trans by Lạc Đình! Vì nụ hôn đó mà Bách Tây cả đêm không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, cứ nghĩ đến Thích Tầm lại cười hì hì ngốc nghếch.
Cậu nhớ đến cái cách Thích Tầm quét lông mi trên mặt cậu, sau khi hôn xong thì cúi đầu xuống nhìn cậu, khi chia tay ở bãi đậu xe thì ôm cậu một lát. Trong lòng cậu như có con nai nhỏ chạy loạn, giống như quay trở về thời kỳ thiếu niên ngây thơ vậy.
Cũng may là hôm nay cậu về căn hộ riêng, cho dù không thể kìm chế mà cười lớn thì cũng chẳng có ai phát hiện ra.
Cậu cảm thấy rối rắm hai ngày trước của mình đơn giản là tự tìm nhàm chán, kết giao với Thích Tầm rõ ràng là miếng bánh lớn, chỉ có kẻ ngốc mới đẩy ra.
Hôm sau cậu thức dậy với hai quầng thâm dưới mắt, phải dùng kem che khuyết điểm che lại, nhưng người gặp được chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, cho dù ngủ không đủ giấc vẫn rất tươi tỉnh.
Trở thành bạn trai của Thích Tầm, tốt đẹp hơn vạn lần so với tưởng tượng.
Khi mới bắt đầu cậu vẫn không thể thích ứng được với sự thay đổi thân phận, vẫn luôn duy trì giới hạn bạn bè, không dám manh động. Nhưng mấy ngày này Thích Tầm đều đến đón cậu tan làm, hai người cũng giống như những cặp tình nhân bình thường khác đi hẹn hò, nắm tay, Thích Tầm sẽ hôn cậu ôm cậu, trước khi ngủ sẽ chúc cậu ngủ ngon, Bách Tây mới đầu còn chết cứng không dám động đậy, sau đó thì cũng dần dần thoát khỏi sự mẫn cảm đó.
Giờ nghỉ trưa, cậu cũng ôm điện thoại nói chuyện với Thích Tầm, đều là những chủ đề thiếu dinh dưỡng, nếu là bình thường cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm phiền Thích Tầm, giữa bạn bè không có tư cách dính người, cậu rất thức thời.
Nhưng hiện tại Thích Tầm rất nhẫn nại trả lời tin nhắn của cậu, còn nghe theo yêu cầu của cậu mà chụp ảnh lại, nhìn chậu cây vừa mới thay ở trên bàn.
Khóe miệng Bách Tây mất khống chế mà cong lên, đến phòng trà nước uống cà phê cũng không kiềm chế mà cười nhẹ, đồng nghiệp bên cạnh từ lâu đã nghi ngờ cậu gần đây đi hẹn hò rồi, hôm nay nhìn thấy bộ dạng xuân phong đắc ý của cậu, trong lòng cũng đoán được tám chín phần, cười hỏi, " Bách phó biên, tâm trạng sao lại tốt như vậy, đang yêu sao?"
Bách Tây cũng không mấy để ý, chỉ sờ sờ mặt, " rõ ràng như vậy à?"
Đồng nghiệp uống một ngụm cà phê, cười nhạo cậu, " viết cả lên mặt rồi."
Bách Tây cũng không phản bác, dựa vào bàn nói, " mới thôi, là người mà tôi thích từ rất lâu rồi."
Đồng nghiệp càng lộ ra nụ cười vi diệu, nhưng cô ta cũng không truy vấn, đã hiểu rồi, cùng người trong lòng trở thành người yêu, ai mà không chìm đắm chứ.
"Chúc mừng." cô ta nâng cốc hướng về phía Bách Tây.
Uống xong, cậu quay trở lại văn phòng, khi đang xem bản thảo thì điện thoại reo lên.
Người gọi đến là bạn thân từ nhỏ của cậu- Lương Tụng.
Bách Tây nhìn hai chữ nhảy nhót trên màn hình, mới hậu tri hậu giác nhận ra mấy ngày gần đây cậu chìm đắm trong chuyện yêu đương với Thích Tầm gần như đem bạn thân từ nhỏ quên sạch sẽ.
Thật là tội lỗi.
Khác với những người bạn khi lên đại học mới quen thuộc như Thích Tầm, cậu với Lương Tụng mới thật sự là trúc mã trúc mã, từ thời cha mẹ đã là bạn bè, hai người từ khi còn mặc quần hở đũng đã quen biết nhau, là bạn học từ tiểu học đến đại học, tình bạn có thể nói là kim cương không vỡ.
