Edit: Lan
Beta: Esther
***********
Cửa hàng trái cây của nhà Lâm Vãn mở cửa đến 8 giờ tối, sau khi hoàn thành công việc thì cô bé Lâm Vãn đứng ở ngoài cửa chờ ba mình, ông ba thoạt nhìn vẫn còn trẻ và khỏe, tắt hết đèn liền bước ra ngoài, kéo cửa cuốn xuống đóng lại. Trong một giây kia Lâm Vãn như nhớ lại hình ảnh người ba già đang hấp hối, nắm chặt tay cô nói: "Xin lỗi, ba không thể đi cùng con được nữa, sau này con phải thật mạnh mẽ, tự mình bước trên con đường phía trước."
Đúng vậy, khi Lâm Vãn 60 tuổi, lần đầu tiên phải tiễn mẹ đi, cô sống cùng với ba, nhưng chỉ được vài tháng, ba cũng như thế mà theo mẹ rời đi.
Hôm nay là ngày thứ hai cô được trọng sinh, đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn cảm giác xúc động, không chân thật.
"Được rồi, chúng ta cùng về nhà thôi." Lâm Triệu Phong đẩy chiếc xe đạp lớn của mình ra, dưới sự giúp đỡ của ba, Lâm Vãn mới có thể ngồi vào ghế sau một cách dễ dàng. Sau đó hai cha con lên đường về nhà, dọc đường đi có rất nhiều xe cộ qua lại nhộn nhịp, đèn đuốc sáng rực, thành phố nhỏ Ninh An đang dần dần phát triển theo thời đại.
Về đến nhà, mẹ đã chuẩn bị xong bữa tối và bát đũa cho cả nhà.
Buổi tối có món cá kho yêu thích của Lâm Vãn, cô chờ không được nhanh chóng chạy đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm. Trịnh Mỹ Khiết nhìn thấy một số chi tiết rất nhỏ nhưng cũng không nói gì, phải biết rằng đứa nhỏ này mỗi lần ăn cơm đều phải nhắc nhở rửa tay sạch sẽ, hiện tại lớn rồi nên cũng hiểu chuyện không ít.
"Đúng rồi bà xã, em biết không, hôm nay cửa hàng của mình buôn bán cực kì tốt đấy." Lâm Triệu Phong vừa ăn cơm vừa nói.
"Thật không đấy?" Trịnh Mỹ Khiết vui vẻ cười.
Lâm Triệu Phong tiếp tục nói: "Bởi vì cô bé nhân viên này bán hàng rất tốt nên anh không phải tốn sức nhiều nữa."
Trịnh Mỹ Khiết ngầm hiểu nhìn về phía Lâm Vãn, trong mắt lóe lên sự vui mừng cùng khó tin: "Tiểu Vãn của chúng ta đã rất hiểu chuyện rồi."
"Còn có, con bé nói ngày mai sẽ theo em đến lớp vũ đạo đấy." Lâm Chiêu Phong nói.
"Sao tự nhiên lại thay đổi ý định vậy?" Trịnh Mỹ Khiết nở nụ cười xấu xa với Lâm Vãn.
Lâm Vãn nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói: "Không phải ở đó có rất nhiều cô chú học khiêu vũ sao, con muốn đến đó chơi."
"Vậy sao trước kia bảo con đi sao con không đi?"
"Bây giờ con tự nhiên muốn đi."
Lâm Vãn ăn xong đặt bát xuống, tay chân vụng về leo từ trên ghế xuống: "Mẹ, con muốn đi tắm."
Nói xong cô ra ban công lấy quần áo, mang chúng vào phòng tắm rồi tự mình tắm rửa, xong xuôi liền tự thu dọn đồ đạc, hệt như một đứa trẻ trưởng thành.
Sau bữa tối, hai vợ chồng không khỏi có chút băn khoăn trong lòng.
"Anh xem, Tiểu Vãn có phải thay đổi quá nhanh không?"
"Không sao đâu em, trẻ con bắt đầu lớn đều sẽ thay đổi một chút là chuyện bình thường."
Trịnh Mỹ Khiết có chút bất an: "Anh nói xem, liệu có liên quan đến lần trước lúc mấy đứa An An tới đây chơi không?"
Lâm Triệu Phong lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: "Không thể nào, Tiểu Vãn mới năm tuổi, sẽ không để ý nhiều chuyện như vậy đâu."
Lúc ba mẹ cô nói chuyện này, ở trong phòng Lâm Vãn có thể nghe được rõ ràng, dù sao giọng của bọn họ cũng không hề nhỏ, có thể họ coi cô như một đứa trẻ, cho rằng cô không hiểu và không nhớ gì cả.
