái chém vỡ bảng hiệu của hội Thiên Vũ chính là một cặp.

“Là hắn, chính là hắn đã dùng một con dao chém nát bảng tên của hội Thiên Vũ!”, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của những tên đệ tử còn lại đều dồn về phía Kim Bá Thiên, trong mắt bọn họ tràn ngập sự kinh hoàng.

“Mẹ nó, các ngươi đừng có nói bừa, ngươi không thấy ta còn đang mải nói chuyện thì con dao đã bay đi mất rồi à”.

Giờ phút này, Kim Bá Thiên thật sự cảm thấy ấm ức, dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, thật là đau đầu.

Vậy mà Mục Long còn dùng chân nguyên thu hồi con dao thái màu vàng lại, đưa cho Kim Bá Thiên nói: “Mập mạp, dao của ngươi này”.

“Ngươi... Ngươi hãm hại ta…”, đống mỡ trên mặt Kim Bá Thiên run rẩy: “Chẳng phải ngươi nói là chỉ nhờ ta dẫn đường thôi sao?”, hắn ta dùng vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn Mục Long, hắn ta không ngờ rằng một người kiêu ngạo như hắn cũng sẽ đi hãm hại người khác.