Chương 59.Một khi xác định được mục tiêu rõ ràng, mọi thứ dường như trở nên sáng lạng hơn rất nhiều.
Lâm Hề Trì không suy nghĩ về tám năm tới nữa, vì nó là một sự thật đã được thiết lập sẵn, cho dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được gì. Họ chỉ có thể không ngừng nỗ lực, để 8 năm sau của bản thân so với tưởng tượng trở nên tốt đẹp hơn.
Việc đến việc đi đều do bản thân mình quyết định.
Sang năm hai, Lâm Hề Trì rút lui khỏi Ban thể thao, không tiếp tục làm nữa. Dư Trạch trở thành chủ tịch hội sinh viên, còn Diệp Thiệu Văn được bầu làm trưởng ban Ban thể thao.
Hứa Phóng cũng nộp đơn xin rút khỏi đội bóng rổ vì lý do bận huấn luyện và học hành.
Cuộc sống của cả hai không có nhiều thay đổi.
Chỉ là, vòng kết nối dường như đã trở nên hẹp hơn, mỗi ngày họ dành nhiều thời gian ở bên nhau, mặc dù hầu hết thời gian đều là ngồi làm việc riêng của mình.
Hằng ngày Lâm Hề Trì phải chạy tới chạy lui từ ký túc xá, nhà ăn, phòng học, phòng thí nghiệm, thư viện cho đến bệnh viện động vật trong khuôn viên trường. Buổi tối rảnh rỗi sẽ ra sân chơi tìm một chỗ ngồi xuống, cầm sách chuyên môn ôn tập, đợi Hứa Phóng huấn luyện xong thì hai người sẽ đi ăn tối.
Một ngày cứ thế trôi qua.
Cô không cố ý giám sát việc học của Hứa Phóng.
Vì Hứa Phóng đã hứa với cô sẽ giành được suất học lên nghiên cứu sinh, cô tin anh chắc chắn sẽ đạt được.
Vào kỳ nghỉ hè năm hai, Hứa Phóng vẫn phải đến quân đội huấn luyện như thường lệ.
Thông qua giới thiệu của giáo viên, Lâm Hề Trì không về Khê Thành mà đến thực tập tại một bệnh viện thú y ở thành phố Nguyên Cảng trong kỳ nghỉ hè, lương rất thấp nhưng mục đích chính của cô là học hỏi và tích lũy thêm kinh nghiệm.
Cả hai đều có những việc riêng phải làm, nhưng vẫn cảm tưởng thời gian xa nhau trôi qua không hề nhanh một chút nào.
Nhưng chính vì những lúc khó khăn ấy, tương lai mới trở nên đáng quý và đáng trông đợi, những lúc mệt mỏi họ lại nhen nhóm ngọn lửa động lực vì điều ấy.
Học kỳ đầu tiên của năm ba là học kỳ có nhiều môn học nhất trong bốn năm đại học.
Vì phải tập trung cho việc học, nên dù Lâm Hề Trì và Hứa Phóng cùng trường, cũng không thể gặp nhau mỗi ngày như trước. Lúc bận rộn, họ chỉ có thể nói với nhau vài câu trên điện thoại.
Bỗng chốc sinh ra ảo tưởng về một mối quan hệ yêu xa.
Ba cô bạn cùng phòng ký túc xá, ngoại trừ Nhϊếp Duyệt, hai người còn lại đều quyết định tốt nghiệp xong sẽ tìm việc làm.
Nhϊếp Duyệt là người duy nhất trong ký túc xá mãi đến tận năm cuối mới thoát khỏi kiếp độc thân.
Mối quan hệ giữa Lâm Hề Trì và Hứa Phóng vẫn rất tốt, mặc dù hầu như ngày nào hai người cũng đấu võ mồm, thỉnh thoảng hăng quá còn cãi nhau to, nhưng cơn giận của họ không kéo dài lâu, rất nhanh một trong hai sẽ dịu đi.
Người thoát kiếp độc thân cùng lúc với cô là Trần Hàm, cô ấy vẫn giữ mối quan hệ tốt với bạn trai mình.
Còn Tân Tử Đan.
Lúc mới bắt đầu năm nhất, mối quan hệ giữa cô và cô ấy gặp bế tắc trong một thời gian dài vì Hứa Phóng và chuyện chiếc cốc. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày khi cô đến cung thể thao hoặc thao trường tìm Hứa Phóng đều nhìn thấy bóng dáng Tân Tử Đan.
