Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thần Lục

Chương 37: Lòng Tham Vô Đáy!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiền nhân nói cũng không hề sai, nhanh giàu nhất không có phương pháp nào bằng cướp đoạt của người khác, xem ra đây cũng là một cái phát tài chiêu số sau này cần sử dụng nhiều hơn mới được.

“Vâng! Vân Thanh sư huynh!”

Chín người trên gương mặt cũng liền là co giật một cái, nhưng là bọn họ không dám không giao ra những khối ngọc mình đang đeo trên người.

...

‘’Khốn kiếp Trần Vân Thanh! Ngươi nhất định sẽ hối hận!’’

Rời khỏi căn nhà nhỏ của Trần Vân Thanh một khoảng cách đủ xa, chín người đều là đồng thanh căm phẫn lên tiếng mắng.

Trần Vân Thanh chiếm đoạt tiền tài của bọn họ thì cũng thôi, đây là trách bọn họ học nghệ không tinh, nói ra cũng chẳng ai giúp đỡ gì mình, lấy đi công pháp, Yêu Kỹ, đây cũng không phải chuyện gì to lớn, tại Trần gia nơi này công pháo yêu kỹ có thể nói là thoáng nhất tại Chấn Nam Thành, thậm chí là cả Mân Việt Quận.

Đệ tử bên trong với nhau, có thể tự do trao đổi công pháp, chỉ cần không có đem nó truyền đi ra bên ngoài là được rồi.

Nhưng Trần Vân Thanh là không có nên ngay cả Ngọc Bội trên người của bọn họ cũng liền là lấy đi luôn, trong số đó có không ít là truyền gia chi bảo của gia tộc, cũng có tượng trưng cho thân phận, không thể để có thất cho được. Giờ đây tên Trần Vân Thanh này lại ngang nhiên chiếm đi, đây không phải chỉ đắc tội với lại mấy người bọn họ, còn là đắc tội phía sau gia tộc bọn họ nữa.

Cứ chờ mà xem, ngay lập tức đám người mình sẽ rời khỏi nơi đây hồi lại gia tộc báo cáo tình huống, khi đó gia tộc người chắc chắn sẽ tìm đến Trần Vân Thanh này tính sổ, khi đó tên kia ăn của bọn họ thứ gì, cũng liền là phải nhổ ra cho bọn họ tất cả, hiện tại để cho tên ngu si kia đắc ý một chút thời gian đi.

“Không! Trần Vân Thanh! Đây là tất cả tài sản mà Khánh Ly sư huynh chuẩn bị mua Nội Khí Đan, ngươi không thể nào lấy đi được!” Nhìn đến Trần Vân Thanh này tự tay đem hơn chín ngàn đồng bạc chi phiếu trong người mình lấy đi, Trần Phú không khỏi tru lên thành tiếng.

Chín ngàn đồng bạc, đây là tích lũy mấy tháng trời qua việc cướp đoạt của đám đệ tử cấp thấp kia đạt được đến, như tính toán của hắn không sai, chỉ cần gom thêm hôm nay nữa, liền sẽ có đủ một vạn đồng bạc để mua thêm một viên Nội Khí Đan. Có thêm viên này Nội Khí Đan, cùng nhiều viên Nội Khí Đan tích lũy trước đó, Trần Khánh Ly đột phá Yêu Giả bát trọng sơ kỳ cảnh giới.

Nhưng giờ đây đã bị Trần Vân Thanh này chiếm đi tất cả, khỏi phải nói sau khi trở lại hắn liền là phải đối diện với lại lửa giận khủng bố như thế nào của Trần Khánh Ly nữa, từ nay về sau công việc quản lý tài chính của Trần Khánh Ly.

Chỉ sợ không có đến lượt hắn tham dự đi vào, có thể toàn thân đi ra sau chuyện này hay không cũng khó mà nói. Nên là số tiền kia không thể bị mất, bằng mọi giá không thể nào để mất cho được.

“Rầm rầm!”

“Ngươi quá ồn ào!”

Một cước đem còn đang tru tréo Trần Phú đá văng ra xa, Trần Vân Thanh cũng liền là không có quan tâm đến sống chết của tên kia nữa, đếm lại chín tờ ngân phiếu trong tay mình, khi đã nhận ra không sai số lượng cũng như không phải hàng giả mà nói, hắn liền là mỉm cười hài lòng liên tục.

Chín ngàn đồng bạc, đây có thể nói là số tiền lớn nhất mà tiền nhiệm ‘Trần Vân Thanh' có được từ trước đến nay.

Không, phải nói là dù cho có đem tài sản của Trần gia hắn bán đi tại nơi kia Trần gia trấn, cũng liền sẽ không có được số tiền lớn đến như thế này.

Nhưng chỉ qua một chuyến hóa duyên mà thôi, hắn liền là đã có được tài sản bằng cả một gia tài cả đời người tích lũy, hắn không vui mới là chuyện lạ.

Tổng cộng hôm nay hắn thu nhập được hơn một vạn bốn ngàn đồng bạc chi phiếu, chưa tính đến chuyện còn hơn mười mấy lọ Nội Khí Tán mà mấy tên kia nhiệt tình đưa đẩy cho hắn, như sử dụng tốt số này tài nguyên, đột phá Yêu Giả lục trọng hậu kỳ đối với lại Trần Vân Thanh hắn mà nói không phải là chuyện gì quá khó khăn thì phải.

“Đừng có giả chết trước mặt ta, nếu như ngươi không đưa ra thứ khiến ta hài lòng, như thế ta dám cam đoan ngươi liền sẽ chết thật!” Trần Vân Thanh liết mắt nhìn qua bên kia đang nằm bất tỉnh nhân sự Trần An, nhàn nhạt lên tiếng nói.

