“Dì có đồ vật cần đưa cho con. Chờ dì tới phòng làm việc một chuyến rồi chúng ta cùng đến ký túc xá.” – Liễu Tố Tố nói.
“Vâng.” – Lâm Vãn gật đầu, trong lòng hơi tò mò không biết là thứ gì.
Cô ngoan ngoãn đứng chờ trên hành lang ngoài văn phòng, tối nay không theo vào cùng, bởi vì trong văn phòng còn có những giáo viên khác đang làm việc, cô đi vào làm phiền họ cũng không hay.
Một lúc sau, Liễu Tố Tố đi từ bên trong ra, quyển sách trên tay cũng đã buông xuống, đeo nghiêng một cái cặp trên lưng. Dì Tố Tố mặc một cái áo màu kem tay lỡ và một cái váy dài màu xanh dương đen khói lại đeo nghiêng cặp như vậy đi ra mang đến cho người ta một cảnh tượng yên bình, dịu dàng, hiền thục, đẹp tới mức không dời nổi mắt.
“Con làm sao thế?” – Liễu Tố Tố bước đến bên cạnh cô vừa cười vừa nói.
Lâm Vãn nhanh chóng hoàn hồn lại, ấp úp nói không có gì.
Hai người cùng sóng vai đi về phía của ký túc xá. Trong lúc đó, Liễu Tố Tố cũng hỏi thăm tình hình của cô ở trường học. Lâm Vãn cũng thành thật báo cáo lại. Có thể có được sự tán dương của người mình thích chính là chuyện cực kỳ hạnh phúc trên đời này.
Vào ký túc xá của dì Tố Tố, Lâm Vãn tiện tay đặt hoa quả mang đến lên trên bàn. Chỉ thấy nàng quay người đi vào phòng ngủ. Lâm Vãn đứng chờ trong phòng khách. Một lúc sau, Liễu Tố Tố bước ra, trong tay cầm theo một chiếc váy hoa.
Nhưng sau khi nàng cầm cái váy đó so với Lâm Vãn ở trước mặt thì lại khó xử: “Hình như con cao hơn một chút so với lần trước dì gặp con. Không biết cái váy này có còn vừa với người con nữa không?”
Thoáng cái Lâm Vãn nghĩ ra điều gì đó. Chả trách mấy tháng trước dì Tố Tố đột nhiên lại đi hỏi số đo của cô.
“Chắc là con vẫn mặc vừa thôi. Chắc chắn là con có thể mặc vừa được mà.” Lâm Vãn sải bước tiến lên trước. Dì Tố Tố tự tay may váy cho cô, vậy thì cho dù phải ních, cố gắng ních cũng phải mặc vào.
Liễu Tố Tố không chắc chắn lắm, nghi ngờ. Thế là nàng bèn nói: “Vậy con vào trong phòng mặc thử xem sao.”
Lâm Vãn nhận lấy cái váy rồi gật đầu.
Vào trong phòng ngủ của dì Tố Tố, Lâm Vãn không quên đóng cửa phòng lại. Phòng ngủ của dì Tố Tố được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ. Cô không biết có phải là do cô quá thích nàng nên mới sinh ra ảo giác hay không. Lâm Vãn luôn cảm thấy đến cả phòng ngủ của nàng cũng luôn thơm, có một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.
Lâm Vãn không dám ở bên trong quá lâu nên tranh thủ thời gian nhanh chóng cởϊ qυầи áo. Nhưng tới lúc chuẩn bị mặc cái váy mà dì Tố Tố may cho cô thì cô mới phát hiện hình như là cái váy này hơi nhỏ thật. Không lẽ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thôi cô đã lớn lên nhiều vậy sao?
Không chỉ là ngực hơi to thêm, chỗ bả vai và cánh tay cũng hơi chật. Nhưng vì không muốn làm dì Tố Tố thất vọng, muốn dì được vui, Lâm Vãn cố gắng ép bản thân mình ních vào trong chiếc váy.
Cô đứng ngắm mình trước gương rồi cố gắng chỉnh lại cái váy cho vừa với người. Thật ra nếu miễn cưỡng thì cô vẫn có thể mặc được. Chỉ có duy nhất một điều không ổn là lúc đi đường phải nín thở thôi. Lâm Vãn hít sâu một hơi rồi nén lại. Sau đó cô quay người, mở cửa, đi ra ngoài.
Một giây sau, cô tươi cười rạng rỡ: “Dì Tố Tố, rất đẹp. Con mặc lên rất hợp.”
“Vậy sao?” – Liễu Tố Tố nửa tin nửa ngờ tiến lên trước, nhìn khắp người cô xem xét, còn tiện thể đưa tay ra xoa phần lưng của Lâm Vãn rồi hỏi: “Chỗ này có chật không?”
Bởi vì đυ.ng chạm của nàng, người của Lâm Vãn giống như có một dòng điện chạy qua vậy. Cô hơi giật mình rồi mặt cô liền đỏ ửng lên. Cô lắp bắp nói: “Không, không chật. Vẫn, vẫn vừa.”