Nhưng bỗng không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Hề Trì không còn bặt gặp Tân Tử Đan đến tìm Hứa Phóng nữa.
Cũng không biết liệu họ có nói chuyện riêng hay không.
Bỗng một ngày, Lâm Hề Trì phát hiện ra bên cạnh Tân Tử Đan có thêm một nam sinh. Không lâu sau, chàng trai bên cạnh cô ấy đổi thành một người khác. Tốc độ thay bạn trai cực kỳ nhanh, xấp xỉ ba tháng một lần.
Sau hai năm đại học, Tân Tử Đan đã cặp với ba đến bốn người.
Gần đây, Lâm Hề Trì nghe Trần Hàm nói Tân Tử Đan lại đổi bạn trai mới, là sinh viên quốc phòng năm cuối, hai người suốt ngày quấn lấy nhau, ân ân ái ái.
Tân Tử Đan cũng nói với các cô rằng đây sẽ là người cuối cùng.
Kết quả là học kỳ này còn chưa kết thúc, Lâm Hề Trì lại nghe tin Tân Tử Đan chia tay.
Trong vài ngày đó, nam sinh viên quốc phòng kia ngày nào cũng ngồi xổm dưới ký túc xá của họ đợi Tân Tử Đan, cô ấy sẽ chỉ xuống lầu trừ khi cần thiết, hoàn toàn không mềm lòng.
Mặc cho nam sinh kia dỗ dành, vẻ mặt cô ấy vẫn không thay đổi chút nào.
Hôm đó, Lâm Hề Trì có cùng tiết với Tân Tử Đan, cô đang đi bên cạnh cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến có người chia tay tàn nhẫn như thế. Tình cảm bền chặt trước đây dường như chưa từng tồn tại, giống như hai người xa lạ lần quen biết.
Lâm Hề Trì từng nhìn thấy dáng vẻ Tân Tử Đan và bạn trai cô ấy thời còn mặn nồng.
Lúc đó, bọn họ xa nhau một ngày thôi đã cảm thấy khó khăn không chịu nổi.
Còn bây giờ, nhìn thấy cục diện hiện tại.
Không biết phải diễn tả thế nào, nhưng cô cảm giác hơi buồn.
Lâm Hề Trì sẽ không bao giờ chủ động hỏi chuyện của người khác.
Nhưng khi nam sinh quốc phòng kia rời đi, Tân Tử Đan lại chủ động nói với cô, giọng điệu chế giễu.
"Cậu có thấy buồn cười không? Lúc đầu anh ấy nói với tớ rằng có thể chọn cơ sở sau khi tốt nghiệp. Tương lai, anh ấy có thể chọn một nơi gần nhà tớ, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Lâm Hề Trì ngẩn người một lúc rồi gật đầu: "Ừ, cái này có thể tự chọn."
"Nhưng họ chọn theo thứ hạng thành tích. Thành tích của anh ấy chỉ có thể chọn những cái người khác không chọn thôi." Tân Tử Đan nhếch miệng, ánh mắt tỏ vẻ ghét bỏ: "Nơi anh ấy được phân đến tớ còn chưa nghe qua bao giờ, nếu tớ nhất quyết ở bên anh ấy, tương lai sẽ phải chờ đợi rất lâu."
"..."
"Tớ không muốn lãng phí thời gian quý giá nhất của mình chỉ để chờ đợi anh ta như vậy." Tân Tử Đan càng nghĩ càng thấy tức giận, nghĩ đến việc bị anh ta quấn lấy mấy ngày nay, cơn tức giận bỗng chốc bùng nổ đến đỉnh điểm, "Có phải anh ta quá ích kỷ hay không? Còn dám vác mặt đến đây làm lành với tớ".
Lâm Hề Trì không biết phải nói gì nên chỉ nói một câu.
"Có lẽ vì rất thích cậu, đừng giận nữa."
Tân Tử Đan uống một hớp nước, nguôi giận, giọng lại nhẹ nhàng, sau đó đề cập đến chuyện khác: "À, sao gần đây hình như không thấy cậu đi gặp Hứa Phóng."
Lâm Hề Trì mở miệng, vừa định nói gì đó.
