Chương 62.Đây là lần đầu tiên Lâm Hề Trì mở khóa thành công.
Lúc Lâm Hề Trì còn học nghiên cứu sinh, trong ký túc xá chỉ có hai người ở. Điều này tương đối bất tiện, thỉnh thoảng cô hay quên mang chìa khóa, mà đúng lúc bạn cùng phòng không có ở ký túc, cô toàn phải đi tìm người kia để mượn.
Sau đó, người bạn cùng phòng kia dạy cô mẹo mở khóa này, nhưng đã cô thử nhiều lần mà vẫn không được, cuối cùng Lâm Hề Trì đành phải đánh thêm một cái chìa phụ, cất vào túi dự phòng.
Cho nên lúc này, khi ổ khóa được mở ra, phản ứng đầu tiên của Lâm Hề Trì không phải là "Oa, há há há, cuối cùng mình cũng biết thứ trong cái hộp đã bị khóa 5 năm rồi", mà là "Ái chà, ah, ah, vậy mà mình bẻ khóa được kìa. Mình đúng là xuất sắc mà."
Hai mắt Lâm Hề Trì lúc nhìn Hứa Phóng tựa như đang phát sáng, như thể đang chờ được nghe anh khen.
Yết hầu Hứa Phóng lăn nhẹ, bình tĩnh cầm lấy chiếc hộp trong tay cô, tay ấn chặt nắp hộp, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên, anh sững lại một lúc mới nói, "Cậu thử đi mở ổ khóa khác đi."
"Làm gì có ổ khóa khác nào mà mở." Không nghe thấy anh khen mình, Lâm Hề Trì có chút mất hứng, đột nhiên chú ý tới cái hộp đã bị anh lấy đi liền nói, "Cậu lấy cái hộp của tớ làm gì, trả đây"
Vẻ mặt Hứa Phóng cứng đờ, tìm đại một lý do nói: "Xem xem cậu mở thế nào."
Nghe vậy, Lâm Hề Trì cúi đầu nhặt ổ khóa mình đặt dưới đất lên: "Muốn xem thì phải xem ổ khóa chứ. Cậu nhìn cái hộp làm gì?"
Hứa Phóng không nhận ổ khóa trong tay cô, vẫn cầm cái hộp không buông.
Hai người nhìn nhau 3 giây.
Lâm Hề Trì đột nhiên phản kích, cô nghiêng người, nhích lại gần định cướp cái hộp trong tay anh.
Động tác của Hứa Phóng còn nhanh hơn, anh vô thức ngã người ra sau, hai tay vẫn giơ cao, muốn cách Lâm Hề Trì càng xa càng tốt để tránh cô với tới được chiếc hộp.
Hành động này khiến Lâm Hề Trì tin tưởng, Hứa Phóng chỉ là không muốn đưa chiếc hộp cho cô thôi. Hai mắt cô trừng lớn, giọng điệu không thể tin được: "Cậu làm cái gì đó, cậu tặng nó cho tớ rồi mà"
"Lúc đó tớ nói rồi còn gì." Hứa Phóng quyết định đối chất với cô, vẻ mặt bình tĩnh, "Cậu không được tùy tiện mở ra. Khi nào tớ đưa chìa khóa cậu mới được xem."
Đây cũng chính là lý do tại sao lúc đó Lâm Hề Trì đã đe dọa anh rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhờ thợ mở khóa.
Lâm Hề Trì cãi lại: "Vậy lúc nẩy tớ mở sao cậu không ngăn lại."
Hứa Phóng: "..."
Ai biết cậu mở được thật.
Lâm Hề Trì cảm thấy chuyện này rõ ràng là lỗi của anh, sự im lặng của anh đồng nghĩa với việc đang yếu lý, một lúc sau, cô cúi người toan cầm lấy chiếc hộp.
Đúng lúc đó, Hứa Phóng đứng lên, quai hàm bạnh ra.
Lâm Hề Trì cũng đứng lên.
