Edit: Esther
Beta: Như
*********
Cô ngoan ngoãn dựa vào ghế sô pha, lấy bài tập trong cặp ra, bởi vì quá đơn giản, nên chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi Lâm Vãn đã làm xong toàn bộ bài tập.
Quay đầu lại trộm nhìn động tĩnh bên trong phòng bếp, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh đang bận rộn của dì Tố Tố.
Cảnh tượng này, Lâm Vãn đã tưởng tượng ở trong đầu không biết bao nhiêu lần, không ngờ thật sự có một ngày có thể nhìn thấy, cô không cẩn thận nhìn đến xuất thần.
Liễu Tố Tố đang chuẩn bị cơm tối trong bếp muốn nhìn thử Lâm Vãn có đang nghiêm túc làm bài tập hay không, kết quả quay đầu lại vừa lúc đối diện với ánh mắt cô, giống như vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, phản ứng đầu tiên của Lâm Vãn chính là mau chóng cúi đầu, bày ra dáng vẻ không có làm gì hết.
Liễu Tố Tố không khỏi nở nụ cười, giống như dỗ trẻ con mà nói: "Con phải ngoan ngoãn làm xong hết bài tập đó.”
“Dạ con biết rồi.” Lâm Vãn ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó nhìn xuống vở bài tập đã khép lại, Lâm Vãn thở phào một hơi, hình như dì Tố Tố không phát hiện hoặc là nàng ấy hoàn toàn xem cô như một đứa trẻ nên không nghĩ nhiều, may quá may quá.
Bởi vì rảnh rỗi mà cảm thấy có chút nhàm chán, Lâm Vãn định giúp dì Tố Tố dọn dẹp, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, gần như không có gì cần cô phải dọn dẹp, cô đi loanh quanh khắp nơi mới nhìn thấy thùng rác đã đầy ở cửa phòng bếp, vì thế chủ động nói: “Con đi vứt rác.”
“A, không cần đâu Tiểu Vãn, để dì đi là được.” Liễu Tố Tố gọi cô lại.
“Không sao, con sẽ về nhanh thôi.” Khi Lâm Vãn nói, người cũng đã cầm theo túi rác chạy nhanh ra ngoài.
Giống như một trận gió đang thổi qua, khi Liễu Tố Tố ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Một hơi chạy từ tầng cao nhất xuống dưới, có chút thở dốc nhưng Lâm Vãn lại rất vui vẻ, bỏ rác xong đi về theo đường cũ, trên đường gặp mấy người già nói chuyện phiếm, họ bắt gặp cô đi qua và khen đấy là con nhà ai thế, hiểu chuyện như vậy, còn biết giúp người lớn vứt rác nữa.
Lâm Vãn cười cười đi ngang qua, trong lòng lại mừng thầm.
Sau khi trở lại trên lầu, Lâm Vãn lần nữa đi đến trước cửa bếp hỏi: “ Dì Tố Tố, có còn chuyện gì để con làm không?”
Liễu Tố Tố quay đầu lại cười, vừa tiếp tục xào đồ ăn vừa nói: “ Sắp ăn cơm được rồi.”
“Vậy con đi dọn chén ra.” Lâm Vãn không chịu đứng yên, bắt đầu kiễng chân lên lấy chén trong tủ ra. Liễu Tố Tố liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ lại có vẻ vui mừng.
Giúp đỡ dọn cơm, dọn chén đũa, bưng thức ăn lên bàn, thân thể nho nhỏ của Lâm Vãn gần như không dừng lại chút nào.
Nhưng thật sự là đồ ăn dì Tố Tố làm thơm quá, so với mẹ cô, có khi còn không ngon bằng.
Liễu Tố Tố tháo tạp dề ra ngồi xuống ghế, cười nói: “Chỉ làm hai món đơn giản, không ngon như mẹ của con, Tiểu Vãn đừng chê nha.”
Lâm Vãn lắc đầu, cố gắng mà thổi phồng: “Không có đâu, dì Tố Tố nấu ăn còn ngon hơn mẹ của con nữa.”
Nhất thời dỗ Liễu Tố Tố vui vẻ cười không ngừng.
“Vậy con ăn nhiều một chút.”
Thịt kho tiêu xanh, trứng xào cà chua, khoai tây xào chua cay, ba món ăn tuy đơn giản nhất nhưng lại là ba món mà cô cảm thấy ăn ngon nhất trên đời này.
Cho dù là nằm mơ cô cũng không dám tin rằng mình cũng sẽ có ngày hôm nay.
Không ngờ vừa ăn thì không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, chóp mũi nhịn không được chua xót, hốc mắt Lâm Vãn cũng bắt đầu đỏ lên, cô cố gắng kìm nén nước mắt lại.
Liễu Tố Tố nhìn thấy thì không khỏi căng thẳng hỏi: "Tiểu Vãn, con làm sao vậy?”
Lâm Vãn không muốn làm nàng lo lắng, nhanh chóng lắc đầu, đối với nàng cười nói: “ Con chỉ cảm thấy thật vui thôi ạ.”