An An là cô em họ kém ba tháng tuổi của Lâm Vãn, từ nhỏ thành tích học tập đã rất xuất sắc. So với cách giáo dục nuôi thả của ba mẹ Lâm Vãn thì đó thật sự khắc nghiệt. Vì vậy người em họ này từ nhỏ đã luôn giỏi hơn cô, áp đảo cô về mọi mặt. Mỗi lần đến chơi mợ luôn khoe khoang mọi thứ, so sánh hai đứa nhỏ với nhau. Nhưng Lâm Vãn sẽ không vì chuyện này mà thay đổi bản thân, chẳng qua cô đã sống một đời bình thường, kiếp này sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Xem ra, ba mẹ vẫn cảm thấy sự thay đổi của cô có chút lớn, Lâm Vãn đã rất cố gắng học hỏi để làm một đứa trẻ, nhưng để hoàn toàn biến thành bộ dạng một đứa trẻ năm tuổi thì có chút khó khăn, tâm lý cũng không cho phép, một người lớn 24 tuổi giờ phải giả vờ làm đứa trẻ 5 tuổi, khác gì giả điên giả ngu đâu.
Quên đi, từ giờ cô phải chú ý nhiều hơn, có thể lớn thêm thì tốt rồi.
Lâm Vãn ngồi vào bàn, lật trang tiếp theo của quyển nhật ký, cầm bút lên viết:
"Thứ bảy, ngày 10 tháng 3 năm 1990, trời nhiều mây.
Hôm nay tôi theo ba đi đến cửa hàng, giúp ba bán được rất nhiều trái cây, ba rất vui, nhìn ba như vậy tôi cũng vui theo. Tôi cũng gặp được dì Tố Tố, tôi thấy dì bị một người đàn ông không còn trẻ làm phiền, tôi đã chạy đến giúp dì, thật may vì đã giúp được dì ấy.
Dì Tố Tố còn mời tôi ăn hamburger, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau như những người bạn. Đây là lần đầu tiên tôi biết được hoàn cảnh của dì Tố Tố khó khăn như vậy, tôi muốn chăm sóc dì ấy thật tốt, nhưng tôi còn quá nhỏ, không thể làm được nhiều chuyện. Tóm lại, tôi mong mình có thể nhanh trưởng thành một chút."
Một đêm bình yên cứ thế trôi qua, cho đến ngày hôm sau, là chủ nhật.
Lâm Vãn dậy thật sớm, cô lật tung gần hết quần áo trong tủ của mình lên, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, vô cùng ấu trĩ, trời ạ, sao hồi đó cô lại thích mặc quần áo như vậy chứ.
Quả nhiên thẩm mĩ của ngày xưa không thể dùng ánh mắt bây giờ nhìn được, chắc chắn sẽ rất ngộp thở.
Cuối cùng sau nhiều lần chọn lựa tới lui trong đống quần áo, Lâm Vãn cũng chọn được một bộ không quá tệ, cô thay đồ xong liền bước đến trước gương, giày da màu đỏ, trên người là một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chân váy, vẫn có chút ấu trĩ, nhưng cô không còn biện pháp nào nữa, khuôn mặt như thế này cũng ổn.
Lâm Vãn không đòi hỏi nhiều như vậy, đứng trước gương thắt một bím tóc, cả người trông hoàn toàn khác đi, tươi mới hơn, có thể dùng một từ đương thời để miêu tả là "Phong cách tây".
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cô mới mãn nguyện bước ra khỏi phòng, lúc này ba đang ngồi ăn sáng ở trên bàn, lát nữa sẽ ra cửa hàng, còn mẹ thì đang gắp sủi cảo trong nồi, nhìn thấy Lâm Vãn liền kinh ngạc.
"Ôi chao, con gái của mẹ hôm nay sao mà xinh thế." Trịnh Mỹ Khiết mang sủi cảo ra bàn, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Lâm Triệu Phong vừa ăn vừa cười lớn: "Còn không xem nhờ di truyền nhan sắc từ ai nha."
Một câu nói liền khen luôn vợ của mình, không hổ là ba, Lâm Vãn trong lòng ngưỡng mộ, có lẽ cô nên học hỏi từ ba mình, làm sao có thể lấy được trái tim của phụ nữ?
Trịnh Mỹ Khiết ngồi xuống đặt một bát sủi cảo đến trước mặt Lâm Vãn, nhìn chằm chằm vào tóc cô nói: "Ba thắt tóc cho con sao?"
Lâm Triệu Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Vãn cười nhanh chóng giải thích: "Con tự mình thắt, trong lớp có một bạn biết làm, bạn đó dạy con."
"Là vậy sao, con gái phải như vậy, đừng suốt ngày chỉ biết leo cây, lỡ bị sẹo thì sẽ không còn đẹp đâu." Trịnh Mỹ Khiết dặn dò.
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ con nhớ rồi."
Những việc leo cây như thế này, cho dù mẹ không dặn thì cô cũng sẽ không làm lần nào nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Vãn cùng mẹ xuống lầu, Trịnh Mỹ Khiết đẩy một chiếc xe đạp đi tới, Lâm Vãn còn chưa kịp trèo lên đã bị một bóng dáng nhỏ bé vội vã ngăn lại.
