Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thầm Hương Bơ Sữa

Chương 61:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 61.

Tầm mắt Lâm Hề Trì dừng ở trên ổ khóa, tay run lên, chìa khóa va vào nhau, phát ra âm thanh thánh thót. Cô di chuyển rất chậm, trông như đang cố tình đi chậm.

Người đàn ông phía sau không động đậy, dường như không nghĩ rằng việc vô tư đứng sau lưng người khác là chuyện rất bình thường.

Lâm Hề Trì đợi một lúc nhưng không nghe thấy anh nói gì. Cô cụp mắt xuống, không đợi nữa, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc, như thể đang nói chuyện với người mà mình không quen biết: "Tiên sinh."

Lâm Hề Trì quay lưng về phía anh nên không biết phản ứng của anh lúc này như thế nào, cô nói: "Có phải cậu nghĩ đang đeo khẩu trang-----"

Nghe vậy, người đàn ông nhướng mày, giơ tay cởi mũ xuống, vuốt lại đầu tóc. Đang định nói gì đó liền nghe Lâm Hề Trì nói tiếp: "Tớ sẽ không nhận ra cậu".

"..."

Vừa nói, Lâm Hề Trì vừa quay đầu lại.

Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, Lâm Hề Trì thấy rõ vầng trán nhẵn bóng, hàng lông mày sắc bén, và khí chất ngang tàn của anh.

Anh mặc một chiếc áo gió chống lạnh màu đen tuyền, khóa kéo cao đến tận cằm, đầu húi cua cực kỳ gọn gàng, ánh mắt chớp chớp nhìn cô. Một lúc sau, người đàn ông tháo khẩu trang, để lộ ngũ quan anh tuấn.

Thực ra họ mới chỉ xa nhau chưa đầy 2 tháng.

Kỳ nghỉ đông Hứa Phóng đã quay về thăm cô, lúc đó Lâm Hề Trì đã làm việc trong bệnh viện được một thời gian, và chỉ mới chuyển đến sống ở tiểu khu này.

Tết 2017 đến sớm, giao thừa đến vào cuối tháng Giêng. Hứa Phóng chỉ được nghỉ tết chưa đầy 20 ngày, mùng 7 đã phải quay về trường.

Anh không yên tâm khi để cô sống bên ngoài một mình, nên trong 20 mươi ngày đó hầu như hơn một nửa là ở chỗ cô.

Như thể không muốn cho người khác nghĩ rằng cô còn độc thân, sống bên ngoài một mình.

Căn nhà Lâm Hề Trì thuê rất nhỏ, 40 mét vuông, chỉ có một phòng.

Trong phòng có một chiếc giường đôi dài 1, 5 mét.

Vì phải sắp xếp chỗ ngủ cho Hứa Phóng, nên Lâm Hề Trì đã dọn dẹp một hồi, chuẩn bị cho anh một chiếc gối mới, ném tất cả những con búp bê trên giường ra ghế sofa trong phòng khách, vui vẻ như đang trang trí nhà mới.

Kết quả là lúc Hứa Phóng tới nơi, quét mắt một vòng quanh phòng khách, nhấc con búp bê lên, ném về giường, sau đó cầm chăn bông và gối ra sô pha ngoài phòng khách ngủ, liên tục như vậy hơn 10 ngày.

Có lúc Lâm Hề Trì còn quấy lấy anh đòi cùng nhau ngủ trên sô pha, nhưng sau khi ngủ say anh liền bế cô về giường.

Sau đó Hứa phóng lại tiếp tục ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách.

Lâm Hề Trì thật sự không hiểu nổi tại sao anh phải vẽ mấy nét 38 này.

Toàn làm những thứ không cần thiết, duy trì một khoảng cách hoàn toàn không cần thiết.

Trong ấn tượng của Lâm Hề Trì, ngoại trừ lần hai người đi đón giao thừa năm nhất, còn lại cô chưa từng ngủ chung với Hứa Phóng thêm một lần nào nữa.

Mặc dù ngày nào sinh viên quốc phòng cũng phải điểm danh, nhưng năm 3 và năm 4 căn bản không còn quá khắt khe nữa, thỉnh thoảng vẫn trốn ở ngoài được, nhưng đêm nào Hứa Phóng cũng về ký túc xá ngủ.

Dư Đồng từng nói với Lâm Hề Trì.

Mỗi lần nghĩ rằng Hứa Phóng nhất định sẽ không về ký túc xá, anh lại hết lần này đến lần khác quay về.

Không có ngoại lệ.

