Chương 12

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#12

Thiếu nữ cả người khô nóng, mồ hôi ướt đẫm. Lúc này chàng trai phía sau vẫn không ngừng luận động, chốt mở phía trước đã ướt nhẹp ái dịch của cô. Cô khó chịu dựa vào người cậu, cắn chặt răng, không cho tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.

"Sao lại thế nhỉ? Bình thường cũng không khóa mà?"

"Thôi kệ, chúng ta đi tìm thầy giáo để lấy chìa khoá đi."

"Được."

Hai người kia cuối cùng cũng rời đi, Hàn An mới vừa thở phào nhẹ nhõm đã bị Thẩm Mặc một phen đè vào cửa tủ, ác độc mà dùng sức va chạm.

Nãy giờ vẫn luôn chậm rãi thọc vào rút ra, Thẩm Mặc đã nhẫn nhịn đến trán nổi gân xanh. Cái miệng nhỏ mất hồn kia khiến cậu chỉ hận không thể hung hăng mà thao lộng.

"A...... Cậu nhẹ chút..... A......"

Không hiểu tại sao nam nhân phía sau đột nhiên hung mãnh, Hàn An bị đâm đến ê ê a a.

Ngăn tủ quá hẹp, vô cùng khó chịu, toàn bộ ngực của cô bị đè lên cửa tủ, mông tròn trịa dí sát vào cậu, mũi chân khẽ nâng. Thiếu niên dùng sức nắn bóp ngực, nếu không phải là cửa đã khoá e là bị đâm tới bay ra ngoài từ nãy rồi.

Ở trong cơ thể Hàn An thọc vào rút ra mấy trăm lần, qυყ đầυ chạm sâu đến tận miệng tử ©υиɠ, Thẩm Mặc run run một cái, tiết ra muôn vàn con cháu.

Mở cửa, cô lập tức vô lực mà ngã nhào xuống đất. Nhìn tóc cô hỗn độn, làn da trắng nõn xuất hiện những vết thâm tím. Bóng dáng tinh tế, ngực to eo nhỏ, dưới thân tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, cự vật vừa mềm xuống nay lại cương cứng.

Bất đắc dĩ thở dài, thầm mắng không phải là lúc này. Thẩm Mặc đi đến giúp cô mặc lại quần áo.

Đỏ mặt nhìn cậu mặc quần áo giúp mình, Hàn An vừa định đứng dậy, chân mềm đến thiếu chút nữa không đứng được. Đỡ vách tường, chân không ngừng run rẩy.

Thẩm Mặc quá lợi hại, nội tâm Hàn An khóc không ra nước mắt.

Nhìn bộ dáng này của vật nhỏ, Thẩm Mặc đi đến bế ngang cô lên. Cô thét chói tai nhưng cậu vẫn làm ngơ, mang cô đi ra ngoài.

Cậu là Hội chủ tịch hội học sinh, trong trường không ai là không thích cậu. Tự dưng bây giờ cậu ấy ôm mình, bị người khác thấy sợ là sẽ bị lột da mất. Thấy cậu cũng không thèm nghe lời khuyên của mình, Hàn An trực tiếp dúi đầu vào ngực Thẩm Mặc.

Thôi kệ, cho mấy người muốn nói gì thì nói!

***

Tất nhiên, sau đó cả trường không ai là không thảo luận về việc này, nhất là nữ sinh, ai cũng đều rất hâm mộ người mà được Thẩm Mặc ôm.

Hàn An ngồi trên bàn hai tai dựng thẳng lên, nội tâm trộm mừng thầm.

Như vậy có phải là mình đã sát lại gần Thẩm Mặc thêm một chút rồi không nhỉ?

Quay đầu sang phát hiện cậu đang uống sữa bò nhướng mày nhìn cô, Hàn An quay đầu lại, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Từ sau lần đó, quan hệ giữa hai người đã có sự biến hoá vô cùng lớn. Hàn An khi đối mặt với Thẩm Mặc cũng không còn nhát gan giống lúc trước nữa.

Hôm nay Thẩm Mặc tan học liền cản Hàn An lại, nói là phải dạy cô học thêm.

Thiếu nữ mặt mày hớn hở, gật đầu đáp ứng. Gió lướt qua mát lạnh, thổi bay lá rụng đầy đất. Trong mắt chàng trai tràn đầy hình ảnh của cô.

Thành tích học tập của cô ở trong lớp tuy rằng cũng không phải là tệ, chỉ là nếu so với cậu thì đương nhiên thua xa cả một mảng lớn. Về sau nếu cả hai muốn học cùng trường đại học thì nhất định cô phải cố hơn nữa.

Hôm nay là thứ bảy, Hàn An mặc váy ngắn bó sát người màu đen, bôi lên một ít son môi khiến cho khí sắc càng thêm tươi tắn. Buổi học thêm này trong lòng cô chính là có mục đích vô cùng rõ ràng!

Thiếu nữ đứng trước gương dáng vẻ thướt tha yêu kiều, mặt xinh tươi tựa bông hoa đào ngày xuân, Hàn An tự luyến nghĩ thầm: Thực ra bản thân mình lớn lên cũng không hề tệ chút nào!

Vội vàng đến nơi hẹn tìm Thẩm Mặc, cậu đang ngồi ở trên ghế sô pha, nơi này là phòng tự học kiểu khép kín, vô cùng riêng tư.

Hôm nay cậu cũng mặc toàn đồ đen, cả hai giống như là cùng đang mặc đồ đôi. Tóc vuốt lên lộ ra cái trán cao, trên mặt đeo mắt kính.

Thoạt nhìn vừa có văn hoá lại vừa bại hoại, Hàn An nhịn không được ngây người. Chờ khi hoàn hồn thì cô đã ngồi bên cạnh, chống đầu nhìn cậu chăm chú.

"Mở sách ra." Ngữ khí đạm mạc, đôi mắt sau gọng kính vô cùng có thần thái.

Cô hôm nay mặc váy ngắn, vòng eo thon một tay có thể ôm trọn, ngực trước phình ra.

"Được." Giọng nói cũng nam tính quá đi, Hàn An cảm giác phía dưới đã muốn ướt rồi!

Mới vừa lôi sách trong túi ra, cô liền bị Thẩm Mặc kéo ngồi lên đùi cậu.

Đầu cậu tựa vào vai cô, tay vòng qua eo, dưới thân không cần nói cũng biết có thứ gì đó đang chọc vào người cô.

Thế mà cậu vẫn giữ bình tĩnh mà mở miệng: "Trước học toán đã, kiến thức của cậu chưa tốt."

"Được." Hàn An mặt ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm lại vô cùng sung sướиɠ. Cậu bảo mình tới đây là để học thêm, nhưng cuối cùng cậu lại có cả ý đồ khác nữa!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Tình hình là chỗ mị thi xong hết rồi, mấy cô thì sao?