🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 60."..."
Hứa Phóng cảm thấy mỗi ngày mình đang yêu đương với một đứa ngốc.
Nhìn thấy Lâm Hề Trì vẫn khăng khăng đòi mình hứa hẹn, Hứa Phóng khẽ nhướng lông mày, đầu ngón tay đang xoa má cô chuyển thành nhéo một cái, lực không nhẹ, sau đó cười lạnh.
"Cậu có thấy tớ hầu bố chưa?"
Lâm Hề Trì trừng lớn mắt, lập tức gật đầu: "Tớ nhìn thấy rồi."
"..."
"Tớ còn nhìn thấy cậu quỳ xuống rửa chân cho chú ở bên giường nữa cơ."
"..."
"Về nay cậu cũng hầu hạ tớ như vậy là được rồi."
"..."
Hứa Phóng cãi không lại cô, giận đến mức mây đen giăng đầy trên mặt, nhưng chẳng còn cách nào khác, cười như không cười nói: "Cũng đơn giản thôi."
Nghe vậy, Lâm Hề Trì trợn tròn mắt, cầm tay anh, không dám đùa nữa.
Nếu cô cảm thấy bất an.
Vậy chắc canh Hứa Phóng cũng cảm thấy như vậy.
Cảm giác khó chịu vài phải xa nhau một thời gian dài đã khiến cô không còn là chính mình, nhưng cô biết không phải chỉ mỗi mình cô cảm nhận như vậy.
Những cảm xúc này được san sẻ bình đẳng cho cả hai người.
"Rắm Rắm."
"Ừm?"
"Sau này cậu có chia tay tớ không?"
"..."
Lâm Hề Trì chọc vào mặt anh, hỏi: "Sao cậu không trả lời?"
Vẻ mặt Hứa Phóng càng trở nên khó coi, giọng điệu rất tệ: "Tớ không muốn trả lời vấn đề thiểu năng này."
Lâm Hề Trì kiên trì không buông: "Vậy là có à?"
"Có cái rắm." Hứa Phóng lạnh mặt nói, lòng bàn tay đặt sau gáy cô, từng chút từng chút xoa nắn cổ cô, giọng anh trầm xuống, khẽ thốt lên, "Đừng nhắc đến chuyện này nữa ---------"
Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm anh, vốn đang đợi anh nói tiếp nhưng lại không nghe thấy thêm bất kỳ điều gì nữa.
Hứa Phóng dừng lại, không nghĩ ra được câu gì có thể uy hϊếp cô. Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, trán kề trán, khàn giọng nói: "Đừng nhắc nữa, xin cậu đấy."
"Ồ." Lâm Hề Trì chọc ngón tay vào lông mi anh, thở phào nhẹ nhõm, "Nếu đã như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi."
Nếu cậu không nghĩ thì tớ cũng sẽ không bao giờ nghĩ về nó nữa.
Như vậy chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.
Danh sách sinh viên được học nghiên cứu sinh sẽ được công bố vào học kỳ đầu tiên của năm cuối.
Thời gian bắt đầu học kỳ mới không còn xa nữa, chỉ còn nửa tháng nữa là đến tháng 9.
Danh sách nghiên cứu sinh của Lâm Hề Trì được công bố sớm hơn của Hứa Phóng vài ngày, cô chọn ngành thú y lâm sàng.
Sau khi sinh viên quốc phòng nộp hồ sơ nghiên cứu sinh sẽ phải đến bệnh viện khám sức khỏe, sau đó còn phải tiến hành thêm một loạt các trình tự lằng nhằng khác, nên kết quả được công bố chậm hơn một chút.
Mặc dù biết trước Hứa Phóng nhất định sẽ nằm trong danh sách đó, nhưng khi nghe tin, Lâm Hề Trì vẫn vô cùng phấn khích.
Giống như trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng được chạm đất.
Quãng thời gian đó, cả ngày Hứa Phóng bận rộn với đồ án tốt nghiệp.