Cho nên bọn họ đã bí mật bàn nhau, sử dụng bộ não cằn cỗi của mình để sáng tác một bài thơ cực kỳ đáng ăn đòn về Hứa Phóng - "Trên thế gian này có hàng nghìn đàn ông, chỉ có Hứa Phóng là không được."

Đặt tên là "Hứa Phóng".

*

Lâm Hề Trì thực sự không hài lòng lắm với hành vi lẳng lặng đi theo cô của Hứa Phóng, cô mím môi không để ý đến anh nữa, lấy chìa khóa mở cửa.

Hứa Phóng bước vào, im lặng cởi giày.

Lâm Hề Trì đi đến cái bàn, đổ hết đồ trong túi ni lông ra ngoài tạo ra tiếng va chạm lớn.

Hứa Phóng bước đến, đứng bên cạnh cô, cau mày nhìn thứ bên trong.

"Bình thường bữa tối cậu toàn ăn mấy thứ linh tinh này à?"

Lâm Hề Trì không muốn nói chuyện với anh nên không đáp. Nhưng vì đã hai tháng không gặp, ánh mắt cô vẫn luôn vô tình hướng về phía anh, đi theo tiếng gọi của trái tim.

Cuộc sống trong trường quân sự rất có quy luật, mỗi ngày phải dậy lúc 6 giờ sáng, sắp xếp giường chiếu, tập thể dục buổi sáng, sau đó lên lớp. Thời gian huấn luyện nhiều hơn so với hồi còn là sinh viên nên dáng người anh trông cũng cường tráng hơn.

Ngày mai là tiết Thanh minh, có lẽ trường cho nghỉ nên anh về đây.

Thường thì ngày lễ kiểu này sẽ được nghỉ 2 ngày, ngày mốt phải quay về trường.

Biết vậy nên Lâm Hề Trì không giận anh nữa, nhỏ giọng hỏi: "Cậu về lúc nào?"

"Vừa xuống máy bay là đến thẳng đây luôn." Hứa Phóng cầm gói mì trên tay, dắt cô vào bếp: "Lúc xuống xe tớ thấy cậu ra khỏi cửa hàng tiện lợi nên đi theo."

"Vậy sao cậu không gọi tớ."

Cảm nhận được cảm xúc của cô, lông mi Hứa Phóng lay động, anh từ từ cúi xuống, đối mắt với cô: "Cậu sống một mình. Tớ muốn xem xem cậu có ý thức đề phòng người lạ không."

Lâm Hề Trì nghiêng đầu hỏi anh: "Tưởng đeo khẩu trang là có thể đổi mặt được à?"

Hứa Phóng: "..."

Hứa Phóng nhất thời cảm thấy hành vi của mình rất ngu ngốc, anh thở dài: "Vậy thì coi như tạo bất ngờ đi."

"Ồ." Cơn giận của Lâm Hề Trì đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô đứng ở bên cạnh nhìn anh nấu mì: "Cậu nói câu này nghe có vẻ thông minh hơn lần trước đấy."

Hứa Phóng: "..."

Bếp vẫn chưa được bật lên nên chưa tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

Phòng bếp yên ắng lạ thường, duy chỉ có giọng nói của Lâm Hề Trì là vừa thánh thót vừa sống động.

Hứa Phóng nghiêng đầu đối mắt với cô.

Nói xong vài câu, Lâm Hề Trì liền im lặng.

Hai người nhìn nhau chưa đầy 3 giây.

Hứa Phóng bất ngờ ôm cô lên, để cô ngồi trên bồn rửa, một tay ôm gáy cô, kéo cô đến gần áp lên môi mình, anh vừa đi từ ngoài về, đầu ngón tay vẫn còn lạnh.

Lâm Hề Trì không khỏi run rẩy.

Không biết đã bao lâu, tiếng ục ục phát ra từ cái nồi bên cạnh.

Dường như Hứa Phóng không nghe thấy, vẫn liếʍ môi cô như thể không biết thỏa mãn, dần dần di chuyển lòng bàn tay xuống phía dưới, kéo khóa áo khoác cô, vùi đầu vào áo cô--

Sau đó dừng lại.

Anh đứng thẳng người, trong đồng tử bùng lên một ngọn lửa, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Vài giây sau, ngọn lửa vẫn hừng hực cháy, anh lại cúi đầu hung hăng hôn cô mấy cái thật mạnh mới tách ra, đi sang bên cạnh nấu mì.

Lâm Hề Trì ngồi trên bồn rửa, lắc lư hai chân, hỏi anh: "Cậu còn định vẽ đường 38 bao nhiêu lần nữa."

Hứa Phóng liếc cô một cái: "Đường thứ 38 là gì."