“Vậy sao?” Liễu Tố Tố nửa tin nửa ngờ. Tiếp đó nàng lại khoa chân múa tay ở đằng trước. Cả người Lâm Vãn cứng đờ ra. Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng đừng tiếp tục xoa nữa. Đúng là làm người ta thật không chịu nổi.
“Nhưng dì thấy hơi chật.” – Liễu Tố Tố tự nói một mình, hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác thực tế khi mặc cái váy đó lên.
Lâm Vãn lắc đầu nguầy nguậy, miễn cưỡng cười tươi rồi nói: “Không chật. Thật sự không chật một tí gì luôn. Con cảm thấy vừa hay vừa vặn, hơi bó người, cũng sẽ lộ rõ cháu gầy hơn.”
Trong chốc lát, Liễu Tố Tố bị cô chọc cười: “Đứa trẻ ngốc, váy vóc làm gì có tác dụng tu thân chứ. Chắc là dì thật sự may chật rồi. Sớm biết vậy thì đã may rộng ra một chút. Dù sao thì cũng cháu cũng đang trong tuổi ăn tuổi lớn mà.”
“Không, không sao đâu.” – Lâm Vãn vừa nói xong một câu thì cái cúc áo trước ngực bị bung ra. Cảnh tượng nhất thời ngượng ngùng.
“Được rồi. Mau đi cởi ra đi. Dì nhân chút thời gian sửa lại cho con.” Liễu Tố Tố giống như đối xử với bạn bè, nhẹ nhàng đẩy vai cô, đẩy cô vào trong phòng ngủ.
Nhưng cũng có nguyên nhân Lâm Vãn tăng chiều cao. Nếu như đổi lại là mấy năm trước, đại khái cô cũng sẽ bị xoa đầu dỗ dành đi thay đồ.
Một lần nữa quay lại phòng ngủ của dì Tố Tố, một lần nữa đóng cửa lại, Lâm Vãn đành bất đắc dĩ mà thở dài thôi.
Nhìn tình cảnh khốn cùng của mình trong gương, còn không cẩn thận làm hỏng phần cổ cái váy mà dì Tố Tố may cho. Xem ra quả nhiên là không nên miễn cưỡng.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hơi trùng xuống. Cô không tự chủ nghĩ đến một vài chuyện.
Cô cũng không biết việc mấy năm nay cô tìm trăm phương ngàn kế để tiếp cận dì Tố Tố đối với nàng mà nói có phải cũng là một loại miễn cưỡng hay không. Nhỡ đâu tới lúc đó cô bị từ chối. Lâm Vãn lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp. Cho dù đã đi đến ngày hôm nay rồi nhưng bản thân cô vẫn không dám đối diện với vấn đề đó. Cô vẫn chỉ là đi đến đâu thì hay đến đó thôi.
Khi cô một lần nữa thay xong đồ rồi mở cửa đi ra ngoài, Liễu Tố Tố đã rửa sạch hoa quả đồng thời cắt thành miếng bày ra đĩa. Nàng gọi cô: “Qua đây ăn hoa quả đi.”
Lâm Vãn vô cùng ngại ngùng đi qua đó rồi ngồi xuống: “Con xin lỗi. Không phải là con cố ý làm hỏng cái váy đâu.”
“Không sao đâu. Là dì may chật rồi. Là lỗi của dì.” – Liễu Tố Tố an ủi cô.
Cho dù là lúc nào thì dì Tố Tố cũng đều ôn hoà, dịu dàng như vậy. Điều này càng khiến trong lòng Lâm Vãn thấy áy náy hơn.
Để làm dịu đi cảm xúc này, Lâm Vãn chỉ đành cúi đầu ăn hoa quả.
Lúc đang ăn, cô từ từ nhận ra có cái gì đó không được đúng cho lắm. Có cái gì đó không thích hợp từ bên trong cơ thể cô đang truyền ra ngoài. Cô vô thức dịch mông trên ghế một chút, cảm giác không đúng lắm đấy lại càng rõ ràng hơn. Lâm Vãn âm thầm quay đầu ra sau liếc một cái rồi lầm bầm một câu trong vô thức: “Ai da, chết rồi.”
“Sao thế?” – Liễu Tố Tố nhanh chóng hỏi han.
Lâm Vãn lắp bắp muốn che giấu: “À, không có gì, không có gì đâu.”
Liễu Tố Tố vẫn khăng khăng đứng dậy đi qua xem xét. Kết quả là nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền phì cười rồi nói: “Tiểu Vãn của chúng ta sắp lớn rồi. Không sao đâu. Không phải sợ.”
Đối diện sự quan tâm của dì Tố Tố, Lâm Vãn thấy trong lòng ấm áp. Nhưng mà cô không sợ. Dù sao thì bản thân cô từ lâu đã là người từng trải rồi. Cô chỉ cảm thấy hơi ngượng thôi. Tình huống như vậy không ngờ lại xảy ra vào ngày hôm nay.
Cô nhớ rõ là lần đầu tiên đến ngày đèn đỏ không phải hôm nay mà. Mặc dù lúc đó cũng là vào kỳ nghỉ hè của cái năm cô 12 tuổi nhưng mà nó không sớm đến thế. Không lẽ vì thay đổi hoóc-môn nên chuyện này cũng sẽ thay đổi theo?