Sinh viên quốc phòng chọn đề tài sớm hơn sinh viên đại học bình thường, họ bắt đầu chọn đề tài vào tháng 8 và kết thúc vào tháng 3 năm sau, trong khi thời gian chọn đề tài của sinh viên đại học bình thường bắt đầu vào tháng 12.
Vì trước khi tốt nghiệp, sinh viên quốc phòng sẽ phải đi bộ đội hai tháng nữa, có chút giống với kỳ thực tập của sinh viên đại học bình thường.
Nhưng vì tin vui này, Lâm Hề Trì đã lôi anh ra ngoài trường để ăn mừng.
Rất đáng để ăn mừng một bữa.
Nhiều sinh viên năm cuối đã đi thực tập bên ngoài kể từ học kỳ này, nhưng sinh viên quốc phòng vẫn phải ở trong khuôn viên trường, trên đường đi, Hứa Phóng cũng tình cờ gặp rất nhiều người quen.
Hai người quyết định đến nhà hàng thịt nướng mà trước đây họ thường đến.
Tâm trạng Lâm Hề Trì đang rất tốt, bất ngờ gọi hai chai bia.
Tửu lượng của cô rất kém, uông một ly là đã ngà ngà say, đến ly thứ hai là không biết trời chăng mây đất gì nữa, nhưng vị bia rất ngon.
Lúc say Lâm Hề Trì hơi ngốc hơn một chút, còn lại vẫn bình thường, không khóc không nháo.
Suy xét đến chuyện có mình ở đây, hơn nữa cô gọi hai chai, tính ra mỗi người một chai nên Hứa Phóng không ngăn lại.
Kết quả là ngay khi hai chai bia được bưng ra, Lâm Hề Trì lập tức ôm một chai vào lòng, sau đó mở chai còn lại, đổ chưa đến một nửa cho anh, sau đó dốc ngược chai lên tu.
Vẻ mặt của Hứa Phóng âm u, anh nhìn cô thật sâu.
Lâm Hề Trì ôm chặt chai bia trong lòng, nuốt bia trong miệng, sau đó bắt đầu chỉ trích anh: "Cậu đừng có suốt ngày cũng đòi uống bia"
Hứa Phóng không muốn so đo với Lâm Hề Trì, nhưng không khỏi khó chịu với bộ dạng keo kiệt của cô, sau đó bắt đầu tính toán với cô: "Tí nữa say thì đừng nghĩ đến chuyện nhờ tớ đưa về."
Lâm Hề Trì chậm rãi liếc anh một cái, không nói, lại uống từng ngụm từng ngụm.
Bộ dạng điếc không sợ súng.
Hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, mắt sáng như sao.
"Rắm Rắm, tớ rất vui."
Uống có chút bia mà vui cái gì.
Hứa Phóng cúi đầu nướng thịt cho cô, nghe vậy liền nhướng mày liếc cô một cái.
"Vậy gọi thêm vài chai nữa đi."
"Không phải tớ vui vì được uống bia." Lâm Hề Trì cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra cho anh xem một bức ảnh: "Trường mình một cặp yêu nhau, hai bọn họ đều được đề cử học nghiên cứu sinh ở trường Cambridge đấy."
Hứa Phóng xem thường, không có ấn tượng gì với hai người này: "Cậu quen à?"
"Không quen."
"Vậy thì vui cái gì."
"Tớ rất ngưỡng mộ họ, họ.." Lâm Hề Trì nấc lên, chậm rãi nói, "Họ đều có IQ cao, còn chúng ta thì chỉ có mỗi tớ thôi".
Hứa Phóng sững lại, lập tức ngẩng đầu, im lặng nhìn cô.
"Nhưng bây giờ cậu cũng đã giành được suất đề cử rồi, tớ đoán là chỉ số IQ trung bình của chúng ta sẽ không bị hạ xuống dưới mức bình thường nữa."
"..."
Mẹ nó, Hứa Phóng muốn đá cô bay khỏi chỗ này.
Không lâu sau Lâm Hề Trì đã uống hết một chai bia, sau đó mở chai còn lại.