"Rắm Rắm." Lâm Hề Trì tỏ vẻ muốn tốt cho anh, tận tâm khuyên bảo, "Cậu đã 24 tuổi rồi, đừng nhịn nữa, sinh bệnh đấy.

"... "

" Dù sao tớ cũng không ghét bỏ cậu đâu. "Lâm Hề Trì liếʍ mép, vẻ mặt có chút thận trọng," Cho dù cậu bị vấn đề gì đi nữa thì tớ nhất định sẽ im lặng cắn răng chịu đựng. "

Hứa Phóng lạnh lùng đẩy mặt cô ra xa, vớt mì lên.

" Câm miệng. "

Hứa Phóng bưng nồi đến bàn ăn, quay lại phòng bếp lấy hai bộ bát đũa, nhìn thấy Lâm Hề Trì vẫn đang ngồi đung đưa chân trên bồn rửa, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm anh.

Anh dừng lại, mím môi, vươn hai tay ôm cô như ôm một đứa bé rồi đặt xuống đất.

Lâm Hề Trì xỏ dép vào, tự mình đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Hứa Phóng theo sau cô, đứng bên cạnh bàn ăn, sau khi múc đầy hai bát mì, anh đẩy một bát đến trước mặt Lâm Hề Trì, không vội ngồi xuống, thản nhiên nói:" Cậu ăn trước đi, tớ đi vệ sinh. "

Nghe vậy, Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm anh, ồ một tiếng.

Vài phút sau, Hứa Phóng ra khỏi nhà vệ sinh, đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Hề Trì, nhưng anh phát hiện Lâm Hề Trì chưa hề động đến bát mì trước mặt, vẻ mặt cô trầm tư.

Hứa Phóng không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thúc giục:" Ăn nhanh lên. "

Vừa dứt lời, Lâm Hề Trì tỏ vẻ thần bí nhích lại gần anh, thấp giọng hỏi:" Có phải cậu vừa vào nhà vệ sinh làm mấy chuyện bẩn thỉu không? "

Hứa Phóng:"... "

Đi có mấy phút thì làm được chuyện bẩn thỉu gì?

Lâm Hề Trì xem như anh thừa nhận, có hơi chút thất vọng:" Sao cậu không dắt tớ theo. "

"... "

Hứa Phóng giận quá chừng, ăn xong liền bưng bát vào bếp rửa, Lâm Hề Trì ngồi trên sô pha gọi anh, nhưng anh không thèm đáp lại một tiếng nào.

Rửa bát xong, cơn giận của Hứa Phóng gần như đã tan biến hết.

Anh đến ngồi cạnh Lâm Hề Trì, bắt đầu dạy bảo cô, một mình sống ở bên ngoài lúc gặp phải người lạ thì nên làm gì, dặn cô phải cẩn thận hơn, đừng chuyện gì cũng phản ứng chậm chạp.

Lâm Hề Trì nằm trên đùi anh, nghe giọng anh, nhẹ nhàng đáp lại, nhưng câu trả lời thì hoàn toàn không nghiêm chỉnh một chút nào.

" Bình thường nếu cậu phát hiện có người lạ theo dõi mình thì phải đến chỗ đông người, sau đó gọi điện cho người quen ".

" Ồ, nếu người đó là Rắm Rắm thì sao. "

".. Nếu trong trường hợp gần đến tiểu khu nhà mình mới phát hiện ra giống như hôm nay, thì cậu phải quay vào phòng bảo vệ. "

" Nhưng người đó là Rắm Rắm mà. "

" Nhớ mang theo mấy thứ phòng sắc lang mà tớ mua cho cậu. "

" Dùng trên người Rắm Rắm à? "

"... "

Hứa Phóng nhướng mày, nhịn không được nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng mắng," Mẹ kiếp, chưa từng gặp thứ gì khó quản hơn cậu. "

Mặc dù hôm mai là Tết thanh minh nhưng Lâm Hề Trì vẫn phải đến bệnh viện trực ban, chỉ làm buổi sáng, buổi chiều được nghỉ.

Sau khi Hứa Phóng chở cô tới bệnh viện thú y xong liền về nhà một chuyến.

Hôm qua cô gái kia đã mang chú mèo con đến kiểm tra lại.

Trạng thái của mèo con vẫn rất tệ, Lâm Hề Trì đã truyền nước cho nó. Hai tiếng sau thì truyền xong, lúc cô gái chuẩn bị rời đi, Lâm Hề Trì lại dặn:" Về nhà đừng cho mèo con ăn uống gì nhé. "

Sau khi tan làm, Lâm Hề Trì ra khỏi bệnh viện.