Giữa hai người có sự chênh lệch khá lớn về chiều cao, đã vậy lúc này Hứa Phóng còn giơ tay cao vì không muốn Lâm Hề Trì với tới, hệt như cậu nhóc nghịch ngợm bắt nạt các bạn nữ.
Lâm Hề Trì nắm lấy khuỷu tay anh, sau đó nhảy lên với cái hộp nhưng mãi vẫn không chạm tới.
Sau một phút bế tắc, Lâm Hề Trì nhận ra nếu mình không dùng chút tâm kế thì hoàn toàn không thể cướp lại được.
Cô dừng lại, liếc mắt nhìn cái giường sau lưng Hứa Phóng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay đang giơ lên của anh, đột nhiên đẩy mạnh vào cơ bụng anh.
Hứa Phóng đang dồn toàn lực chú ý vào đồ vật trong tay, lúc này không kịp chuẩn bị liền ngã về phía sau theo lực đẩy của cô, ngồi trên giường.
Lâm Hề Trì lập tức leo lên, cố gắng cướp lấy cái hộp.
Nhưng lúc này, tư thế của hai người cực kỳ ái muội.
Hứa Phóng nửa nằm trên giường, Lâm Hề Trì ngồi quỳ trên người anh, vì một bên giành một bên trốn, động tác cũng không mấy dịu dàng, nhìn từ góc độ khác, giống như.. đang cưỡng bức con nhà người ta.
Đột nhiên có tiếng vặn tay nắm cửa.
Sau đó, Lâm Hề Trì nghe thấy Lâm Hề Cảnh kinh hoàng chửi thề một tiếng, tiếp đến là tiếng đóng cửa. Cô dừng lại, ngơ ngác nhìn về hướng cửa.
"..."
Lâm Hề Trì chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cãi nhau với Hứa Phóng vì chuyện này.
Bởi vì Lâm Hề Cảnh xen ngang nên Lâm Hề Trì không còn tâm trạng đâu mà lo giành giật cái hộp với anh, suy nghĩ đầu tiên trong cô lúc này là phải kéo vãn hình tượng vĩ đại của mình trong mắt Lâm Hề Cảnh.
Sau khi nghe cô giải thích, mặc dù Lâm Hề Cảnh tỏ ý đã hiểu, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Phóng lại lộ vẻ thương cảm.
Thương cảm!
Lâm Hề Trì nghẹt thở hồi lâu, cảm giác dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch vết nhơ này.
Ăn tối ở nhà ông ngoại xong, cả hai liền rời đi.
Vừa ra khỏi nhà, Lâm Hề Trì liền bắt đầu cãi nhau với Hứa Phóng, gọi anh bằng cả họ lẫn tên: "Hứa Phóng, cậu có biết hôm nay cậu đã làm gì quá đáng không?"
Hứa Phóng liếc cô một cái: "Không biết."
"Cậu có biết Cảnh Cảnh nghĩ như thế nào về tớ không?" Lâm Hề Trì vừa tức vừa buồn bực, bắt đầu trách móc anh, "Nếu không phải cậu cướp cái hộp thì tớ đã không làm thế rồi."
"Vậy thì sao." Hứa Phóng lại cảm thấy hiểu lầm như vậy rất thú vị, giọng điệu thảnh thơi, "Cứ làm như tớ với cậu đang nɠɵạı ŧìиɧ không bằng".
"Nhưng tớ đã nói với em ấy!" Nói đến đây, giọng Lâm Hề Trì trở nên yếu ớt: "Cậu thích tớ đến nỗi không kiểm soát được, thiếu tớ một chút thôi cũng không được. Bây giờ để em ấy nhìn thấy cảnh tớ trên cậu dưới như vậy, tớ biết giấu mặt mũi vào đâu!"
Hứa Phóng không khỏi liếc cô một cái.
"Sao em ấy lại hiểu lầm như vậy được?" Lâm Hề Trì ngồi ở ghế phó lái, xoay người nói chuyện với anh, "Nếu làm chuyện đó bắt buộc phải cởϊ qυầи áo mà? Chẳng lẽ Hà Nho Lương chưa dạy em ấy?
