Chương 9:

Lời nó của thiếu niên có lẽ là vô tâm, lại khiến cho Tô Ý Minh động tác có chút cứng đờ, chẳng qua Trình Nhạc nhìn không ra tới. Tô Ý Minh chạm vào, Trình Nhạc bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ấm nóng, hắn xích lại gần, liền ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng cũng không làm người phản cảm. Hắn dùng tay chậm rãi căng ra môi âʍ ɦộ, lòng bàn tay ấn lên mềm mại huyệt thịt, Trình Nhạc thân thể nho nhỏ run run, cậu nghe được hắn bình tĩnh hỏi: “Dây nhỏ mà cậu nói hẳn là bị đứt rồi, có khả năng tôi phải vói ngón tay vào lấy ra.”

Vói vào ……

Trình Nhạc dùng vài giây mới hiểu được hắn đang nói đến nơi nào, da mặt hơi mỏng như bị thiêu cháy, cậu nhỏ giọng mà “Ân” một tiếng, nhịp tim đập vùn vụn tăng lên. Kỳ thật cậu cảm thấy có chút kỳ quái, giờ phút này người cậu thích đang đặt ngón tay ở nơi tư mật nhất của cậu, còn sắp vói vào sâu trong. Lòng bàn tay Tô Ý Minh có một tầng vết chai mỏng, thời điểm cọ qua huyệt thịt làm cậu nhịn không được run rẩy liên hồi, còn có sinh ra một chút kɧoáı ©ảʍ.

Tô Ý Minh sắc mặt vẫn cứ nhàn nhạt, sau khi nghe cậu đồng ý hắn liền căng chổ kia rộng hơn một chút, huyệt thịt như cái miệng nho nhỏ hiện ra trước mắt hắn. Dừng lại một chút rồi hắn chậm rãi thăm dò đút vào một đoạn ngón tay. Nhưng cơ hồ là đồng thời, Trình Nhạc theo bản năng phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt chân, kẹp tay Tô Ý Minh ở giữa hai chân cậu.

Hành động của Tô Ý Minh bị buộc phải dừng lại, thậm chí bởi vì Trình Nhạc làm như vậy cho nên đầu ngón tay đi vào càng sâu hơn dự tính, tựa hồ đυ.ng phải thịt mềm bên trong. Trình Nhạc nhỏ giọng hừ lên hai tiếng tựa như mèo kêu, đôi mắt bao phủ hơi nước sương mù đối diện với Tô Ý Minh, hắn nói, “Chân mở ra, cậu như vậy tôi không động đậy được.”

Lần này Tô Ý Minh dùng sức mạnh hơn chút, đè lại chân cậu, không cho cậu lại có cơ hội lộn xộn. Trong quá trình không tránh khỏi lỡ cọ qua viên âm đế nho nhỏ kia, Trình Nhạc lại run rẩy lên, huyệt giống như ươn ướt chút, Tô Ý Minh ngón tay đi vào càng sâu cuối cùng cũng sờ tới đồ vật cần tìm kia. Một ngón tay dài vói vào huyệt thịt chật hẹp còn tạm được, nhưng muốn lôi đồ từ trong ấy ra thì mười phần khó khăn.

Thiếu niên phía trên nhẹ nhàng mà thở dốc, Tô Ý Minh trầm mặc lại thêm một ngón tay vói vào bên trong.