Trần An này khác khá xa so với lại Trần Phú tên kia, thường ngày đi theo Trần Khánh Ly làm chân chó, có điều ra tay với lại những người sa cơ như Trần Vân Thanh hắn đây cũng là có chừng mực, nghĩ đến mấy năm nay tên này đã nương tay cho hắn ít nhiều, vừa rồi một cước kia hắn sử dụng lực đạo vừa đủ, tên này cao lắm cũng chỉ bị chấn động nội tạng một chút mà thôi, còn không có nặng như là Trần Phú tên kia.

Trần An này nằm kêu đau đớn như vừa rồi, phần lớn đều là do tên này giả vờ đến, diễn xuất của tên này cũng hơi quá lố đi một chút, còn kém hơn là Ngô Tiểu Diễm nha đầu kia nữa, như thế nào có thể qua được mắt của hắn đây.

“Vân Thanh sư huynh! Đại ca của ta là Nội Viện đệ tử Trần Nguyên Vũ, ngài xem tại mặt mũi của y, bỏ qua cho ta một lần có được không?” Trần An sắc mặt khá là khó xem, trong lòng là đem tổ tông mười tám đời của Trần Vân Thanh này đi ra hỏi thăm đến.

Hôm nay tên này thu nhập pha phong, ngay cả tiền dành dụm nửa tháng trời để mua Nội Khí Đan của Trần Khánh Ly tên này cũng là lấy đi hết, như thế còn không biết đủ, vẫn còn là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt người không có bao nhiêu tài nguyên như hắn, đúng là lòng tham vô đáy mà, loại người như thế này, hắn thường nhìn thấy kết cục sẽ chết rất khó xem.

Có điều dù trong lòng có bất mãn Trần Vân Thanh này như thế nào, Trần An hắn cũng không dám nói ra, cái mạng nhỏ của mình tại trong tay của Trần Vân Thanh, như mắng tên này mà nói, hắn liền rất dễ đi đời nhà ma, chí ít cũng giống như là Trần Phú bên kia một dạng, bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, tên kia là bất tỉnh nhân sự thật, mà không có phải là giống như hắn giả vờ thế kia.

Hiện tại hắn không muốn, rất là không muốn đem ra thứ quý trọng trong tay của mình đưa cho Trần Vân Thanh, nhưng cũng không dám nghịch lời của y.

Trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này cũng chỉ có thể dùng chiêu quen thuộc nhất, đó là đem hậu trường cứng rắn nhất của mình ra, hy vọng cái tên Trần Vân Thanh này sẽ nhìn tại mặt mũi của đại ca hắn, bỏ qua cho hắn đây một lần.

“Vân Thanh sư huynh! Khoan đã, đây là tất cả tài sản của ta, mong huynh nhận lấy cho!”

Nhìn thấy hắn đã bê hậu trường phía sau của mình ra, thế nhưng cái này Trần Vân Thanh cũng là không có chút động tâm, còn là muốn chuẩn bị động thủ với lại hắn nữa, không có cách nào khác, Trần An cũng chỉ có thể chịu thua, dâng lên tài sản cất chứa bấy lâu nay của mình là một lọ Đan Dược cùng một khối Hổ Ngọc, sau đó ôm cái kia Trần Phú chạy thẳng.

Nước xa không thể nào cứu được lửa gần đạo ký hắn cũng là biết được đến, không đưa tài nguyên, Trần Vân Thanh này ra tay với lại hắn ngay lập tức, sau này đại ca của hắn có tìm Trần Vân Thanh tính sổ, như vậy cũng liền quá muộn rồi.

“Diệu Hoàn Đan! Nhất Giai Thượng Phẩm trị thương Đan Dược, lần này ép cái kia Trần An là đúng rồi!” Mở ra cái lọ Đan Dược vừa mới rồi cái kia Trần An đưa cho mình sau, ngửi thấy mùi thuốc cùng hình dáng khá quen thuộc, Trần Vân Thanh ánh mắt không khỏi mị lên.

Loại này Diệu Hoàn Đan, là trị thương Đan Dược tốt nhất trong hàng Nhất Giai Thượng Phẩm Đan Dược, có người nói Yêu Giả cảnh giới bất kỳ bị thương chỉ còn một hơi thở, dùng cái này Diệu Hoàn Đan, liền có thể chạy nhảy như thường.

Đương nhiên những cái này chỉ là truyền tụng có chút thái quá, nhưng mà cũng đủ chứng minh công dụng thần kỳ của viên này Đan Dược, nó được mệnh danh là cứu mạng thần đan cho Yêu Giả cảnh giới. Như đem so với lại Liệu Thương Đan mà hắn dùng đêm hôm qua thì còn tốt hơn đến năm sáu lần.

Công dụng thần kỳ như thế, cho nên giá cả của nó cũng cực kỳ cao, trên thị trường một viên này Diệu Hoàn Đan liền có giá trị ba trăm đồng vàng, tức là đắc hơn khá là nhiều Nội Khí Đan giá cả.

Đắc đỏ như thế, nhưng một khi nghe nói Thái Đan Các xuất hiện loại này Đan Dược, y như rằng sẽ xuất hiện tình trạng tranh mua, bán hết ngay sau khi mở bán, đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được loại này Đan Dược.

Tại bên kia Nam Hắc Thị thị trường, nhiều khi giá cả của Diệu Hoàn Đan liền là bật tăng lên đến một ngàn đồng vàng một viên, có thể nói là hết sức đắc đỏ.0
« Chương TrướcChương Tiếp »