Chương 12:

Trần Hồi đáp lại rồi cõng cặp sách cùng mọi người ra khỏi cửa lớp. Một đám người liền mênh mông cuồn cuộn ra về. Cả lớp học trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Trình Nhạc. Hoàng hôn cách cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt người, giây tiếp theo, cậu với người đang đạp lên ánh mặt trời mà đi tới - Tô Ý Minh, bốn mắt nhìn nhau, chỉ có bọn họ hai người, không khí thật giống như nháy mắt trở nên thật vi diệu.

Phòng học sát hành lang, một bên tường không có màn che, cho nên dù cửa trước cửa sau đều khóa lại, Trình Nhạc cũng chỉ dám lôi kéo người đứng ở góc khuất cửa sau, nơi mà từ bên ngoài nhìn vào không thấy được.

Trình Nhạc phía sau lưng dính sát vào cửa sau, khí lạnh lẽo nhẹ nhàng xuyên thấu qua đồ thể dục hơi mỏng truyền tới, nhưng không giảm bớt được chút giảm nào sự khẩn trương của cậu. Tô Ý Minh rũ mắt nhìn cậu, trong mắt không có cảm xúc chút dao động nào, hắn hỏi cậu muốn làm cái gì.

Trình Nhạc cảm thấy chính mình đại khái là điên rồi, sau khi cậu đã từng có thời khắc tới gần Tô Ý Minh, cậu thật sự không muốn lại giống như phía trước, chỉ có thể xa xa mà nhìn, cậu chỉ muốn, cách hắn càng gần hơn một chút nữa.

“Cậu đã nói, tôi có thể lại tìm cậu để nhờ hỗ trợ.”

“ Nơi… nơi này của tôi rất khó chịu.”

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới lý do này được bịa ra thật quá vụng về. Cái gọi là khó chịu bất quá chỉ là cái kiểu câu dẫn cấp thấp nhất, nhưng không ai đi vạch trần. Tay Tô Ý Minh bị thiếu niên kéo tới đặt tới trên ngực của chính cậu, cách da thịt, trái tim thiếu niên kịch liệt mà nhảy lên.

“Cậu, có thể lại giúp tôi một lần nữa không?”

Thiếu niên khóe mắt hay bên tai đều xấu hổ đến hồng hồng, nhẹ nhàng mà liếc hắn một cái, dắt tay hắn chậm rãi vuốt ve. Đồ thể dục quá mỏng manh, Tô Ý Minh thậm chí có thể dễ dàng mà cảm nhận được lòng bàn tay đυ.ng vào nơi nhô lên. Tầm mắt hắn từ tay thiếu niên đang nắm tay mình, lại chuyển tới trên mặt cậu, hắn không hề kêu cậu dừng lại, chỉ là ngón tay giật giật, hỏi Trình Nhạc có nơi nào không thoải mái không.

Hoàng hôn dần dần mà ẩn đi xuống, trong phòng độ ấm tựa hồ có chút thấp, rồi lại có một loại không khí ái muội khác đang cực nhanh mà ấm nóng dần lên. Tay Tô Ý Minh rất lớn, đủ để đem phần nho nhỏ kia của Trình Nhạc, thiếu nữ ngực nhũ bao hết ở trong lòng bàn tay, hai điểm đều bởi vì động tác của hắn mà trở nên đứng lên. Trình Nhạc theo hắn động tác mà nhỏ giọng thở dốc, Tô Ý Minh trên mặt vẫn không có gì thay đổi, lực đạo trên tay xoa nắn lại dần dần phóng đại lên, hắn xích lại gần Trình Nhạc chút, hỏi: “Có tốt chút sao?”

Trình Nhạc hoãn hoãn lại, mới nhìn về phía hắn, lôi kéo tay hắn, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Cậu, muốn vói vào tới sờ không?”

Thiếu niên thực gầy, dáng người khô cằn không có gì đáng xem, chỉ là thực trắng nõn, làn da lại mẫn cảm, chỉ cách quần áo xoa bóp một chút bộ ngực liền toàn bộ đều hồng cả lên, có mấy chỗ bị Tô Ý Minh dùng lực hơi lớn mà xoa, còn để lại mấy cái dấu ấn đỏ hồng ái muội.

Cách quần áo xoa so với trực tiếp chạm vào làn da mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Khi Tô Ý Minh dùng hai ngón tay kẹp lại rồi xoa đầṳ ѵú cậu, Trình Nhạc không được tự nhiên mà cắn môi dưới, chịu đựng từ sâu trong thân thể truyền đến một cảm giác lệnh người tê dại rung động, Tô Ý Minh nhìn rõ tất thẩy phản ứng của cậu, chậm rãi xoa nắn lên.

Tiếng chuông tan học vang lên, toàn bộ khu dạy học trong nháy mắt liền ầm ĩ lên, trên hành lang cũng bắt đầu tràn ngập tiếng người cùng tiếng bước chân. Cách một bức tường, Trình Nhạc lại chủ động mời Tô Ý Minh đùa bỡn bộ ngực của chính cậu, cậu quay đầu đi, đột nhiên cảm thấy có một chút thẹn thùng.

Tô Ý Minh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mà ấn ấn núʍ ѵú nho nhỏ, không biết khi nào, bọn họ dựa vào gần sát nhau, Tô Ý Minh cơ hồ như ôm cậu vào trong ngực, ngón tay một khắc không ngừng mà cứ thế trêu đùa vật nho nhỏ kia của cậu.