"Vãn Vãn." Lâm Vãn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô bé.
Trước mặt cô là một người bạn cùng tuổi, có một đôi lông mày rậm, đôi mắt to tròn và cả một đầu tóc đen nhánh khiến người khác phải ghen tị, đáng yêu giống như một con búp bê barbie.
"Vãn Vãn, đến nhà tớ xem tivi đi, hôm qua ba tớ mới mua đĩa "Cảnh sát trưởng Mèo đen" đó."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Lý Lý đang nói với mình, Lâm Vãn không đành lòng từ chối, nhưng cô thật sự không hứng thú với phim hoạt hình này, cô đã qua cái tuổi thích xem phim hoạt hình lâu rồi.
Ngay sau đó Trịnh Mỹ Khiết cũng nói thêm một câu: "Tiểu Vãn, con có muốn xem tivi với Lý Lý không?"
Lâm Vãn kiên quyết lắc đầu: "Con đã hứa với mẹ rồi, không thể thất hứa như vậy được."
Nói xong cô nhìn về phía Chu Lý Lý nói: "Xin lỗi cậu, hôm nay tớ muốn đi đến lớp vũ đạo với mẹ."
Vừa dứt lời, Lâm Vãn liền nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên gương mặt của Chu Lý Lý, quả nhiên biểu hiện của trẻ con không bao giờ nói dối.
Nhìn thấy điều này, ngay lập tức Lâm Vãn nói: "Chờ tớ trở về sẽ mang cho cậu một ít kẹo hồ lô nha."
"Oa, thật sao?" Chu Lý Lý ngước mắt lên, hai mắt lập tức sáng lên.
Lâm Vãn: "..." Đúng là con nít.
"Đương nhiên là thật, chúng ta ngoéo tay nha." Lâm Vãn làm động tác trước kia thường cùng nàng (Chu Lý Lý) làm, tuy rằng có chút ấu trĩ nhưng trong lúc này rất cần thiết.
Sau khi dỗ xong đứa trẻ này, Lâm Vãn ngồi trên xe của mẹ, cùng nhau đi đến phòng vũ đạo.
Vì mẹ của Lâm Vãn là học sinh đạt thành tích cao hiếm hoi của thành phố, bà cũng đã tốt nghiệp học viện vũ đạo Hoa Du. Khi vừa trở về nước, bà mở lớp dạy múa cho các thanh thiếu niên và được hưởng ứng nhiệt tình, mấy năm nay đã tích góp được một chút danh tiếng, mỗi năm đều có nhiều người tới đăng ký học.
Học phí thấp, thời gian tự do, giáo viên chuyên nghiệp, đó là đặc điểm tạo nên danh tiếng.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, điều quan trọng đối với Lâm Vãn bây giờ là hôm nay dì Tố Tố sẽ đến lớp học vũ đạo của mẹ cô, sau này cũng sẽ dễ dàng gặp được nàng hơn.
Đã nhiều năm rồi cô không được nhìn thấy dì Tố Tố múa nữa, nhiều lần nhớ lại mộng xưa, Lâm Vãn vẫn nhớ mãi không quên.
Khi đến phòng vũ đạo, mọi thứ vẫn giống như trước không có nhiều thay đổi, trong phòng đã có một số học viên đợi trước, thân hình bé nhỏ của Lâm Vãn phải kiễng chân lên, dùng mắt tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không nhìn thấy dì Tố Tố đâu.
Dì ấy sẽ không đến sớm như vậy đâu.
Lâm Vãn thầm nghĩ.
Mẹ cô định bắt đầu vào dạy, bảo cô đứng một bên xem, nếu thích thì có thể vào học chung. Lâm Vãn gật đầu đồng ý, nhưng chưa đầy một phút cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn, tuy mỗi nhóm khiêu vũ đều có các dì tập nhảy, động tác tư thế cũng đẹp, nhưng trong lòng Lâm Vãn vẫn thấy kém so với dì Tố Tố.
Lặng lẽ đi ra từ phòng khiêu vũ, Lâm Vãn ngồi ở trên ghế nhỏ bên hành lang, hai tay chống má thất thần.
Cho đến khi nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, thính giác của Lâm Vãn rất tốt, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ở đằng trước đang bước tới liền sững người.
Dì Tố Tố đang đi về hướng bên này, dáng người cao gầy, nàng đi giày bệt màu trắng, mặc chiếc váy màu trắng dài đến mắt cá chân, áo khoác dệt kim màu be, thắt hai bím tóc, hoàn toàn diễn đạt trọn vẹn dáng vẻ ôn hòa theo năm tháng.
Lâm Vãn còn đang ngây ngốc, Liễu Tố Tố đã nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở một nụ cười dịu dàng, ngọt ngào mềm mại, giống như một cô em gái xinh đẹp trong truyện tranh, đúng là khiến người ta có thể gục ngã ngay tại chỗ.
Trái tim Lâm Vãn đập thật nhanh, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.