Nhiệt độ buổi trưa ấm hơn buổi sáng, Lâm Hề Trì không quàng khăn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hứa Phóng đang đứng bên ngoài đợi mình.

Anh đã thay quần áo, trông vẫn rất thoải mái, áo len trùm đầu màu xanh quân đội, quần tây đen, hai tay đút túi áo, dáng đứng thẳng tắp, giống như cây bạch dương.

Lâm Hề Trì bước tới, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

" Rắm Rắm, mình đến nhà ông ngoại ăn cơm đi. "

Hứa Phóng vừa về nhà một chuyến, lúc này anh đang lái xe của bố Phóng. Anh gật đầu, dẫn cô đến chỗ đậu xe bên cạnh rồi bảo cô lên xe.

Lâm Hề Trì ngồi ở ghế phụ, thản nhiên hỏi:" Mai mấy giờ cậu đi. "

Hứa Phóng không yên tâm nên lại gần kiểm tra dây an toàn của cô, sau đó mới đáp:" Buổi trưa. "

" Ồ. "Lâm Hề Trì hỏi lại," Cậu sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong là đi bộ đội luôn à?

"Đợi phân bổ quân khu trước, nên sẽ nghỉ một khoảng thời gian, sau đó mới đến đó."

Lâm Hề Trì chống cằm, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có biết là những địa điểm nào không?"

Hứa Phóng khởi động xe, giọng thấp trầm: "Chưa biết."

Vì Lâm Hề Trì đã báo trước với ông ngoại là sẽ về, lúc này ông ngoại đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn. Lâm Hề Cảnh cũng vừa đi học về, lúc này đang trong bếp giúp ông ngoại.

Thời gian đã hằn sâu những vết chân chim trên gương mặt ông, so với trước đây, mái tóc của ông dường như càng có nhiều sợi bạc hơn một chút, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông cũng hiện rõ hơn.

Lâm Hề Trì mím môi, đi tới giúp đỡ.

Khi về già, dường như người ta thường thích nhớ về quá khứ và nói nhiều hơn. Trên bàn ăn, ông ngoại vẫn luôn nói không ngừng, khiến Lâm Hề Trì chợt nhớ tới giọng nói hiền hậu đã nuôi dưỡng mình những năm tuổi thơ của ông.

Cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Một lúc sau, ông ngoại lại nói đến chuyện khác: "Không biết bao lâu rồi. Bố mẹ các cháu chuyển đến thành phố B bao nhiêu năm rồi, mà cũng chẳng về gặp ông được mấy lần."

Ông thở dài: "Bảo ông chuyển đến đó, ông không quen.."

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Sau này cháu sẽ thường xuyên về ăn cơm với ông."

Lâm Hề Cảnh nhanh chóng nói theo: "Cháu cũng vậy!"

Mấy năm nay Lâm Hề Trì vẫn về quê nghỉ lễ với ông ngoại như trước. Lâm Hề Cảnh thì đến thành phố B một thời gian, sau đó quay về với họ.

Trong một lần trở về từ thành phố B, Lâm Hề Cảnh nói với cô tình trạng của Lâm Đình bây giờ tốt hơn rất nhiều.

Bố mẹ cũng bắt đầu bảo cô và ông ngoại đến đó nghỉ lễ, nhưng không biết vì sao, lần nào Lâm Hề Trì cũng tìm cớ từ chối, đến bây giờ cũng chưa từng đến đó.

Mấy năm nay cô rất ít gặp bố mẹ.

Cảm xúc của ông ngoại nhanh chóng qua đi, sau khi cười một lúc, ông nhìn về phía Hứa Phóng: "Còn hai cháu thì sao, không còn trẻ nữa, đã dự định khi nào kết hôn chưa?"

Hứa Phóng sửng sốt, vẻ mặt trở nên trịnh trọng, đáp: "Dạ."

Nghe vậy, ông ngoại lại nhìn Lâm Hề Trì như muốn làm chủ cho cô: "Nó đã đề cập đến chuyện đó với cháu chưa?"

Lâm Hề Trì thành thật đáp: "Chưa ạ."

"..."

Sau khi ăn xong, Hứa Phóng bị ông ngoại kéo vào phòng dạy dỗ vì chuyện vừa rồi.

Lâm Hề Trì để lại tàn cuộc trên bàn ăn cho Lâm Hề Cảnh, thảnh thơi chạy về phòng, nằm trên giường nghịch điện thoại. Không lâu sau thì cảm thấy nhàm chán, cô liền bò dậy lăn lộn khắp nơi.

Mặc dù hiện tại đã chuyển ra ngoài sống, nhưng cô chỉ mang theo quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày mà mình hay dùng, còn những thứ khác vẫn để ở đây.

