Chương 3

Edit: Lan

Beta: Gùa nhỏ

*************

Lần thứ hai có thể nghe lại được âm thanh của nàng, là điều mà Lâm Vãn không dám tưởng tượng trong nhiều năm liền.

Thế nhưng hiện tại, nàng còn sống đang đứng trước mặt, Lâm Vãn không thể khống chế được cảm xúc, vừa khóc vừa cười.

Liễu Tố Tố có chút luống cuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô không biết nên đi hướng nào, bèn hỏi lại: "Bạn nhỏ, có thể nói cho cô biết nhà em ở hướng nào không?"

Lâm Vãn hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại lần nữa, cô sẽ nắm chặt lấy nó.

"Em ở phố Tuyền Khấu." Lâm Vãn dùng âm thanh nhỏ bé nức nở nói.

"Phố Tuyền Khấu à..." Liễu Tố Tố nghe xong liền có chút giật mình: "Như vậy là còn rất xa, như vậy đi, em theo cô đi lấy xe, rồi cô đưa em về."

Lâm Vãn không nghĩ ngợi gì ngay lập tức gật gật đầu.

Nhìn bộ dạng ngây ngô đáng yêu của cô, Liễu Tố Tố liền bật cười, cố ý hỏi: "Em tin tưởng cô sao, không sợ cô là người xấu à?"

Lâm Vãn cười lắc đầu, trong lòng âm thầm nói, cô mới không phải người xấu, cô là người tốt nhất trên đời.

"Xe của cô đậu ở phía trước, không xa đâu." Liễu Tố Tố vừa đi vừa nói chuyện với cô.

Cứ như vậy, Lâm Vãn bị nàng kéo tay, ngoan ngoãn đi theo nàng, ngẩng đầu lên nhìn, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mái tóc của nàng, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vẫn y như trong trí nhớ của cô vậy, không có chút thay đổi gì.

Hai người cùng đi đến khu vực đổ xe đạp, Liễu Tố Tố buông tay Lâm Vãn ra đi về phía trước, Lâm Vãn bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm giác muốn được nàng nắm lấy tay mãi mãi thì thật là tốt.

Một lúc sau, Liễu Tố Tố đẩy một chiếc xe đạp ra, vỗ vỗ lên yên xe: "Em tự mình leo lên được không?"

Lâm Vãn ngay lập tức gật đầu, easy game.

Ngay lập tức, cô dùng chiếc chân nhỏ ngắn ngắn của mình, bước lên một bước, rồi... A thật là khó, không thể lên được, người nhỏ như vậy thật là rắc rối, nhớ hồi sáng xe đạp của mẹ nhỏ hơn, không cao như chiếc xe này.

Liễu Tố Tố cười tủm tỉm, ngay lập tức vòng tay qua eo của Lâm Vãn, cô cảm thấy có một lực đưa mình ngồi vào ghế.

"Lát nữa em nắm lấy quần áo của cô để kẻo bị ngã xuống." Liễu Tố Tố dặn dò cô.

Lâm Vãn ngồi ở đằng sau nghiêm túc gật đầu, Liễu Tố Tố đẩy xe về phía trước đi vài bước, bỗng nhiên quay người lại nhìn cô nói: "Em có vẻ không thích nói chuyện nhờ."

Lâm Vãn thầm nghĩ vốn không phải như vậy, nhưng suy nghĩ lại một chút, từ khi gặp nàng đến giờ chỉ nói một câu, chính là nói địa chỉ cho nàng biết mà thôi.

"Em tên là Lâm Vãn." Lâm Vãn liền chủ động giới thiệu.

"Lâm Vãn... Là đình xa tọa ái phong lâm vãn (*), Lâm Vãn phải không?" Liễu Tố Tố hỏi.

(*) Đình xa tọa ái phong lâm vãn

Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa

(Đường - Đỗ Mục: Sơn hành)

"Dạ phải, chính là câu thơ đó."



Liễu Tố Tố nghe xong liền có chút kinh ngạc:

"Không nghĩ tới em còn nhỏ vậy mà đã biết bài thơ này."

Nói xong nàng liền lên xe, theo quán tính khiến Lâm Vãn phải dùng hai tay ôm lấy người Liễu Tố Tố, nếu không thì cô đã bị ngã xuống.

"Xin lỗi, vừa rồi không làm em sợ chứ?"

Sau khi xe chạy dần dần ổn định lại, Lâm Vãn ngồi ở đằng sau nói: "Không có."

"Em đang học mẫu giáo hay tiểu học thế?"

