Chương 57: Thần kích Như Ý

"Lúc trước có nghe hai tên trộm cướp Thiên Âm và Thiên Nguyệt nói, còn tưởng rằng sơn bảo chỉ là hư cấu. Không ngờ lại có thật", Mục Cửu Uyên nhìn về phía Viên Thiên Cương với vẻ mặt cảm ơn.

Đây chính là sơn bảo đó, Viên Thiên Cương thế mà lại nói đưa là đưa, sự sảng khoái ấy mấy ai trên đời có thể sánh bằng?

"Không công không nhận lộc, Viên huynh tặng ta bảo vật quan trọng như vậy, ta thật sự hết sức ngại ngùng", Mục Long ôm quyền cúi đầu nói.

Viên Thiên Cương thấy vậy, thoải mái xua tay cười nói: "Mục huynh đệ khách sáo thế làm gì? Tộc Kim Tinh Quỷ Viên ta, khác không nói, nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ nhạy bén. Nào là bảo vật gì, vừa nhìn đã biết sơn bảo cũng chỉ là vật ngoài thân thôi!"

"Lúc trước căn nguyên bị hao tổn, thấy bên trong dãy Nghi Lăng có chứa tạo hóa bèn định lấy sơn bảo chữa trị căn nguyên. Ai ngờ nó chỉ là một cục sắt, chẳng thể ăn cũng không thể uống. Viên tộc ta chỉ thích sử dụng gậy gộc, thứ này hoàn toàn vô dụng với ta".

"Trước kia Mục huynh đệ truyền cho ta "Chiến Thiên Đồ Lục", nay lại thấy Thiên Nhân Hợp Nhất của đệ. Ta may mắn được thơm lây, chiếm được rất nhiều chỗ tốt. So sánh với điều đó thì sơn bảo có đáng là bao".

Viên Thiên Cương nhìn Mục Long với cặp mắt tỏa sáng.

"Nếu thế, vậy Mục Long ta sẽ nhớ kỹ ơn huệ này!", Mục Long nói xong, cũng yên tâm nhận lấy.

Thực ra, hắn truyền "Chiến Thiên Đồ Lục" cho Viên Thiên Cương là vì gã trời sinh có tính lương thiện. Mà Mục Long lại muốn lợi dụng cơ hội này để mượn sức Viên Thiên Cương, hơn nữa, công pháp chiến đấu này cũng thuộc về tổ tiên Viên tộc.

Mục Thanh Khung thấy Mục Long yêu thích chiến kích không buông tay bèn cười: "Đúng là tạo hóa mà, tuy thứ này chỉ là binh phôi Tiên Thiên, nhưng bên trong lại ẩn giấu một sự huyền diệu khác. So với Tử Điện Long Ảnh Thương của ta chỉ hơn chứ không kém. Tiểu Long cũng nên đặt cho nó một cái tên đi".

"Tên?", Mục Long gật đầu, cho rằng cha nói có lý.

Lúc này, Hoan Nhi cũng vui vẻ nói: "Mục Long ca ca đúng là người mang đại số mệnh, chất liệu của binh phôi này chính là thần thiết Như Ý, mấy chục ngàn năm mới hình thành, cực kỳ hiếm. Thứ này có tiềm lực vô cùng lớn, mai sau chắc chắn có thể trở thành tuyệt thế thần binh".

"Thần thiết Như Ý? Tên gì lạ vậy", Mục Long lẩm bẩm.



"Như ý nghĩa là có thể to nhỏ theo suy nghĩ của mình".

"Trong thần thiết Như Ý có chứa Tiên Thiên Như Ý Linh Văn trận, nếu giờ Long ca ca lấy máu nhận chủ sẽ có thể tùy tâm khống chế nó", Hoan Nhi giải thích.

"Cái gì? Thần kỳ vậy luôn?", Mục Long nghe vậy thầm giật mình, không ngờ thứ này lại ảo diệu như vậy.

Muốn khống chế vũ khí thì ít nhất phải đợi đến Ngự Hồn cảnh, thôi thúc sức mạnh thần hồn mới làm được. Cái gọi là ngự kiếm phi hành, lấy mạng ngươi ở ngoài ngàn mét chính là như vậy.