Liễu Tố Tố nhìn chằm chằm cô, cảm thấy có chút khó hiểu.
Lâm Vãn nói tiếp: “ Con chỉ là không ngờ tới... Có một ngày có thể ăn đồ ăn dì Tố Tố nấu.”
Mặc dù không hiểu tại sao đứa nhỏ này đột nhiên lại như vậy, nhưng nghe thấy câu này Liễu Tố Tố vẫn nói: “Đứa nhỏ ngốc, sau này nếu muốn ăn đồ dì Tố Tố nấu thì lúc nào cũng có thể tới đây tìm dì.”
Lâm Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, giọng điệu yếu ớt thiếu tự tin hỏi: “Con... Thật sự có thể sao ạ?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc và kinh ngạc của cô, Liễu Tố Tố cười một tiếng: “Đương nhiên là có thể.”
Lâm Vãn cười cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lại vô tình ăn đến hai chén cơm.
Liễu Tố Tố vốn chỉ ăn được nửa chén thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng nhìn đứa nhỏ này thích đồ ăn mình nấu, lại thấy cô ăn nhiều như vậy, nàng cũng rất vui vẻ.
Ăn cơm tối xong, Lâm Vãn chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, lúc đầu Liễu Tố Tố không đồng ý, cảm thấy cô còn quá nhỏ, hơn nữa đến nhà thì là khách, nhưng Lâm Vãn khăng khăng muốn làm, giọng điệu bướng bỉnh như một đứa trẻ mới lớn, Liễu Tố Tố đành phải đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Bởi vì bồn rửa hơi cao, Lâm Vãn chỉ có thể đứng trên ghế để rửa chén, chỉ là cô cảm thấy, dì Tố Tố nấu cơm đã đủ mệt rồi, nên việc nhỏ này không cần làm phiền nàng ấy.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn, Liễu Tố Tố luôn cảm thấy đứa nhỏ này thật ngoan, thật hiểu chuyện, chỉ là có chút trưởng thành sớm.
Không biết trời đã tối từ lúc nào, Lâm Vãn làm xong hết thảy biết mình cũng nên về nhà rồi, trễ quá ba mẹ sẽ lo lắng.
Đeo cặp lên đi cùng dì Tố Tố xuống lầu, những con thiêu thân bay múa loạn xạ dưới bóng đèn đường, Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn lại nhớ tới chính mình, tình yêu của cô đối với dì Tố Tố cũng có khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa đâu.
Cô không biết được kết cục, cũng không đoán được cái kết, chỉ có thể đi một bước tính một bước, sống một đời không thẹn với lương tâm.
Liễu Tố Tố đẩy xe đạp đến, Lâm Vãn leo lên ghế sau ngồi, cặp sách để trong giỏ xe, rồi cứ thế mà xuất phát.
Thời tiết cuối tháng tư, không thấy lạnh một chút nào, ngược lại gió nhẹ thổi rất thoải mái, làm cho người ta buồn ngủ.
Lúc đầu Lâm Vãn còn có thể cùng dì Tố Tố nói chuyện hai câu, nhưng sau đó hai mí mắt lại bắt đầu đánh nhau, không khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Có thể là hôm nay quá mệt, cũng có thể là ăn nhiều quá nên buồn ngủ, tóm lại thân thể nho nhỏ của Lâm Vãn bắt đầu không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình nữa, hai cánh tay nhỏ của cô ôm lấy eo Liễu Tố Tố, cả người dựa lên lưng nàng ngủ gật.
Chỉ hơn mười phút ngắn ngủn mà cảm thấy như là rất lâu.
Liễu Tố Tố đang đạp xe cảm nhận được trọng lượng sau lưng cùng với đứa nhỏ lại yên lặng, đoán cô đã ngủ rồi, vì thế tốc độ đạp xe lại càng ổn định hơn, cố gắng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Dường như Lâm Vãn có một giấc mơ ngắn, cô mơ thấy sau khi mình lớn lên đạp xe chở dì Tố Tố đi trên con đường trải đầy hoa cải vàng, chóp mũi ngửi được hương hoa và cả ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp.
Đến nỗi tỉnh lại như thế nào cô cũng không biết, bởi vì Lâm Vãn cảm thấy có người đang di chuyển mình.
Đúng vậy, hình như còn ôm cô lên.
Còn chưa mở mắt, chóp mũi Lâm Vãn đã tinh ý ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người dì Tố Tố, thân thể cũng bị hai tay nàng ôm lấy, hai chân Lâm Vãn đung đưa trên không trung, vì vậy cô đoán có thể là dì Tố Tố đang ôm mình.
Sau khi di chuyển được vài bước, Lâm Vãn lặng lẽ mở mắt, phát hiện trước mặt là cần cổ trắng nõn của dì, sợ tới mức nhắm mắt lại đỏ mặt.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Có lẽ cô nên tiếp tục giả bộ ngủ thì tốt hơn.