Cho dù năm nhất trung học cậu đã come out với Lương Tụng nhưng con thuyền tình bạn của hai người cũng không sụp đổ, Lương Tụng vùng vẫy một thời gian ngắn sau đó thì cũng tiếp nhận, còn quay lại khai sáng cho cậu.
Cũng vì nguyên nhân đó mà Lương Tụng là người duy nhất biết rõ ràng tình cảm mà cậu dành cho Thích Tầm, là nhân chứng cho con đường yêu thầm sáu năm của cậu.
Thông thường thì hai người cứ cách ba hôm dăm bữa lại tụ tập một lần, thường thì cùng nhau lập đội chơi game, gần đây đã tám chín ngày rồi cậu không liên lạc với Lương Tụng.
Nhận điện thoại, đầu bên kia đã hỏi, " alo, Tây Tây, mày gần đây làm gì vậy, mấy ngày rồi không thấy tin tức gì, buổi tối có muốn đi ăn đồ nướng không."
Thanh âm của anh ta hơi trầm khàn, có lẽ là mới ngủ dậy, anh ta là một họa sĩ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi tương đối tự do và không có quy luật.
Bách Tây cầm điện thoại, nhất thời không biết có nên nói thật không.
Chuyện cậu với Thích Tầm yêu đương, vẫn chưa nói cho bất kì ai, cho dù bạn bè xung quanh hay là em gái ruột. Cậu không cố ý che giấu chỉ là mới yêu được mấy ngày, còn lâu mới ổn định, nếu cậu lỗ mãng tuyên bố nhỡ cậu và Thích Tầm tan vỡ, ngược lại sẽ càng thêm phiền phức.
Nhưng Lương Tụng không giống, ngoài là nhân chứng cho tình yêu thầm kín dai dẳng của cậu ra thì còn là người bạn thân thiết nhất của cậu, hai người gần như không có bất kì bí mật nào.
Vấn đề nhỏ duy nhất là Lương Tụng không quá vừa mắt Thích Tầm.
"Quả thật có chút chuyện," cậu ấp úng, " hai ngày nay khá bận."
Lương Tụng tin ngay, cho rằng là chuyện công việc.
"Vậy hôm nay có rảnh không, đi ra ngoài ăn cơm," giọng nói của Lương Tụng rất vui vẻ, " tao giới thiệu một người bạn cho mày. Là bạn học của em họ tao, lớn hơn mày hai tuổi, rất đẹp trai, 1m85*, là nhà thiết kế, tính tình cũng tốt, là một người chững chạc."
*Nguyên tác tác giả ghi là 185 nên tôi nghĩ là chiều cao. Bách Tây vừa mới nghe đã hiểu ngay.
Lương Tụng đối với việc cậu treo cổ trên một cái cây là Thích Tầm thì tương đối bất mãn, hai năm trước còn miễn cưỡng kiềm chế, nhưng một năm trở lại đây, nhìn thấy con đường tình yêu của cậu vẫn không có động tĩnh gì, giống như muốn yêu thầm đến thiên hoang địa lão*, Lương Tụng liền khẩn trương.
*Chỉ thời gian dài đằng đẵng. Tuân thủ theo nguyên lý tình cũ không thể quên nhất định là do người mới không đủ tốt, Lương Tụng bắt đầu nhiệt tình tìm kiếm soái ca cho cậu, chỉ hy vọng cậu nhìn trúng một người, thuận lợi di tình biệt luyến*.
*chuyển giao tình cảm. Bách Tây hơi đau đầu, " đừng, Tụng ca, không cần giới thiệu người cho tao, hai đứa mình ăn cơm thôi, đừng mang theo người ngoài."
Lương Tụng vô cùng bất mãn, " mày gặp mặt thì có làm sao, lại không ép mày yêu ngay. Bách Tây tao nói cho mày biết, kinh nghiệm yêu đương của mày quá ít, mới..."
Thấy Lương Tụng lại muốn nói chuyện nhàm tai, Bách Tây nói một câu liền nghẹn chết câu tiếp theo của anh ta.
" Thật sự không cần, tao ấy, gần đây có đối tượng rồi."