Nhưng dường như Tân Tử Đan không có ý định hỏi cô, tựa như chỉ đang nói vu vơ, sau đó tiếp tục: "Đôi khi tớ khá ghen tị các cậu."
Sau hai năm đại học, ngoại hình của Tân Tử Đan đã thay đổi rất nhiều.
Không hướng nội như hồi mới đến, trở nên tự tin hơn, nói năng nhẹ nhàng, trang điểm tinh tế, tóc uốn xoăn lượn sóng, cơ thể luôn tỏa mùi thơm.
Rất quyến rũ.
Lâm Hề Trì gần như không thể nhớ được dáng vẻ hồi đó cô ấy xin lỗi mình.
"Nhưng dù có yêu đến mấy cũng chẳng ăn được." Tân Tử Đan cười: "Cậu tự suy xét kỹ đi. Yêu một quân nhân cũng giống như sống cuộc sống của góa phụ. Ở trong quân đội tám năm, hoặc là cậu đợi anh ta tám năm, sau đó kết hôn."
"Hoặc là kết hôn trong tám năm này, nhưng có ích gì? Cậu muốn kể cho anh ta nghe chuyện tồi tệ nào đó, nhưng lại không thể liên lạc được. Cậu có thai, anh tacũng không thể ở bên cạnh cậu. Có thể đến cả lúc cậu sinh con, ở cữ, cũng không thể về."
Tân Tử Đan mím môi chế giễu: "Tớ không chịu nổi."
Vì lời này của Tân Tử Đan mà Lâm Hề Trì đã gác lại rất nhiều bài tập, đến chỗ cũ trên thao trường đợi Hứa Phóng như thường lệ.
Cô ngồi trên khán đài của thao trường, hàng trên cùng.
Phía trước là nơi huấn luyện sinh viên quốc phòng.
Một nhóm nam sinh mặc đồng phục huấn luyện, chia thành ba nhóm, thực hiện các động tác gập bụng, squat và chống đẩy.
Hứa Phóng luôn là người chống đẩy phía cuối hàng, khoảng cách xa nhất so với khán đài.
Lâm Hề Trì đeo kính vào mới nhìn rõ anh đang ở đâu.
Lâm Hề Trì đến đây mà chưa nói trước với Hứa Phóng, lúc này không biết anh có nhìn thấy mình không, nếu anh rời đi trước, cô sẽ mượn cơ hội này đóng kịch một phen.
Để anh mang hai cái đùi gà đến dỗ cô.
Khoảng cách khá xa, Lâm Hề Trì không tiếp tục nhìn nữa, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Lúc nghe thấy hiệu lệnh giải tán, cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên tìm vị trí của Hứa Phóng. Có rất nhiều người, tất cả đều mặc quần áo giống nhau, đi tới đo lui, nhất thời Lâm Hề Trì không tìm thấy Hứa Phóng.
Tìm hồi lâu cũng không thấy, Lâm Hề Trì sợ anh bỏ đi thật nên đứng dậy lon ton chạy ra khỏi khán đài.
Cô lấy kính trong cặp ra, chưa kịp đeo vào thì đột nhiên có người kéo mũ cô từ đằng sau, không mạnh, nhưng do cô không đề phòng nên ngã về phía sau theo lực kéo.
Sau đó ngã vào một vòng tay rộng rãi quen thuộc.
Lâm Hề Trì ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt trầm tư của Hứa Phóng.
Lúc này anh đang vắt chiếc áo khoác màu đen trên khuỷu tay, mặc bộ đồ huấn luyện mùa hè và quần đùi lửng. Vì đang là mùa đông nên anh không ra nhiều mồ hôi, một vài giọt lấm tấm trượt xuống gò má.
Nhưng quần áo trên người vẫn ướt một nửa, đường như đang cực kỳ nóng.
Lâm Hề Trì đứng thẳng dậy, vô thức rút khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.
Hứa Phóng liếc một cái, không nhận, gập eo xuống, ghé sát mặt lại gần cô, trầm giọng hỏi: "Sao đến đây mà không nói cho tớ biết."
Lâm Hề Trì nhấc tay lau mồ hôi cho anh: "Sao cậu biết tớ ở đây."
"Không biết." Hứa Phóng nói khẽ, "Đến đây theo thói quen thôi."
