Chương 8: Công Dụng!

Quả nhiên linh cảm của hắn hoàn toàn là đúng, từ ngày có được khối Ngọc Bài này trong tay, hắn làm chuyện gì cũng là xuôi chèo mát mái, còn là dựa vào nó để lĩnh ngộ y thuật cũng như là võ đạo một đường nữa.

“Cũng không nên có lòng tham thái quá, năng lực của khối Ngọc Bài này đã quá mức nghịch thiên rồi!”

Quan sát thêm một chút nữa nhưng không đạt được bất kỳ một chút tin tức nào, Trần Vân Thanh liền là đem nó treo tại vị trí cổ áo bên trong, nhàn nhạt lên tiếng nói.

Dung hợp các loại y thuật cùng võ thuật lại thành một, tạo ra càng thêm lợi hại hơn y thuật cũng như vỗ học bí tịch. Nội một cái năng lực này, đã làm cho Trần Vân Thanh hắn hưởng lợi suốt đời cũng không hết rồi, hắn còn là mong muốn gì hơn nữa đây.

Không sai, y thuật của hắn hiện tại, liền là dựa vào hắn thu thập rất nhiều thư tịch về y dược học cả Trung cùng Tây y kết hợp lại mà thành, những cái Bồi Khí Đan kia, là do hắn gom góp rất nhiều chế thuốc bí phương từ thời xa xưa mà có được đến.

Ngoài Bồi Khí Đan Phương được tạo thành từ những loại bí phương kia, còn có một loại còn cường đại hơn Đan Phương, là dùng cho cảnh giới trên Nội Kình cường giả sử dụng, đáng tiếc điều kiện để có thể luyện chế ra nó quá hà khắc, cộng thêm Dược Thảo trong tay không có, hắn cũng chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn, không làm được cái gì.

Ngọc Bài này không chỉ có thể dung nhập Đan Phương, nó còn có thể dung hợp các loại bí tịch võ công tâm pháp, thứ hắn tu hành hiện tại, không phải là thuần túy Liên Hành Khí Quyết của Lê gia, còn có Nhu Kinh của Việt Quyền Đạo một môn, còn là không ít những bí tịch mua lại bên Hoa Quốc mà những cái kia ngốc tử nghĩ là không có thể luyện thành nữa, tất cả những cái này bí tịch hiện tại liên hợp lại thành một một, gọi là Đại Hành Hóa Khí Quyết, có bộ này công pháp, nó có thể trợ giúp hắn tu hành đến Tông Sư cấp trong truyền thuyết đến.

Đây là tất cả công năng mà hắn tìm tòi ra được trong suốt năm năm qua có được khối này kỳ dị Ngọc Bài, có điều muốn nó dung hợp thư tịch cũng không phải là chuyện gì dễ dàng, nó cần phải nuốt lấy các loại Ngọc Thạch để làm năng lượng hoạt động. Dường như càng là cao cấp Ngọc Thạch, nó lại càng thích cắn nuốt, càng cao cấp Ngọc Thạch, tốc độ dung hợp của nó lại càng là nhanh.

Vì cái này nguyên nhân, những năm qua Trần Vân Thanh hắn ra sức dùng tiền trong tay của mình có, đi mua các loại Ngọc Thạch về cho nó cắn nuốt, ngay cả tiền mà hắn âm thầm lợi dụng danh nghĩa của Lê Hữu Tài để trục lợi từ chính trị gia cũng như phú hào Hoa Quốc, hắn cũng là đầu nhập vào mua các loại Ngọc Thạch quý hiếm đến, cho đến hiện tại trong tay của hắn không còn đồng nào mới thôi.

Tại những cái phú hào tại Vạn Phú Hoa Viên nơi này, như luận về kiếm tiền một đạo, Trần Vân Thanh hắn là không kém bất kỳ người nào, có điều nói về khoản tiêu tiền, cũng là không có một ai tiêu xài qua được hắn, trong vòng năm năm tốn mất gần một tỷ đô la mỹ tiêu phí cho việc mua sắm Ngọc Thạch, nghĩ đến cũng không có ai xài tiền nhanh như hắn cả.

Lê Hữu Tài tôn kia Thần Y, là thông qua một ít con đường, biết được Trần Vân Thanh hắn rất là đam mê các loại Ngọc Thạch, nên là mới dùng thủ đoạn này ra cùng hắn trao đổi Bồi Khí Đan.

Nhưng Lê Hữu Tài có thể thành công, đổi được Bồi Khí Đan từ trong tay của hắn, đây là vì hắn nể mặt của Lê Uyển Nhi phần lớn, như là người khác mà nói, đó là chuyện không thể nào.

...

Phòng của Liễu Quân Như!

“Quân Như! Nàng có phải đang nói đùa hay không? Chuyện đùa này không có vui chút nào?” Trần Vân Thanh tay bưng một chén thuốc do chính tay mình nấu, đứng trước mặt của Liễu Quân Như, hắn hiện tại thần sắc hết sức khó xem, nhưng vẫn là cố giấu đi nội tâm thật của mình, nỡ một cái nụ cười còn khí coi hơn khóc lên tiếng.

“Vân Thanh! Ta không phải cùng ngươi đùa giỡn!” Liễu Quân Như khẽ nhíu đôi mày lá liễu, một đôi mắt u buồn trông vô cùng xinh đẹp nhìn về phía thanh niên tuấn tú Trần Vân Thanh với nhiều điều phức tạp, nhưng sau một ít giây, liền là thay vào một loại kiên quyết thần sắc đến.

“Quân Như! Đây là vì cái gì?” Trần Vân Thanh trầm mặc nhìn Liễu Quân Như một cái, sau đó thật sự là không cam lòng lên tiếng hỏi.