"Năm nay em học lớp lá."

"Cô thấy mấy bạn học cùng em cũng không cao bằng em nha." Liễu Tố Tố nói xong liền cười cười.

Phải nói rằng, từ khi Lâm Vãn sinh ra tới lúc lớn lên, từ mẫu giáo đến tiểu học, cô luôn là cô gái cao nhất trong lớp, tiếc là khi lên đến sơ trung nàng không thể cao lên mấy, chỉ được 1m65. Có lẽ nguyên nhân có liên quan đến việc nàng giảm cân, không uống sữa cộng thêm việc ăn ít, thiếu chất tự nhiên cũng không thể phát triển thêm nữa.

Giờ nghĩ lại, kiếp trước nàng phạm quá nhiều lỗi lầm, kiếp này cô nhất định phải sửa chữa lại tất cả mọi lỗi lầm.

Bản thân cô kiếp trước quá bình thản, có ném cô vào trong đám đông cũng không mấy nổi bật, cho dù có đi tỏ tình cũng khó mà thành công.

Có rất nhiều xe đạp trên đường, ở Ninh An vào những năm 1990, xe hơi thật sự rất hiếm có, ai có thể mua được một chiếc đều khiến mọi người phải giật mình như người đầu tiên mua được tivi ở những năm 1980.

Lâm Vãn ngồi trên chiếc xe đạp của Liễu Tố Tố, nhịn không được lại suy nghĩ nhiều. Gió thổi qua áo khoác của nàng, Lâm Vãn ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về riêng nàng, không phải mùi nước hoa hay nước xả, nói tóm lại thì chính mùi hương này đã làm cô phải thương nhớ trong nhiều năm liền, đến bây giờ cô vẫn chưa thể tìm thấy mùi hương này trong bất kỳ thương hiệu nước hoa nổi tiếng nào.

"Cô à, cô tên là gì vậy? Em đã nói tên của em rồi." Lâm Vãn chủ động bắt chuyện với nàng.

"Phải rồi, cô quên mất, cô tên là Liễu Tố Tố, liễu của dương liễu, đơn giản mộc mạc." Dùng một chút nàng lại nói: "Em có thể gọi cô là dì Tố Tố."

"Dì Tố Tố ~" Lâm Vãn ngọt ngào gọi nàng.

"Ơi." Liễu Tố Tố vừa đạp xe vừa cười đáp lại.

Lâm Vãn nghiêng đầu, cô có thể nhìn thấy sườn mặt của Liễu Tố Tố đang mỉm cười,cô hy vọng trên khuôn mặt của người ấy có thể luôn mỉm cười hạnh phúc như vậy. Chuyện xảy ra với nàng ở kiếp trước, Lâm Vãn không muốn nhắc lại chuyện cũ, cô sẽ cố gắng để thay đổi số phận của bọn họ.

"Dì Tố Tố."

"Sao vậy?" Liễu Tố Tố vừa đạp xe vừa đáp lại.

"Không có gì ạ, con chỉ muốn gọi dì một chút thôi." Lâm Vãn cười nói, giọng lanh lảnh.

Liễu Tố Tố cười khẽ, lại nói: "Muộn như vậy còn chưa về nhà, gia đình con đang lo lắng lắm đấy."

Này... này... Lâm Vãn suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, cô bây giờ chỉ là một đứa bé năm tuổi, nếu không về nhà trước trời tối, bố mẹ nhất định sẽ rất tức giận.

"Giao lộ phía trước có cái ngã tư, nhà em ở xã nào?"

"Xã Quan Độ ạ." Lâm Vãn trả lời.

Từ xa, Lâm Vãn ngồi đằng sau xe đạp, nhìn hai bóng dáng lo lắng ở đầu đường, cô vẫy tay lên hét lớn: "Bố, mẹ."

"Xem kìa, tiểu Vãn nhà mình về rồi."

"Thật là, cuối cùng cũng chịu về rồi."



Liễu Tố Tố đạp xe đến trước mặt hai người bọn họ liền dừng lại, Lâm Triệu Phong lập tức đi đến bế Lâm Vãn từ trên xe ôm xuống dưới. Lâm Vãn còn định ngồi thêm một lúc nữa, nhưng xem ra thân hình nhỏ bé này của cô rất phiền phức, làm người khác phải lo lắng.

"Hai người chắc là bố mẹ của Lâm Vãn, con bé bị lạc trên đường lúc tan học về."

"Thật ngại quá, làm phiền cô đã đưa con bé về tới đây giúp tôi." Trịnh Mỹ Khiết nói.

