Chương 10

“... Nhất định phải chủ trương nâng cao tình cảm, tăng chủ đề chung khi nói chuyện.”

***

Tống Đồng mặc rất nhiều đồ, bên trong mặc hai cái áo len, bên ngoài khoác thêm đồng phục. So với cậu thì Chu Dật mặc ít hơn nhiều. Dù bây giờ đã là đầu tháng mười một rồi, hắn vẫn mặc đồng phục, bên trong chỉ mặc thêm một lớp áo mỏng, Tống Đồng nhìn thôi cũng thấy lạnh rồi..

Cậu lúng túng nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở Chu Dật. Không cần biết Chu Dật có khỏe như nào, chỉ cần biết mặc như vậy thể nào cũng bị cảm cho mà xem.

“Chu Dật.”

Chu Dật chỉ chăm chăm làm bài, không thèm đếm xỉa gì đến cậu

Tống Đồng tận tình khuyên bảo: “Cậu mặc thêm áo đi, mặc như này dễ bị cảm lắm ”

Cậu bạn cùng bàn Chu Dật nghe vậy liền trêu chọc cậu: “Ai da Tống Đồng à, cậu cũng mặc ít vậy mà còn không biết xấu hổ đi nói người khác ư?.”

Tống Đồng nghiêm túc giải thích: “Tớ mặc vầy quen rồi, Chu Dật thì không, cậu ấy sẽ bị cảm lạnh mất.”

Cậu bạn cười nham hiểm, đánh đố cậu: “Cậu ta bị cảm thì liên quan đến cậu sao ~?”

Tống Đồng không đáp, hay thật sự là không biết đáp như thế nào. Chỉ là khi Chu Dật bị cảm, cậu sẽ rất đau lòng.

Cậu bạn kia nhái lại giọng Tống Đồng, gọi Chu Dật: “Chu Dật ớii ~”

Chu Dật tát cậu ta một cái, lạnh giọng nói: “Đổi chỗ cho Tống Đồng đi. ”

“Tại saoo?” Cậu ta hét lên, tỏ ý phản đối

“Chả sao cả, tôi thích.”

Chu Dật chỉ lạnh nhạt vứt ra một chữ, “Đổi.”

Tống Đồng càng thuận đà nằm ỳ trên bàn Chu Dật, bám riết không tha, lưu manh hỏi: “Vì sao?”

Chu Dật đẩy cậu ra: “Vì cậu học dốt quá.”

Tống Đồng không chút lay chuyển, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu kèm tớ học nha?”

Chu Dật không đáp

Tống Đồng hưng phấn nói hết một loạt các điều mình thắc mắc trong các bài thi khảo sát, ánh mắt long lanh như một đứa con nít.

Chu Dật giả vờ như không nghe không biết không thấy cái đếch gì hết, nhưng mà càng như vậy Tống Đồng càng lì hơn, vẫn kiên định cắm cọc dựng lều ở bàn Chu Dật.

Cuối cùng Chu Dật cũng chịu thua, bắt đầu giảng bài cho cậu

Từ nay về sau, cứ đến giờ tự học là Tống Đồng sẽ tự động đổi chỗ với cậu bạn cùng bàn của Chu Dật kia.

Tống Đồng chỉ muốn bám lấy Chu Dật không rời, nhất định phải chủ trương nâng cao tình cảm, tăng chủ đề chung khi nói chuyện.

Lần đầu nhờ Chu Dật giảng bài có hơi ngại một xíu, sau đó cậu không còn ngại mỗi khi cần nhờ nữa

Chu Dật là một cái bách khoa toàn thưu di động, ngại gì không dùng