Lúc này nhìn lại.

Bàn làm việc, giường ngủ, tủ sách, tủ đầu giường và tủ đựng đồ trưng bày rất nhiều thứ mà Hứa Phóng tặng cho cô.

Lâm Hề Trì đột nhiên có hứng thú, xoay người lại, nhẹ nhàng ngồi dưới đất, mở tủ dưới bàn đầu giường, lần mò vào trong.

Chiếc tủ này có sức chứa lớn, có thể sắp đồ chồng chất lên nhau.

Lâm Hề Trì lấy mấy thứ bên ngoài ra.

Hầu hết đều là đồ linh tinh, thậm chí cô còn không nhớ đã mua chúng ở đâu.

Sau khi lấy lớp bên trên ra, Lâm Hề Trì liền nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ ở dưới cùng, cô bất chợt sững lại, chẫm rãi cầm lên xem.

Bị khóa rồi.

Sau một khoảng thời gian dài, ổ khóa đã bắt đầu có dấu hiệu bị han gỉ.

Sau khi Hứa Phương nói chuyện với ông ngoại xong mới từ ngoài đi vào phòng, vẻ mặt anh sững sờ khi nhìn thấy thứ trong tay cô.

Khi đưa nó cho Lâm Hề Trì, anh đã rất giận vì ngày nào cô cũng nằng nặc đòi anh chìa khóa, còn đe dọa nếu anh không đưa thì sẽ tìm người mở khóa.

Nhưng Hứa Phóng vẫn không đưa cho cô.

Lâm Hề Trì cũng không nhờ thợ khóa mở ra như cô nói.

Thời gian qua đi, có lẽ vì đã qua cơn khoái thích, cô không đề cập đến chuyện này nữa.

Khóe mắt liếc thấy anh đi vào, Lâm Hề Trì ngẩng đầu nhìn anh, cầm đồ trong tay đưa cho anh xem: "Rắm Rắm, cái hộp này khóa 5 năm rồi."

Hứa Phóng bước tới, ngồi xổm bên cạnh cô, ừ một tiếng.

Lâm Hề Trì tò mò hỏi: "Đã 5 năm rồi, cậu còn giữ chìa khóa không?"

Hứa Phóng chưa kịp gật đầu, Lâm Hề Trì đã nói trước: "Chắc là cậu làm mất rồi nên mới không đưa cho tớ chứ gì."

"..."

"Nhưng mà không sao đâu." Lâm Hề Trì vỗ nhẹ vai anh, mỉm cười "Lúc học nghiên cứu sinh, bạn cùng phòng đã dạy tớ cách mở khóa không cần chìa rồi."

Hứa Phóng im lặng nhìn cô khoe khoang.

"Chỉ cần một chiếc kẹp giấy thôi." Nói đến đây, Lâm Hề Trì đứng dậy, lục trong tủ, lôi ra một chiếc kẹp giấy, "Sau đó bẻ thẳng thôi."

Vẻ mặt Lâm Hề Trì nghiêm túc, cầm lỗ khóa lên nghiên cứu một hồi: "Bước này rất quan trọng, phải quan sát kích thước lỗ khóa, phải xem kết cấu bên trong, sau đó mới điều chỉnh vòng cung."

"..."

Hứa Phóng thực sự không hiểu tại sao mình lại phải nghe một kẻ ngốc khua môi múa mép.

Anh dựa vào thành giường, một chân duỗi thẳng, chân kia gấp khúc, vẻ mặt lười biếng, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn cô mò mẫn đảo qua đảo lại, thường xuyên phải lo lắng cho cô, sợ cô đâm vào tay.

Lúc sau Lâm Hề Trì nhét chiếc kẹp giấy vào lỗ khóa, cẩn thận di chuyển. Có lẽ vì không thấy hiệu quả gì, nên ngoáy được một lúc, động tác của cô liền trở nên thô bạo.

Hứa Phóng uể oải ngáp dài, lúc anh định bảo cô dừng lại thì nghe thấy Lâm Hề Trì đột nhiên gọi mình một tiếng.

Hứa Phóng cố làm mình phấn chấn trở lại, nhích đến gần nhìn: "Bị xước à? Mẹ nó, tớ bảo cậu cẩn--"

Vẻ mặt anh sững sờ, đột nhiên thu lại lời định nói lập tức.

Khung cảnh trước mắt tựa như bị tua chậm lại.

Hứa Phóng nhìn Lâm Hề Trì chuyển động rất chậm, cực kỳ chậm, lấy khóa ra khỏi ổ.

"..."

Mẹ nó vậy mà mở được thật?
« Chương TrướcChương Tiếp »