Bọn họ khoảng cách quá thân cận, Trình Nhạc ánh mắt không tự giác bị sườn mặt tinh xảo của đối phương hấp dẫn, đồng thời còn có thể nghe được mùi mồ hôi nhàn nhạt sau khi vận động trên người đối phương, nhưng cậu chẳng hề cảm thấy chán ghét dù chỉ là một chút, thậm chí có thể nói cậu thích.

Theo Tô Ý Minh động tác, Trình Nhạc dần dần có chút chịu không nổi, giữa hai chân toát ra cổ mờ mịt ướŧ áŧ, làm cậu cảm thấy khó chịu cùng ngượng ngùng. Tô Ý Minh tự nhiên chú ý tới động tác kẹp chân của người trước mắt, hắn giống như mới ý thức được khoảng cách giữa bọn họ quá gần, cau mày lui hai bước về phía sau.

Hành động của hắn hình như có hơi quá mức.

Trình Nhạc vốn là mặt đỏ, bị hắn đè ép ở trong góc đến ra một thân mồ hôi, ngoan ngoãn mà kéo quần áo lên, lộ ra phần ngực tràn đầy dấu vết, liếc mắt nhìn qua liền thấy tựa như là bị ai hung hăng khi dễ.

Tô Ý Minh mím môi, sau đó mới phát giác chính mình người cũng đầy mồ hôi.

Trình Nhạc hồi thần lại, theo bản năng muốn nhìn xem Tô Ý Minh lần này có hay không cương cứng. Trong đầu cậu có thể nảy ra cái này chủ ý chính là bởi vì lần trước Tô Ý Minh nhìn tiểu huyệt của cậu cũng có phản ứng. Cho nên cậu cảm thấy đối phương ít nhất là không chán ghét. Cho nên nếu lần này cũng là giống nhau, có lẽ cậu liền có thể tự tiện mà cho rằng Tô Ý Minh đối thân thể này của cậu thật sự có cảm giác, nói vậy bọn họ khoảng cách có phải hay không liền có thể càng gần hơn chút.

Tô Ý Minh không động tác, Trình Nhạc chậm rãi buông xuống vạt áo cậu đang nắm giữ. Chân cậu hơi mềm đi, dừng nghỉ một chút mới có thể đứng thẳng thân mình. Tô Ý Minh không chủ động nói, cậu cũng không dám dựa vào quá gần hắn, thế là chỉ tiến về phía trước một bước nhỏ giọng nói: “Cậu thích sao?”

“Nếu như cậu thích, lần sau cậu muốn chạm vào nơi nào đều có thể.”

Đồ thể dục so đồng phục bình thường thì rộng thùng thình, không giống lần trước có thể dễ dàng nhìn ra tới hắn có hay không động tình. Trình Nhạc thế là liền hơi hơi ngửa đầu nhìn Tô Ý Minh, không biết vì sao, làm Tô Ý Minh nhớ tới con mèo nhỏ mẹ hắn nuôi ở nhà. Mặc dù hắn chẳng khi nào phản ứng con mèo ki nhưng mèo nhỏ cứ luôn thích quấn lấy hắn làm nũng, ngồi ngốc bên cạnh hắn, muốn hắn sờ chính mình bụng nhỏ đầy lông xù xù. Mèo nhỏ cùng với biểu tình Trình Nhạc ngay lúc này có loại khác thường trùng hợp.

Trình Nhạc đi lấy chính mình cặp sách, ngoan ngoãn mà đi theo phía sau Tô Ý Minh ra khỏi phòng học. Thời điểm Tô Ý Minh đang muốn khóa cửa đột nhiên đυ.ng phải Từ Phong Thanh quay trở về lớp. Ba người hai mặt nhìn nhau, Từ Phong Thanh tầm mắt rơi xuống trên người hai người đứng chung một chỗ, cau mày, chỉ nói: “Chờ chút, tôi lấy cái di động.”

Hai người ở cửa chờ hắn ta, Trình Nhạc bị Từ Phong Thanh như thế vừa nói liền nhớ tới vụ WeChat, hắn kéo kéo Tô Ý Minh góc áo, chờ đối phương hơi hơi cúi đầu mới hỏi: “Tôi có thể nhắn tin cho cậu trên WeChat được không?” Nói xong, cậu lại cho chính mình bỏ thêm một cái lý do có vẻ đường hoàng, “Nếu tôi có đề toán không làm được.”

Tô Ý Minh còn không có kịp trả lời, Từ Phong Thanh cũng đã đi ra, ánh mắt quét đến góc áo của Tô Ý Minh bị Trình Nhạc nắm lại, lông mày không tự giác nhếch lên. Từ Phong Thanh trực giác này hai người tựa hồ có gì đó không đúng, hắn ta lại không có lí do gì để lưu lại, dưới lầu có người hô to tên của hắn ta, hắn ta lại nhìn thoáng qua Trình Nhạc đang cúi đầu, mới xoay người rời đi.

Như vậy lại thêm một chuyện làm chậm trễ, bọn họ xuống lầu thời điểm người trong khu dạy học cơ hồ đều đã đi về hết. Thời điểm sắp đến cửa thang lầu, Trình Nhạc không tha mà thả chậm bước chân, nhà để xe với cửa lớn không cùng một phương hướng, bọn họ hẳn là phải tách ra.

“Tạm biệt.” Trình Nhạc đề cao âm lượng, khiến cho Tô Ý Minh đi trước cậu vài bước nghe thấy lời cáo biệt của mình, chờ thiếu niên lãnh đạm nhìn qua, cậu lại lấy hết can đảm nói một câu, “Ngày mai gặp.”