Nhìn thấy đoá hoa hồng đỏ tươi đẹp trên váy của mình, Lâm Vãn ngại ngùng nói: “Thật ngại quá dì Tố Tố, lại gây thêm phiền phức cho dì rồi.”
“Làm gì có. Con ngồi đó chờ dì nha. Dì vào phòng lấy đồ cho con.” Nói rồi Liễu Tố Tố bèn đi vào trong phòng ngủ.
Một lát sau, lúc nàng đi ra trên tay còn mang theo chút đồ được bọc lại rồi đặt vào trong tay của Lâm Vãn. Sau đó nàng nói: “Con vào trong đó làm sạch chút. Sau đó thay đồ của con ra. Còn có cái băng vệ sinh này nữa, nếu như không biết dùng thì có thể gọi dì.”
Lâm Vãn nghe thấy vậy thì mặt liền đỏ ửng hết lên. Cô gật đầu nói: “Con, con biết dùng rồi. Từ lâu mẹ con đã dạy con rồi.”
“Vậy thì được. Mau đi đi. Sau khi thay xong thì sẽ dễ chịu hơn.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn vào trong nhà vệ sinh. Lúc mở vòi nước ra còn có nhiều nước nóng. Cô thay đồ bẩn ra, làm sạch rồi sau đó mặc đồ dì Tố Tố đưa cho lên người. Mặc vào không hề có cảm giác không hợp. Dù sao thì chiều cao hiện giờ của họ cũng giống nhau. Chỉ là Lâm Vãn có nằm mơ cũng không ngờ tới, bản thân cô có một ngày sẽ mặc đồ của dì Tố Tố. Mà ngày đó lại còn là ngày hôm nay xảy ra cái tình huống ngại ngùng như vậy.
“Đã xong chưa?” – Bởi vì thời gian cô vào trong hơi lâu, Liễu Tố Tố hơi lo lắng liền đi đến trước cửa nhà vệ sinh dò hỏi.
Lâm Vãn liền mở cửa nói: “Đã thay xong rồi. Con giặt cái váy bẩn một lát đã.”
“Không sao đâu con để đó đi. Để dì giặt cho.” – Liễu Tố Tố nói không chút do dự.
Lâm Vãn nghe xong thì kinh hãi. Trong đó có qυầи ɭóŧ và váy. Sao lại có thể để dì Tố Tố giặt được chứ, thật quá khó xử mà.
Cô chỉ đành nhanh chóng xua tay nói: “Không cần đâu không cần đâu. Bẩn rồi thì để con giặt là được mà. Sao có thể để cho dì Tố Tố giặt hộ con mấy thứ đó chứ?”
“Không sao đâu. Con là trẻ con. Dì là người lớn. Dì giúp con giặt đồ cũng có phải cái gì to tát đâu. Có cái gì mà dì chưa nhìn thấy chứ.” Liễu Tố Tố nói xong thì đi vào trong, cưỡng chế “đuổi” Lâm Vãn từ trong nhà vệ sinh ra ngoài.
Lâm Vãn vẫn không buông bỏ. Cô đứng ở cửa nói: “Dì Tố Tố, để con tự giặt. Con giặt được mà.”
“Không được.” Lần đầu tiên Liễu Tố Tố có thái độ kiên định như vậy với cô. Nàng còn nói: “Đây là lần đầu tiên của con, nhất định phải bảo vệ tốt cơ thể. Không được đυ.ng vào nước lạnh, nếu không ngày sau sẽ bị đau bụng.”
Lâm Vãn hết cách, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời đi qua một bên ngồi xuống. Rồi ở đằng xa nhìn dì Tố Tố đang đứng trong nhà vệ sinh giúp cô giặt sạch đồ bẩn. Trong lòng Lâm Vãn vừa xấu hổ vừa khó xử. Rõ ràng mấy chuyện như này không nên để dì Tố Tố làm.
Nhưng cô lại cảm thấy hơi hạnh phúc. Người mà cô thích đang giặt đồ cho cô. Đột nhiên cô cảm thấy việc trọng sinh thật là tốt.
Rất nhanh, Liễu Tố Tố bưng chậu quần áo đi ra. Nàng vừa đi lên ban công phơi đồ vừa nói với Lâm Vãn đang ngồi trong phòng: “Hôm nay Tiểu Vãn mặc đồ của dì về đi. Chờ hôm nào có thời gian thì dì sẽ đưa đồ qua cho con hoặc là con qua đây lấy cũng được.”
“Cảm ơn dì Tố Tố. Cũng làm phiền dì quá rồi.” – Lâm Vãn khó xử nhìn dì Tố Tố đang giúp cô treo qυầи ɭóŧ.
Liễu Tố Tố cười nhạt nói: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đứa bé này, đột nhiên con khách sáo như vậy làm gì chứ?”
Lâm Vãn rất muốn nói đấy không phải là khách sáo mà do quá ngượng ngùng thôi.