Chương 2

2,

Anh không thèm để ý đến ánh mắt kì lạ của tất cả mọi người xung quanh.

Anh vẫn thong dong từ từ bước đến hàng ghế đầu giống như mọi hôm.

Anh bước đến và đứng trước mặt hoa khôi.

Anh đã theo đuổi và mang đồ ăn sáng cô ấy gần một tháng rồi.

Đặt sữa bò tình yêu và bánh bao cua lên trên bàn cô ấy ngồi.

Thật ra tôi cũng rất khó chịu khi phải nhìn thấy cảnh này, ngay cả ánh cũng dần dần mắt mờ đi.

Người con trai mà tôi yêu thầm ba năm, lại thích một người khác.

Tôi đang chuẩn bị quay mặt đi, thì ánh mắt Tiêu Việt lập tức hướng về phía tôi.

Còn chưa kịp hoảng hốt, ánh mắt anh ấy đã nhìn đi chỗ khác.

Tôi đột nhiên có cảm giác hơi mất mát, Tiêu Việt chỉ lơ đãng nhìn đến tôi một giây thôi mà tôi cũng để ý như vậy.

“Từ giờ về sau cậu đừng bao giờ mang đồ ăn sáng đến cho tôi nữa.”

Hoa khôi trước kia luôn bẽn lẽn cười với Tiêu Việt nhưng hôm nay lại nói lời uyển chuyển từ chối anh ấy.

Tiêu Việt nghe xong liền thở phào, lập tức hỏi lại cô ta.

“Vậy là cậu từ chối rồi đúng không?”

Hoa khôi gần như không hiểu, cũng không biết phải nói gì.

Người bạn ngồi bên cạnh chen vào nói: “Cậu còn không hiểu à? Cuối tuần cậu còn phải đến công trường làm việc, vậy mà còn mặt dày theo đuổi, mang đồ ăn sáng cho Duyệt Duyệt mỗi ngày. Cậu có biết tất cả mọi người đang chê cười Duyệt Duyệt như thế nào không?”

Tiêu Việt bay ra vẻ mặt khó hiểu.

“Bọn họ chê cười cô ta thì có liên quan gì đến tôi?”

Anh ngồi phía sau tôi, cau mày tự hỏi.

Ngày nào Tiêu Việt cũng sẽ gồi ở dãy cuối cùng.

Vậy nên hôm nào có tiết học chung tôi cũng nhờ bạn thân chiếm cho tôi một chỗ ngồi trước anh.

Nghĩ đến việc Tiêu Việt đang ngồi ngay phía sau tôi.

Tôi lo lắng đến mức lạnh cả sống lưng, thậm chí còn không dám quay đầu lại.

Mấy nam sinh bình thường hay đi cùng Tiêu Việt, có vẻ có mối quan hệ rất tốt với anh mà…

Giờ họ lại cười nhạo anh.

“Tiêu Việt, nghe nói cậu khinh thường 5 triệu sao? Khinh thường nó không mua nổi một chiếc xe thể thao? Sao đến bây giờ tôi mới biết cậu giỏi bốc phét như vậy nhỉ?”

“Chúng tôi rất tò mò sao cậu lại sĩ diện đến mức khinh thường 5 triệu?”

Tôi nghe thấy Tiêu Việt cười đểu, “Có vấn đề gì sao? Tôi nói sai à?”

Bọn họ giật giật khóe miệng, còn muốn nói tiếp.

Chuông vào lớp vang lên, bọn họ đành im lặng trở về vị trí của mình.