Bắc Kinh, ngày tháng năm
Hôm nay nhìn thấy anh chơi bóng ở sân bóng lòng có chút xao xuyến, một năm không gặp, anh khác nhiều quá. Chàng trai năm ấy giờ đây nhìn chững chạc và dường như cao hơn rồi chỉ có tình cảm của tôi vẫn luôn không đổi, vẫn luôn thầm lặng như thế.
Tôi cực thích dáng vẻ chơi bóng của anh, hình ảnh anh chơi bóng thật đẹp, người con trai với thân hình cao lớn ấy chạy trên sân bóng ấy khiến hàng trăm cô gái ngoái lại nhìn ngắm.
Sau khi anh chơi bóng xong tôi liền lén theo sau lưng anh, ngắm nhìn bóng lưng cao hơn tôi cả cái đầu ấy, một vai xách cặp, một tay ôm trái bóng
Có những lúc tia hy vọng trong tôi lại ánh lên, hy vọng anh ngoảnh lại, hy vọng anh hỏi tôi là ai sao lại đi sau lưng anh. Có lẽ trong lúc túng quẫn tôi sẽ buột miệng nói ra câu “ em thích anh”. Nhưng anh luôn vậy, chẳng bao giờ quan tâm chuyện xung quanh, một lần ngoảnh lại cũng không có !!
****************************************************************************
Tiêu Tiêu nói đúng, căn tin ở trường thực rất đông. Có hàng trăm người đang xếp hàng chờ gọi cơm, đúng lúc bụng Lý Thẩm chưa có gì lót, thật sự rất đói rồi. Mùi thức ăn hấp dẫn khiến cô mơ hồ đôi chút, ánh mắt liền hướng về chỗ xếp hàng liền bị Trâu Nghiêm Hạ cầm tay kéo đi làm cô không tự chủ được suýt ngã
Tới chỗ xếp hàng, nhìn vu vơ lại có thể nhìn trúng Đới Khải anh đang chờ bạn hay sao? Đới Khải liên tục nhìn đồng hồ trên tay, Lý Thẩm cứ thế ngẩn người ngắm nhìn bóng dáng ấy. Đúng, đó là Đới Khải, người Thẩm thầm yêu 3 năm qua, người khiến cô phấn đấu thi đỗ vào Thanh Hoa, nhân vật chính duy nhất trong quyển sổ nhật ký dày cộm được viết trong 3 năm qua ấy.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh trong khoảnh khắc này, một khoảnh khắc mà cô không bao giờ nghĩ tới cũng không nghĩ trong Thanh Hoa rộng lớn ấy lại gặp anh dễ dàng như vậy, nhưng cô chắc không có duyên phận ở đây. Là
cô an bài bản thân vào đây học, đương nhiên không sớm không muộn cũng sẽ gặp lại nhau ở đâu đó mà thôi! Gặp lại anh khiến cô hoài niệm, nhớ về ngày xưa ấy, ngày mà lần đầu tiên cô biết đến anh, cũng kể từ ngày đó, cô dành năm tháng thanh xuân cấp 3 đẹp nhất để yêu thầm người con trai ấy
*Phổ thông Hứa Tô 3 năm trước*
“ Xin mới bạn học Đới Khải thay mặt đội tuyển tham gia kỳ thi quốc gia môn Vật Lý lên bục nhận giải đội trưởng phần thi thực hành xuất sắc nhất ”
Lý Thẩm đang cười đùa với Trâu Nghiêm Hạ sau khi nghe lời mời của thầy chủ nhiệm liền vô thức hướng mắt lên bục trao giải. Nhìn thấy người con trai ấy, cao lớn, tuấn tú, toát lên vẻ lãnh đạm có chút tự hào kiêu hãnh. Người đó gập người cảm ơn thầy hiệu trưởng, tay nhận lấy cúp nở một nụ cười nhẹ nhàng như ánh dương chiếu rọi.