Khi nói câu này Bách Tây vẫn hơi mất tự nhiên, bút máy xoay vòng trên đầu ngón tay, sau đó "cạch" một tiếng rơi xuống bàn.
Lương Tụng bên kia yên tĩnh vài giây, sau đó hét lên một tiếng đầy chấn động.
"Ai? Mẹ kiếp, vị dũng sĩ này! Mày nói thật không Bách Tây?"
Bách Tây bị oanh tạc đến mức lỗ tai đều đau, không kiềm được mà đưa điện thoại ra xa một chút.
Nhưng Lương Tụng thật sự rất cao hứng, " người đó tao có biết không? Bách Tây mày được đó, sao không đưa đối phương đi gặp tao. Mau mau mau, hẹn đi."
Bách Tây hơn buồn cười, cậu biết Lương Tụng là thật lòng mừng cho cậu, nhưng nếu anh ta biết đối phương là ai, có khả năng sẽ cười không nổi.
"Anh ấy rất bận, tao chưa thể đưa anh ấy đi gặp mày được, tối nay hai đứa mình gặp nhau tao sẽ nói cho mày biết chuyện này. Mày đừng đưa nhà thiết kế kia đi đấy."
Lương Tụng liên tiếp nói được, " mày sớm nói có đối tượng rồi, tao mới không thèm dẫn mối cho mày. Vậy cứ quyết như thế nhé, bảy giờ tối nay ở chỗ cũ, quán nướng cạnh trường đại học gặp nhau nhé."
Lương Tụng nói xong thì cúp máy.
Bách Tây tiếp tục duyệt bản thảo, trong lòng cậu phỏng đoán, tối nay cậu chắc chắn sẽ bị Lương Tụng nghiêm khắc thẩm vấn.
Đợi đến khi sắp đến giờ tan sở, cậu gọi điện cho Thích Tầm nói tối nay không gặp nhau, cậu với Lương Tụng hẹn nhau ăn cơm.
Thích Tầm cũng biết Lương Tụng, mặc dù quan hệ rất bình thường, nhưng dù sao đều là một vòng luẩn quẩn, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt. Nếu nói Lương Tụng vì chuyện của Bách Tây nên đối với Thích Tầm có chút ý kiến thì Thích Tầm đối với Lương Tụng chỉ có thể là hai chữ, không quen.
Nhưng hắn biết quan hệ của Bách Tây với Thích Tầm rất tốt.
"Được, đi chơi vui vẻ nhé, khi nào tan cuộc muốn tôi đi đón cậu không?"
"Không cần," Bách Tây cười nói, " em không uống rượu, có thể lái xe."
Cậu rối rắm hai giây, lại nói tiếp, " em có thể nói với Lương Tụng quan hệ của chúng ta không. Anh có để ý không? Nếu anh để ý em sẽ không nói."
Vì cậu biết Thích Tầm cũng không gióng trống khua chiêng tuyên bố với người xung quanh là hắn đang yêu.
Giống như hai người họ từ tình bạn biến thành tình yêu, mà độ trùng lặp trong vòng này rất cao, quan hệ yêu đương một khi truyền ra ngoài, chẳng bao lâu tất cả mọi người xung quanh đều sẽ biết.
Thích Tầm vẫn đang ở văn phòng, trong điện thoai truyền đến tiếng gõ bàn phím, xen lẫn giọng nói nhấp nhô của hắn: " vì sao lại để ý, cậu ta không phải là bạn của cậu sao?"
Hắn nói quá tự nhiên, Bách Tây sửng sốt.
"Em cảm thấy anh có thể không muốn rêu rao, càng nhiều người biết càng bất tiện." Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, " nhưng Lương Tụng cũng không phải là người nhiều chuyện."
"Tôi cũng không phải là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, có gì mà không thể đưa ra ánh sáng." Giọng của Thích Tầm rất bình tĩnh, thậm chí còn hỏi ngược lại cậu, " tôi đối với cậu mà nói là không thể nhắc đến sao, cậu không dám cho bạn bè biết?"
"Sao có thể," Bách Tây bật cười, " anh mà không thể nhắc đến thì làm gì có ai có thể nhắc đến chứ. Anh tốt vô cùng."
Bốn chữ cuối mà Bách Tây nói là thật lòng thật ý, âm thanh có chút ngọt ngào, mềm mại, giống như đang làm nũng.
Tay đang gõ bàn phím của Thích Tầm dừng lại, hắn vẫn là thích bộ dạng này của cậu.