Hứa Phóng suýt nữa bị lời này của cô làm cho tức chết:" Tớ dạy cậu rồi? "
Nghe vậy, Lâm Hề Trì sững người một hồi, thuận miệng nói:" Làm sao có thể chờ cậu dạy tớ được? Lúc cấp 2 thì nhờ tớ chép bài, cấp ba cũng nhờ tớ dạy môn lý luận tổng hợp, lên đại học cũng là tớ đốc thúc cậu học. Nên chắc chắc việc này tớ phải tự thân vận động rồi. "
"... "
" Đừng lo, đợi đến khi tớ học được quá trình sẽ dạy cậu. "
Vừa lúc đèn đỏ, Hứa Phóng đạp phanh, quay lại nhìn cô, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hiếm thấy, như thể phụ huynh bắt được con mình làm chuyện xấu, giọng điệu cũng trở nên gay gắt hơn rất nhiều.
" Mẹ nó! Cậu đã xem cái khỉ gì rồi? "
" À. "Lâm Hề Trì chậm rãi thu mình vào một góc, âm lượng hạ xuống một chút," Chỉ đọc một ít luận văn nhỏ thôi. "
"... "
" Nói đàn ông một đêm không được bảy lần là đồ bỏ đi. "
"... "
Giọng anh nặng nề lập tức khiến Lâm Hề Trì co rút lại một góc. Lúc sau, cô chợt nhớ ra mình mới là người nên tức giận, hai người hiện tại còn đang cãi nhau.
Nghĩ đến đây, Lâm Hề Trì như được tiếp thêm máu gà, tiếp tục cãi nhau với anh:" Còn cậu, có ai giống cậu không, tặng đồ cho người ta rồi còn cướp lại. Nếu cậu không muốn đưa thì đừng tặng cho tớ, cho rồi còn giành lại.. "
Hứa Phóng khịt mũi, không nói gì.
Lâm Hề Trì nghiêm mặt, bắt đầu giáo huấn anh:" Hứa Phóng, giữa người yêu với nhau không nên giấu giếm. "
Anh thờ ơ quay vô lăng, lái vào tiểu khu:" Vậy à. "
Lâm Hề Trì lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Khóe miệng Hứa Phóng giật giật:" Vậy lúc cậu mình xem sách cấm có nói cho tớ không? "
"... "
Chuyện này thì có gì hay ho mà nói?
Cuộc cãi vã của hai người kéo dài từ lúc trên xe đến lúc xuống xe, về đến nhà vẫn còn cãi nhau. Mặc dù hầu hết thời gian đều là Lâm Hề Trì mắng anh, nhưng Hứa Phóng cũng đáp trả không kém cạnh.
" Cậu có trả lại cho tớ không thì bảo. "
" Không trả. "
" Hứa Phóng, tớ chưa thấy thằng con trai nào thiếu đạo đức hơn cậu. "
" Tớ cũng chưa gặp bao giờ, nhưng có đồ ngốc trước mặt tớ ở phương diện này còn giỏi hơn tớ nhiều. "
"... "
- -Sau đó cuộc cãi vã ngày càng trở nên gay gắt.
Cuối cùng, Lâm Hề Trì tức giận đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, bắt đầu mặc áo khoác.
Hứa Phóng căng thẳng nhìn cô:" Cậu định đi đâu? "
" Hiện tại tớ không muốn nói chuyện với cậu. "Động tác của Lâm Hề Trì rất thô bạo, dường như muốn làm thế để trút giận," Cậu đừng nói chuyện với tớ. "
" Tối muộn rồi còn đi cái rắm. "Anh nói xong thì đứng bật dậy, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo len chưa cởi từ lúc vào nhà, lạnh lùng nói:" Để lão tử cút.
Lâm Hề Trì nhìn anh, lặp lại: "Tớ không muốn nói chuyện với cậu."