Cô uống đến mức không tiết chế, Hứa Phóng vô thức quan sát cô, cảm thấy dáng vẻ này của cô không phải kiểu dùng rượu giải sầu mà là thật sự vui vẻ nên mới uống, lúc này anh mới buông lỏng.
Uống xong hai chai bia, thần trí Lâm Hề Trì bắt đầu không tỉnh táo, làm gì cũng chậm chạp, trông rất ngốc.
Nhìn thấy Hứa Phóng đang nướng thịt, cô định dùng tay không bốc thịt trên vỉ nướng.
Dọa Hứa Phóng sợ đến nỗi giảm gần nửa tuổi thọ.
Hứa Phóng dứt khoát bước đến ngồi cạnh cô, một tay giữ hai tay cô không cho cô di chuyển lung tung, tay kia nướng thịt, sau khi nướng xong sẽ gắp cho cô ăn.
Cho Lâm Hề Trì ăn no, Hứa Phóng liền thu dọn đồ đạc, sau đó đỡ cô dậy.
Trả tiền xong thì rời đi.
Mặc dù Lâm Hề Trì vẫn còn đi được, nhưng lúc đi đường cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, trông như đứa trẻ mới bắt đầu tập đi, hơn nữa còn nói rất nhiều, không ngừng quấn lấy anh đòi cõng.
Sợ cô ngã, Hứa Phóng không nói gì, ngồi xổm xuống cõng cô lên.
Lâm Hề Trì đặt cằm lên vai anh, nói chuyện ríu ra ríu rít, hai tay còn đang không chịu để yên mà cọ qua cọ lại trên mặt anh như đồ chơi.
Hai tay Hứa Phóng đỡ chân cô, không thể buông ra, chỉ có thể nhắc nhở cô lúc cô che mắt mình.
Còn toàn bộ thời gian đều để mặc cô giày vò.
Sau đó, cô không nói gì nữa chỉ liên tục gọi tên anh.
"Rắm Rắm."
"Ừm."
"Rắm Rắm."
"Ừm."
* * *
* * *
"Tớ gọi bao nhiêu lần rồi?"
"43 lần."
Sau khi nói chuyện hồi lâu, dường như Lâm Hề Trì cũng thấm mệt, giọng nói cũng nhuốm phần uể oải: "Rắm Rắm."
Hứa Phóng rất kiên nhẫn, nhỏ giọng đáp lại: "Ừ."
Cô áp má mình lại gần, hơi thở phả vào mặt anh, nồng nặc mùi rượu nhưng không hề khó ngửi một chút nào.
"Hình như chúng ta trưởng thành rồi."
"Ừ." Hứa Phóng nhìn lại liền thấy hàng mi vừa dày vừa dài của cô. Đôi mắt cô sạch sẽ trong suốt, vẫn giống như trước đây, "Lớn rồi".
* * *
3 năm sau.
Hứa Phóng đến trường quân sự ở thành phố B học nghiên cứu sinh, còn Lâm Hề Trì tiếp tục ở lại trường đại học S.
Cả hai đều có việc riêng phải làm, quãng thời gian 3 năm này của hai người hợp thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng khi học ở trường quân sự, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của Hứa Phóng dài hơn hệ chính quy.
Khi đến kỳ nghỉ, thỉnh thoảng Lâm Hề Trì sẽ đến thành phố B thăm anh.
Khi Hứa Phóng rảnh rỗi, anh cũng sẽ đến đại học S gặp cô.
Ngày nào cả hai cũng liên lạc nói chuyện, trong các kỳ nghỉ đông và hè đều giành thời gian cho nhau.
3 năm cũng không tính là quá khó vượt qua.
Ít nhất theo cảm nhận của Lâm Hề Trì, cho dù Hứa Phóng không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, nhưng khi tâm trạng không vui, muốn nói chuyện với anh thì vẫn có thể liên lạc được.
Cả hai người đều đã tốt nghiệp đại học được 3 năm, Lâm Hề Trì tốt nghiệp nghiên cứu sinh sớm nửa năm.