Nhưng thần thiết Như Ý không cần thần hồn, chỉ cần dùng suy nghĩ là được.

"Nếu thứ đó là thần thiết Như Ý thì sau này cứ gọi là "thần kích Như Ý" đi!", Mục Long nói xong bèn lấy máu nhận chủ, cũng dùng tinh thần của mình khắc bốn từ rồng bay phượng múa "thần kích Như Ý" lên trên, khiến người ta vừa nhìn lập tức sục sôi ý chí chiến đấu.

"Thần kích Như Ý, tên hay!", Mục Thanh Khung khen.

Viên Thiên Cương đứng cạnh nghe thế cũng lộ ra vẻ kích động: "Vốn ta chỉ đoán, ai ngờ Mục huynh đệ cũng biết nó".

Cùng lúc đó, Mục Long ném thần kích Như Ý lên trời, chợt nghĩ: "Lớn!"

Thoáng chốc, quanh thần kích tỏa ra ánh sáng lóa mắt, nào còn 8m? Trước mặt rõ ràng là một cây cột cao chục mét, thô như thác nước!

Mục Long sợ gây ra tiếng động quá lớn, bị người ta mơ ước, lập tức nói: "Nhỏ!"

Ngay sau đó, chỉ còn lại một cây trâm nhỏ dài 7 8cm nằm trong lòng bàn tay Mục Long.



Nếu chưa nhìn thấy cảnh tượng trước đó, dù cho là ai cũng không ngờ thứ nhỏ bé này lại nặng 129600kg.

"Đúng là bảo vật hiếm có", Mục Long đùa nghịch nó, không kiềm được thầm khen, càng thích thần kích Như Ý hơn, cuối cùng hắn cũng có vũ khí của riêng mình.

"Ý trời, đúng là ý trời mà", những người còn lại nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng hiếm lạ.

Ngay cả đám ma hổ Phệ Linh U xung quanh cũng nghiêng đầu nhìn nhau, trong con ngươi tràn ngập vẻ khó tin: "Hay đây là ảo thuật của loài người? Thần kỳ ghê!"

Tuy Mục Long có được thần kích Như Ý, nhưng nó cực kỳ nặng, muốn dùng một cách tự nhiên thì vẫn cần thời gian luyện tập.

Thế nên, mấy ngày kế tiếp, hắn lại bắt đầu điên cuồng tu luyện.

Hắn chẳng những lấy thần kích Như Ý thi triển Nộ Đào Cửu Trọng Phá, còn nảy ra sáng kiến chuyển hóa chiêu thức trong "Chiến Thiên Đồ Lục" sang kích pháp. Tuy không đủ linh hoạt, nhưng được cái sức mạnh lại tăng thêm, lực phá hoại cũng đáng sợ hơn.

Ngay cả Viên Thiên Cương nghe xong cách này cũng cực kỳ kính nể, khen Mục Long tư chất cao, khó gặp trên đời.

Nhoáng lên một cái trôi qua 25 ngày, cách cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang chỉ còn lại 5 ngày.

Ngày hôm nay, Mục Long vẫn như mọi ngày tu luyện trong gia tộc. Nhưng Mục gia lại có một vị khách không mời mà đến, vừa đến đã đánh bị thương đệ tử trong nhà, tuyên bố muốn tìm Mục Long.

Người này tên là Mạnh Phi Hàn, con trai của thành chủ Mạnh gia, từng là thiên tài nổi tiếng ở thành Hàn Giang.

3 năm trước, từng có dịp gia nhập vào, năm nay vừa 19 cũng đã là cao thủ Bích Cung tầng chín. Tu vi cỡ đó đã đuổi sát những bậc cao thủ ở thế hệ trước trong thành. Thế nên có thể thấy được tư chất của hắn ta mạnh như thế nào.

"Nếu Mạnh công tử từ Tiêu Dao Thần Tông về thăm nhà, ngươi không ở trong phủ thành chủ mà đến Mục gia ta e là đi lộn đường rồi!", Mạnh Phi Hàn này kiêu căng ngạo mạn, hùng hổ tìm đến chỉ đích tên hắn, chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nên Mục Long cũng không bày ra sắc mặt tốt.