Từ biệt Lê Hữu Trác xong, hắn vì quan tâm đến Liễu Quân Như bệnh tật, nên là không ngừng nghỉ đi kiếm một ít Nam Dược về sắc cho nàng ta, khi bước vào trong phòng, thứ hắn nghe thấy không phải lời cám ơn hay một cái nụ cười đầy nhu mì của Liễu Quân Như như trước đây, thay vào đó là một bộ dạng lạnh lùng, so sánh với lại ngày thường, là khác nhau một trời một vực, cứ như là hai người một dạng.

Còn nói ra lời nói cùng hắn chia tay nữa, như không phải nhìn khá kỹ đây là Liễu Quân Như mà hắn quen một năm nay, hắn còn cho trước mắt mình đây là một người con gái đi phẫu thuật thẩm mỹ để có gương mặt như Liễu Quân Như của hắn không chừng.

“Cạch..!”

“Quân Như! Nếu như nàng vì chuyện ta là hắc đạo nhân vật liền cảm thấy không an toàn, ta lập tức liền bỏ đi cái chức Bang Chủ Thanh Bang, cùng nàng rời khỏi nơi này, tất cả mọi thứ nơi này ta đều có thể từ bỏ hết!” Trần Vân Thanh nghĩ đến chuyện gì, liền là đánh rơi chén thuốc xuống, tiến đến nắm chặt hai tay của Liễu Quân Như, lên tiếng cam đoan nói.

Chuyện hắn là hắc đạo đại ca, Trần Vân Thanh không muốn cho Liễu Quân Như biết, nhưng không biết do đâu, thời gian trở lại đây, Liễu Quân Như đều biết cả.

Còn nhiều lần muốn khuyên hắn rời bỏ hắc đạo, hắn nhiều lần muốn kéo dài thời gian, chưa cho Liễu Quân Như một câu trả lời chính xác, có lẽ chính vì cái lý do này, nên Liễu Quân Như mới cảm thấy không an toàn, muốn rời khỏi Trần Vân Thanh hắn.

Thật ra hắn muốn làm cái chức Bang Chủ này không bỏ, chẳng phải là vì hắn tham luyến quyền hành của một tên đại ca xã hội đen nho nhỏ này làm gì, mà là hắn muốn dựa vào lớp vỏ bọc bên ngoài này, thực hiện một số nhiệm vụ mà tổ chức giao phó, hơn nữa thời gian qua hắn cũng đã đem phần lớn quyền lực giao cho người anh em vào sinh ra tử của hắn rồi. Nếu Liễu Quân Như muốn, hắn hoàn toàn có thể từ bỏ để đi theo nàng.

“Vậy còn chuyện tu luyện của ngươi thì sao? Ngươi có thể từ bỏ đi vào tu hành giới vì ta không?” Liễu Quân Như mỉm cười, không hề chớp mắt nhìn Trần Vân Thanh, chờ hắn lên tiếng trả lời.

“Nàng vì sao biết ta là người của tu luyện giới?” Câu hỏi kia của Liễu Quân Như làm cho Trần Vân Thanh chấn động toàn thân, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Quân Như lên tiếng hỏi.

Tu luyện! Đây là bí mật lớn nhất của hắn, ngoài Lê Hữu Trác ra người biết hắn là một tên tu hành giả không quá mấy người, trong số đó đều là lãnh đạo cao cấp quốc gia, trước giờ hắn chưa bao giờ nói ra chuyện này cho người khác biết, cả người huynh đệ vào sinh ra tử bao nhiêu năm của hắn là Lương Thiện Vinh cũng là không ngoại lệ, với Liễu Quân Như lại càng không, nàng ta làm sao có thể biết được chuyện này?

“Ngươi không cần biết vì sao ta biết được chuyện này! Ngươi chỉ cần trả lời cho ta biết, ngươi có nguyện vì ta bỏ qua tu luyện hay không mà thôi?” Liễu Quân Như không có trả lời chính diện câu hỏi của Trần Vân Thanh, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm Trần Vân Thanh, chờ hắn lên tiếng trả lời.

Như để ý kỹ mà nói, từ khi hỏi Trần Vân Thanh về tu luyện giới đến nay, Liễu Quân Như chưa hề chớp mắt lấy một lần, một người bình thường có thể liên tục mấy phút đồng hồ không chớp mắt, cũng không có mấy ai đâu.

“Quân Như...! Tu luyện rất tốt, nó có thể cường thân kiện thể, có thể giúp kéo dài tuổi thọ, lợi ích vô cùng, ta đang muốn tìm một cái cơ hội thích hợp để nói cho nàng biết về chuyện này, ý của ta muốn dẫn nàng đi vào con đường tu luyện này cùng ta, sau này hai chúng ta có thể trở thành cường Giả chân chính, thoát khỏi tất cả mọi trói buộc trên đời này!”Trần Vân Thanh đối diện với lại ánh mắt chân thành đáng tin kia của Liễu Quân Như, hắn cũng không dám nhìn thẳng, nhưng cũng là dũng cảm tiến đến, lên tiếng cam đoan với lại Liễu Quân Như.

“Ngươi không thể vì ta bỏ qua tu hành?” Liễu Quân Như mỉm cười, lấy tay của Trần Vân Thanh ra khỏi tay của mình, lời nói có chút chua chát, trong đó cũng có thất vọng.

“Quân Như! Tu luyện rất là tốt! Vì sao nàng lại ép ta từ bỏ?” Trần Vân Thanh rất là không cam tâm lên tiếng hỏi.

Như Liễu Quân Như đã biết hắn là người của tu hành giới, nghĩ đến nàng cũng là biết đến vô vàn lợi ích của việc có thể tu hành.0