Tốt nghiệp xong, Lâm Hề Trì trở về Khê Thành, sau nhiều lần phỏng vấn xin việc, cuối cùng cô cũng được nhận vào làm trong một bệnh viện thú y ở trung tâm thành phố, cách nhà ông hơi xa, cô phải dậy sớm một tiếng để bắt xe.
Sau một tháng vật lộn.
Lâm Hề Trì thuê được một căn nhà gồm một phòng ngủ và một phòng khách gần bệnh viện cô làm, mỗi tháng phải trả 3.000 tệ, nhưng ngược lại cô được ngủ nướng thêm một tiếng, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Bệnh viện thú y nơi Lâm Hề Trì làm việc là bệnh viện nổi tiếng nhất Khê Thành, cơ sở vật chất ở đây hầu như đều đầy đủ. Làm công việc này mệt mỏi hơn dự kiến, cho nên về nhà cô thường lăn ra ngủ sau khi tắm xong.
Hôm nay, Lâm Hề Trì lại tăng ca nên về nhà muộn.
Sau khi tắm xong, cô nheo đôi mắt gần như không mở được, đầu óc mơ mơ hồ hồ gõ một đống tin nhắn gửi Hứa Phóng, chủ yếu là kể những chuyện xảy ra hôm nay.
Sau khi gõ xong chữ cuối cùng, Lâm Hề Trì mới yên tâm, ấn nút tắt màn hình.
Không biết bao lâu sau, khoảng chừng chỉ mới 10 phút, nhưng vì quá mệt mỏi, khiến cô cảm thấy như đã cách cả một ngày.
Lâm Hề Trì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô có chút khó chịu vì bị làm ồn, lần mò tìm vị trí điện thoại cầm lên. Cô buồn ngủ đến nỗi không còn một chút tỉnh táo nào, thậm chí không biết ai đang gọi, chỉ mong người bên kia nói chuyện nhanh nhanh lên để còn cúp máy.
Người bên kia dường như cũng nhận ra dáng vẻ đáp cho có lệ của cô, nên giọng nói trở nên cao thâm khó lường.
"Buồn ngủ à? Cậu ngủ đi."
Ngày hôm sau, Lâm Hề Trì dậy sớm.
Đang ngồi ăn bánh mì trên bàn thì chợt nhớ tới cuộc gọi tối qua, cô cũng không chắc có phải ảo giác của mình lúc nửa mơ nửa tỉnh hay không, nên mở nhật ký cuộc gọi ra xem.
Nhưng xác thực là có.
10h30 tối qua, Hứa Phóng gọi cho cô.
Lâm Hề Trì chớp mắt, rất lâu sau cũng không nhớ được tối qua mình đã nói gì, nên đành ngậm ngùi gửi tin WeChat hỏi anh. Sau đó cô dọn dẹp rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi làm, Lâm Hề Trì lại liếc điện thoại lần nữa nhưng không thấy Hứa Phóng nhắn lại.
Lâm Hề Trì không để tâm đến chuyện này nữa, đi vào bệnh viện thay quần áo.
Buổi sáng có một bệnh nhân nhỏ, là một con mèo đực vừa tròn 12 tuần tuổi.
Lâm Hề Trì hỏi người chủ về tình trạng của nó.
Con mèo được tiêm phòng lần đầu cách đây 2 tuần, được nửa tuần thì bắt đầu nôn, từ hôm đó đến nay còn có biểu hiện bị dị ứng, không còn cách nào khác đành phải đưa đến bệnh viện.
Lâm Hề Trì không nghĩ nhiều, cầm nhiệt kế lên, lắc lắc, sau đó chấm một ít dầu bôi trơn. Cô chớp mắt, nhấc đuôi mèo lên cẩn thận cắm nhiệt kế vào cửa hậu môn của nó.
Một phút sau mới lấy ra, sau khi lau sạch sẽ, Lâm Hề Trì xem qua mấy con số bên trên.
40, 2 độ C.
Thông thường nhiệt độ cơ thể mèo khỏe mạnh sẽ duy trì ở mức 38 độ đến 39, 5 độ, nhiệt độ này thực sự khá cao.