"Không việc gì không việc gì."

"Con bé này, lúc sáng nó yêu cầu chúng tôi không được đón nó sau giờ học, thật là làm người khác phải sợ hãi mà." Trịnh Mỹ Khiết lại nói.

Liễu Tố Tố cười cười quay đầu nhìn về phía của Lâm Vãn đang đứng: "Lần sau phải để người lớn tới đón, khi nào con lớn rồi thì mới có thể tự về nhà được."

Lâm Vãn cười gật đầu:"Con nhớ rồi ạ."

Thật ra cô nào có bị lạc đường chứ, chỉ là muốn viện cớ để có lý do gặp được Liễu Tố Tố một lần, mà thôi bỏ đi, người lớn muốn nghĩ như thế nào cũng được.

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, mà dù sao thì cũng tới rồi, mời cô lên nhà chơi, ngồi uống tí trà." Trịnh Mỹ Khiết đưa ra đề nghị nói.

"Không cần phiền phức thế đâu ạ." Liễu Tố Tố liền từ chối.

Lâm Vãn biết nếu lúc này cô không ra tay thì sẽ không giữ Tố Tố lại được, vì thế cô tiến lên, bàn tay nhỏ nhắn kéo góc áo của nàng, nũng nịu nói: "Dì Tố Tố, dì ở lại đi, cùng ngồi xuống uống trà."

Liễu Tố Tố nhất thời có chút khó xử, nhìn sang rồi đành ngượng ngùng gật đầu:

"Vậy tôi xin phép làm phiền gia đình mình."

"Không phiền không phiền, cô giúp chúng tôi đem tiểu Vãn về nhà, chúng tôi cảm ơn còn không hết nữa." Lâm Triệu Phong cười nói.

Một hàng bốn người cùng bước vào sân, vì Trịnh Mỹ Khiết cùng Liễu Tố Tố không hơn nhau là bao tuổi nên hai người cùng nhau tán gẫu, bất tri bất giác(*) đã nói tới chuyện công việc.

(*) Bất tri bất giác (不知不觉中): không biết từ lúc nào, bao giờ đã làm một việc gì đó...

Lâm Chiêu Phong im lặng đi đằng sau giúp cô đẩy xe, Lâm Vãn cùng đi với bố, yên lặng nhìn hai người ở phía trước, cảm thấy bức tranh lúc này thật là tốt đẹp, nếu bây giờ thời gian có thể dừng lại thì thật tốt.

"Ra cô là cô giáo Trịnh ở lớp dạy múa thiếu niên ở Ninh An." Liễu Tố Tố có chút kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.

Trịnh Mỹ Khiết cười hỏi: "Cô cũng biết tôi sao?"

"Không dối gạt gì, tôi từ lâu đã muốn học khiêu vũ, lúc còn nhỏ tôi có học khiêu vũ một thời gian nhưng sau này không có cơ hội học nữa. Sau này tôi có thể học lớp khiêu vũ của cô không?" Liễu Tố Tố liền dò hỏi.

"Đương nhiên là có thể, dáng người cô rất hoàn hảo, khiêu vũ hẳn sẽ rất đẹp."Trịnh Mỹ Khiết gật đầu nói.

Thật sự không phải là đẹp, mà là rất đẹp.

Lâm Vãn đi ở phía sau, trong đầu không nhịn được lại nghĩ tới dì Tố Tố ở lớp học vũ đạo nhẹ nhàng khiêu vũ, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc của nàng, uyển chuyển thướt tha như một cánh bướm.

Liễu Tố Tố cúi đầu khẽ cười: "Không nghĩ tới mẹ của Lâm Vãn lại là cô giáo Trịnh, như vậy tôi cũng bớt được chút thời gian đăng ký lớp khiêu vũ của cô."

"Nếu cô thật sự thích khiêu vũ, như vậy chứng minh chúng ta thật có duyên, hôm nay đã tới đây rồi, cô ở lại dùng cơm với chúng tôi rồi về." Trịnh Mỹ Khiết đề nghị nói.

"Như vậy có tốt lắm không?" Liễu Tố Tố do dự nói.

"Không thể nào tốt hơn." Trịnh Mỹ Khiết nói xong liền nắm lấy tay Liễu Tố Tố, chủ động mang nàng còn đang ngượng ngùng hướng trên lầu đi tới.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Vãn cảm thấy có chút phức tạp, quên đi, dù sao đó cũng là mẹ của cô, không thể nào ghen được.