Hình ảnh ấy như khắc sâu trong tâm trí Lý Thẩm, ôi thôi trái tim cô thiếu nữ mới bước chân vào ngưỡng cửa cao trung kể từ đó bị chàng trai đó đánh cắp
Đới Khải tiến tới bục nói cầm lấy micro lên tiếng chào hỏi “ Kinh chào quý thầy cô giáo cùng các bạn học có mặt tại hội trường này. Mình là Đới Khải lớp 11 chuyên Lý, rất vui được chào hỏi mọi người.” Vừa dơ chiếc cúp ngắm nhìn nó, cậu tiếp lời: “ Tại đây em xin cảm ơn thầy Hứa đã hướng dẫn chúng em để có được ngày hôm nay, cảm ơn sự nỗ lực của các bạn trong thời gian học tập rèn luyện qua. Cảm ơn”
Từng câu từng chữ, giọng nói khan khan trưởng thành ấy dường như đã in sâu trong trí óc Lý Thẩm. Cô không biết vì sao chàng trai đó lại cuốn hút như vậy. Hình ảnh chàng trai năm ấy cô theo đuổi vẫn luôn chững chạc, trưởng thành, có chút lạnh lùng, không giao du với bạn bè xung quanh nhiều, đặc biệt thích thổi sáo và chơi game.
Có lẽ cô thích anh không phải vì anh học hành xuất sắc, ưu tú mọi phương diện đúng chuẩn con trai nhà người ta hay vẻ đẹp soái khí ngời ngời đó mà bởi dõi theo con người anh cô thấy được sự đồng điệu ở tâm hồn, bề ngoài lạnh lùng khó gần nhưng bên trong lại là chàng trai ấm áp. Giúp bà cụ đẩy xe hàng, đi ngang công viên liền giúp cô gái nhỏ lấy bóng bay đang mắc trên cành cây
Mọi cử chi hành động của anh liền trở thành thói quen trong cô. Anh thích uống nước cam tốt cho sức khỏe, lại giúp anh tỉnh táo. Cô từ đó cũng uống nước cam nhiều hơn. Anh ghét ăn tôm vì anh dị ứng nó, cô cũng liền gạt món tôm kho cô thích sang một bên. Cô thích anh một cách mù quáng như một kẻ cuồng theo dõi nhưng lại không kém phần kiêu hãnh. Thứ tình cảm không một ai biết, cô tự mình độc diễn trong câu chuyện tình cảm của mình. Đúng vậy, đến cả 2 cô bạn thân nhất của cô cũng không hề biết cô thích Đới Khải, chỉ là đôi khi nói vu vơ khiến họ lầm tưởng cô đang muốn tìm một tình yêu cho mình tại ngôi trường này nên liền đồng loạt cùng nhau thì vào trường, cùng nhau theo đuổi tình yêu!
Người vụиɠ ŧяộʍ viết tên anh lên tờ giấy nháp là cô, người vào trời lạnh không có việc gì liền hà hơi viết tên anh lên cửa kính là cô. Người không ngại đi đường vòng chỉ vì muốn đi theo bóng lưng ấy cũng là cô… Nhưng người không hay biết tất thảy chuyện đó đều là… anh
Cơ hồ cúi đầu mơ mộng nghĩ về chuyện xưa ấy, chàng trai của năm ấy khiến cô đờ đẫn ra. Điều này làm Hạ và Tiêu Tiêu ngạc nhiên liền lên tiếng kéo Lý Thẩm ra khỏi chính giấc mộng nhặt lại ký ức của cô: “ Này, mới vào trường đã để ý soái ca nào hay sao mà thẫn thờ vậy?”
“A.. không có gì, đột nhiên nhớ tới bố mẹ, không biết không có mình ở nhà có chịu ăn uống chăm sóc bản thân đầy đủ hay không ấy mà”- Lý Thẩm hoàn hồn, khẽ thở dài một tiếng rồi đáp
“Thôi gần tới chúng ta lấy đồ ăn rồi, tớ đói chết mất, nhanh kẻo hết thức ăn ngon bây giờ”
“Được”
Ba cô nàng liền lấy mỗi người một suất cơm chất đầy thức ăn ngon đi tới bàn ăn ngồi, lúc Lý Thẩm kéo ghế ra ngồi liền thấy Đới Khải vừa lúc rời đi, khiến cô ngẩn ra vài giây liền trở lại trạng thái bình thường, ngồi xuống vừa ăn vừa nói cười vui vẻ kể về kỳ nghỉ hè vừa rồi của cả ba
Anh ấy chắc không đợi được bạn nên đã rời đi, chỉ là rời đi như vậy không có gì lót bụng có khi lại không hay. Hoặc có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi chăng. Cô luôn vậy, chỉ biết nghĩ cho người khác trong khi bản thân còn được chăm sóc kỹ. Haizzzz
-Thiên Di-