Chủ mèo là một cô gái còn rất trẻ, lúc này gương mặt cô ấy buồn bã cứ nhìn con mèo con suốt, giọng rất gấp gáp: "Bác sĩ, em mới nuôi mèo lần đầu, nhưng nếu không hiểu chỗ nào em đều tham khảo ý kiến người khác."
"Em tra trên mạng, mèo con phải được tiêm phòng lúc 10 tuần tuối mới có hiệu quả, nên em đợi nó được 10 tuần mới đưa đến bệnh viện tiêm phòng.. Chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không?"
Lâm Hề Trì an ủi: "Em làm đúng lắm."
Lâm Hề Trì đã ghi lại bệnh trạng vào sổ tay của mình, sau khi kiểm tra, mèo con được chẩn đoán mắc bệnh dịch hạch. Cô kê đơn thuốc truyền dịch cho nó, nhìn bộ dạng hấp hối của mèo con và biểu hiện như sắp khóc của cô gái, đột nhiên Lâm Hề Trì cảm thấy rất buồn.
Hôm nay Lâm Hề Trì không tăng ca.
Sau khi tan làm đúng giờ, Lâm Hề Trì không có cảm giác thèm ăn, cô mua một cốc mì gói và vài gói đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi gần đó, sau đó đi bộ về.
Lâm Hề Trì chậm rãi nhìn điện thoại.
Bận rộn tới tận bây giờ mới rảnh, cô chợt nhận ra đã một ngày mà Hứa Phóng vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình.
Lâm Hề Trì cau mày, gửi một tin nữa cho anh: [Cậu đâu rồi? 】
Vẫn không trả lời.
Cô liền trực tiếp gọi điện.
Không bắt máy.
Lâm Hề Trì đoán anh đang huấn luyện, nên không nghĩ nhiều nữa.
Cô đi vào tiểu khu nhà mình.
Tiểu khu này tương đối lâu đời nên giá thuê ở khu vực này khá rẻ. Căn nhà mà Lâm Hề Trì thuê khoảng 2.500 tệ một tháng chưa tính tiền điện nước.
Cô tự mình sắp xếp một hồi, về cơ bản sinh hoạt rất thoải mái.
Đêm đông luôn đến rất nhanh, Lâm Hề Trì quấn chặt áo khoác, tăng nhanh bước chân đến tòa nhà nơi cô ở.
Đèn đường trong tiểu khu rất tối, trên đường thưa thớt người qua lại. Khi sắp đến khúc cua, một chiếc ô tô chạy phía sau bất ngờ rọi đèn chiếu thẳng.
Lâm Hề Trì liền phát hiện, ngoài cái bóng của mình còn có một cái bóng khác nữa.
Cô vô thức quay đầu lại.
Phía sau cô là một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác có mũ và quần tây mỏng, trên đầu đội mũ và đeo khẩu trang, trông như thể vô cùng sợ lạnh.
Bởi vì ánh sáng chiếu trực diện, Lâm Hề Trì nhìn một lúc mà vẫn không thấy rõ, nên thu hồi ánh mắt.
Đi đến cửa dưới lầu khu nhà, Lâm Hề Trì lục trong túi xách, lấy chìa khóa mở cửa.
Cô bước vào.
Đi được vài bước, sau lưng cũng không có tiếng đóng cửa như tưởng tượng, Lâm Hề Trì nhìn lại, phát hiện người đàn ông vừa kéo cửa, cũng bước vào.
Cánh cửa 'bang' một tiếng bị đóng lại.
Đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên.
Lâm Hề Trì nhìn thấy đôi mắt người đàn ông, cô sững lại, sau đó đi lên cầu thang trong trạng thái suy tư.
Cô ở tầng 3, đi một lúc là đến cửa nhà mình.
Người đàn ông đi theo tốc độ của cô, khi cô lên tầng ba, anh cũng tiếp tục đi lên, bước chân vững vàng, cuối cùng dừng lại ở tầng 3.
Vừa hay.
Đứng sau lưng cô.
* * *
PS: Sorry mn tuần trước mk k đăng chương mới nha. Tuần này mk sẽ đăng bù nha! Love all