Hứa Phóng tức đến bật cười trước thái độ của cô: "Được, tớ cũng chẳng thèm."
"..."
Lâm Hề Trì đứng bên cạnh nhìn anh xỏ giày, không khỏi khıêυ khí©h, "Là cậu nói đấy nhá, nếu lại nói chuyện với tớ thì cậu thành con của tớ."
Mặt Hứa Phóng cũng rất nghiêm túc, gằn từng chữ: "Để xem tớ có nói chuyện với cậu không."
Nói xong, Hứa Phóng liền không chút lưu luyến đóng sầm cửa lại, anh đứng ở cửa, cúi đầu chạm vào đồ trong túi, sau đó bước xuống lầu.
Đi được mấy bước, anh lại quay lại, đứng ở cửa lớn tiếng nói: "Khóa cửa đàng hoàng lại cho tớ."
Sau khi Hứa Phóng đi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cuộc cãi vã vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.
Lâm Hề Trì nằm trên sô pha, càng nghĩ càng giận, chạy tới huyền quan, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, bảo đảm Hứa Phóng đã đi, liền khóa cửa lại, sau đó nhắn tin WeChat với Lâm Hề Cảnh.
Lâm Hề Trì: [Chị cãi nhau với Hứa Phóng. 】
Lâm Hề Cảnh: [Hả? 】
Lâm Hề Trì: [Cậu ấy còn đóng sầm cửa lại trước mặt chị! Bỏ lại chị! Bỏ lại chị! 】
Lâm Hề Cảnh gửi biểu tượng kinh ngạc sang.
Lâm Hề Cảnh: [Có khi tí nữa lại quay về thôi. 】
Lâm Hề Trì: [Không đâu, cậu ấy bảo chị khóa cửa mà. 】
Lâm Hề Cảnh: [..]
Nửa phút sau, Lâm Hề Cảnh lại gửi một tin: "Hai người cãi nhau mà anh ấy còn quay lại nhắc chị khóa cửa sau khi đã đóng sầm cửa bỏ đi? 】
Lâm Hề Trì không cảm thấy việc này có gì kì quái, ngơ ngác trả lời: [Ừ, nếu cậu ấy quay lại thì đã không nói như vậy, nhưng nếu đã nói vậy thì chắc không quay lại rồi. 】
Lâm Hề Cảnh cam thấy cạn lời: [..]
Lâm Hề Cảnh: [Hai người bị hâm à? 】
Lâm Hề Trì gõ rất mạnh vào màn hình: [Chị thấy cậu ấy muốn nhân cơ hội ra ngoài lêu lổng một đêm thì có. 】
"..."
Lâm Hề Cảnh không muốn đưa ra bất kỳ nhận xét nào về cuộc cãi vã kiểu này của bọn họ.
Một lúc sau, Lâm Hề Trì không nhịn được nói: [Mặc dù cãi nhau với cậu ấy, nhưng mấy chuyện trước đây chị kể với em là thật đó. Hứa Phóng yêu thầm chị nhiều năm rồi. 】
Lâm Hề Trì nuốt nước miếng, có chút thận trọng: [Cậu ấy thích chị đến chết đi sống lại, không cách nào thoát ra được. 】
Lâm Hề Trì: [Với cả hoàn toàn không phải như những gì em thấy đâu. 】
Lâm Hề Cảnh: [Chị vừa lấy máy anh Hứa Phóng nhắn cho em à? 】
Nhìn thấy tinnày, ánh mắt Lâm Hề Trì chớp chớp: [Hả? 】
Ngay sau đó, Lâm Hề Cảnh đã gửi một ảnh chụp màn hình sang.
Trong ảnh, giao diện trò chuyện của Lâm Hề Cảnh và Hứa Phóng rất thoáng, có thể thấy cả hai không thường xuyên liên lạc. Trong hộp thoại chỉ có một tin của Hứa Phóng.
Thời gian là 8 giờ, lúc hai người vừa xuống xe.
* * *
* * *
Hứa Phóng: [Thực sự không thoát ra được. 】