Hắn bây giờ mới phát hiện trước đây trước mặt hắn Bách Tây đã thu liễm rất nhiều, rõ ràng là rất thích làm nũng, tính cách lại rất dính người, nhưng vẫn cứng nhắc miễn cưỡng đem bản thân trở thành người thành thục chín chắn, từ không làm phiền một cách quá đáng đến tiến lùi đều rất cẩn thận.
Hai người nói thêm mấy câu thì Bách Tây mới cúp máy, dọn dẹp đồ rồi đi gặp Lương Tụng. Địa điểm là quán nướng hai người hay ăn hồi đại học, nằm trên phố ăn vặt bên cạnh trường đại học cũ của cậu.
Lương Tụng đến trước, anh quấn một cái áo lông mỏng đang ngồi cạnh cửa sổ, đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt thanh tú, thân hình mảnh khảnh hoàn toàn tỷ lệ nghịch với tính khí nóng nảy của anh.
Bách Tây ngồi xuống đối diện anh ta.
Lương Tụng vừa thấy cậu đến thì mặt mày rạng rỡ, giống như bác nông dân mong đợi vụ cải trắng được mùa vậy, trong mắt tràn ngập yêu thương.
"Tao đã gọi mấy món rồi, mày nhìn xem có gọi thêm gì nữa không."
Lương Tụng đẩy menu về phía cậu.
Bách Tây liếc một cái, cảm thấy cũng tương đối rồi, " như vậy đi, không cần thêm gì đâu."
Cậu cởi hai khuy áo, mở lon coca lạnh, trong phòng điều hòa vừa đủ, cậu hơi nóng.
Lương Tụng nhịn không nổi, đợi Bách Tây uống hai ngụm coca, mới gấp gáp hỏi, " mày sao lại nói là có người yêu rồi, ai? có ảnh không? tên gì? bao nhiêu tuổi? cao bao nhiêu?" giống hệt điều tra hộ khẩu.
Bách Tây không vội trả lời, uống gần hết lon nước, mới chậm chạp đặt xuống.
Cậu chủ động nhìn vào mắt Lương Tụng, thành thật nói: " người anh em, tao cũng không cố ý giấu mày, là tao sợ mày không tiếp nhận nổi. Bạn trai tao mày quả thật cũng biết."
Khi Lương Tụng vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn còn hớn hở nói, "ai yo, tao quen á, ai thế? Không phải là Phan Văn Vũ chứ?"
Anh ta nhắc đến một người bạn khác của họ, một trong số ít những người bạn gay* mà họ biết.
*cái từ gay này là bên nguyên tác nhé mn. "Không đến nỗi đó chứ, đồng chí Tiểu Phan mặc dù lớn lên cũng rất được, nhưng hình như giống mày* mà," Lương Tụng rất quan tâm, cau mày lo lắng nói, " mày vì yêu chấp nhận làm 1 sao?**"
*ý của anh Tụng là đồng chí kia cũng là thụ giống ẻm thụ đó. ** 1 là công, 0 là thụ nhé. Đây là cái gì vậy chứ.
Bách Tây cạn lời, cậu hắng giọng, cũng không thừa nước đυ.c thả câu với Lương Tụng, dứt khoát nói thẳng, " tao với Thích Tầm yêu nhau rồi, thật đấy, vừa mới hẹn hò được sáu ngày."
Lương Tụng cười khà khà, hoàn toàn không coi là thật, " ai yo, không phải chứ, mày đừng đùa tao, là ai cũng không thể là Thích Tầm... mày nói thật đi, đừng nói nhảm, rốt cuộc đối tượng của mày là ai?"
Bách Tây biết phản ứng này của anh ta.
Cậu không thể không nhấn mạnh một lần nữa: " tao không nói dối, thật sự là Thích Tầm. Bọn tao ở bên nhau rồi."
Cậu chân thành nhìn Lương Tụng.
Mười phút sau, nụ cười trên mặt Lương Tụng dần dần biến mất, anh ta không tin nhìn cậu, đợi đến khi ý thức được Bách Tây không nói đùa, anh ta mới bùng nổ đến kinh thiên động địa, thốt lên một tiếng " chết tiệt."
Lương Tụng vỗ bàn, gầm lên: " thà mày yêu Phan Văn Vũ còn hơn!"
*Truyện được đăng duy nhất tại truyenhdt.com leting2026.