"Ồ." Lâm Hề Trì không nói gì, cầm lấy áo khoác của anh, giục anh nhanh chóng mặc vào.
Thời tiết năm nay lạnh hơn những năm trước một chút, Lâm Hề Trì không hiểu sao anh lại có thể ăn mặc mỏng manh rồi dứng ở đây lâu như vậy, trông thật đáng sợ.
Hứa Phóng ngoan ngoãn mặc vào.
"Rắm Rắm, cậu có nghĩ sẽ giành được suất đó không?"
"Ừm."
"Khi đó cậu sẽ đến thành phố B học nghiên cứu sinh, trường quân đội sẽ quản thúc nghiêm ngặt hơn ở đây." Lâm Hề Trì mím môi, thì thào nói: "Tớ đã liên hệ với giao viên của tớ rồi, học kỳ sau cũng phải nộp đơn học lên nghiên cứu sinh, học ở trường chính."
Hứa Phóng nghiêng đầu nhìn cô, biết kế hoạch của cô từ lâu, nên không nói gì.
"Rắm Rắm." Lâm Hề Trì nhớ đến dáng vẻ khiêm tốn cầu xin với đôi mắt đỏ hoe của học trưởng kia, liền cảm thấy hơi khó chịu: "Tân Tử Đan chia tay học trưởng kia rồi, cậu ấy cảm thấy 8 năm kia quá dài, cảm thấy bản thân không đợi nổi."
Chắc chắn phải có lý do gì đó cô ấy mới đột nhiên đến đây tìm mình.
Hứa Phóng nắm tay cô, dần dần siết chặt, ánh mắt tối sầm lại, môi mím thành một đường.
"Thực ra, nếu nói như vậy thì rất dài, chúng ta mới!" Lâm Hề Trì đếm ngón tay, "Chúng ta quen nhau 20 năm, cậu muốn tớ đợi cậu 8 năm."
"..."
"Nhưng." Lâm Hề Trì ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cong thành hình lưỡi liền, cười híp mắt, bỗng quay ngoắt 180 độ, "Chúng ta phải sống lâu trăm tuổi."
"8 năm này qua đi, chúng ta sẽ 30 tuổi, còn có thể sống được 75."
"..."
"Nếu tính theo cách này, 8 năm này dường như chẳng thấm tháp là bao."
Hai người đã về đến ký túc xá.
Cơ thể căng cứng của Hứa Phóng đột nhiên thả lỏng, kéo cô vào lại gần một cái cây, một tay ôm gáy cô, tay còn lại nắm cằm cô, hôn mạnh lên.
Đầu lưỡi lạnh lẽo, dùng sức không hề kiềm chế, như thể đang trừng phạt.
Thật lâu sau, Hứa Phóng áp đầu cô vào trong ngực mình, áp má mình kề sát bên tai cô, ngữ khí nóng nảy khiến người ta rùng mình một cái, khàn giọng nói: "ahihi."
Anh hạ giọng, nói từng chữ một: "Mẹ nó dọa chết ông."
Lâm Hề Trì hồi thần, giãy dụa trong lòng anh: "Tớ chưa nói xong!"
"..."
"Cô ấy còn nói tương lai chúng ta sẽ kết hôn, có thể khi tớ mang thai, cậu lại phải ở trong quân đội. Tớ sinh con, cậu cũng ở trong quân đội, tháng tớ ở cữ, cậu cũng không thể về."
"..."
Lâm Hề Trì bóp mặt anh điên cuồng giày xéo: "Cậu nghĩ hay lắm!"
Hứa Phóng không hiểu ra làm sao: "Tớ nghĩ cái gì."
"Vì cô ấy đã nói như vậy, nên trước năm 30 tuổi chúng ta đừng có con."
Đang nói về chủ đề này, lại bỗng chuyển sang nói về tương lai của bọn họ, khiến tâm trạng Hứa Phóng đột nhiên trở nên rất tốt.
"Vậy thì không sinh."
Lâm Hề Trì gật đầu, tuy rằng chuyện chưa đến đâu với đâu, nhưng cô đã lo nghĩ rất xa rồi: "Sau này nếu như tớ có thai, nhất định cậu phải ở bên cạnh tớ --"
Yết hầu của Hứa Phóng lăn nhẹ, cọ cọ đầu ngón tay lên má cô, mỉm cười.
Chỉ mới tưởng tượng đến viễn cảnh ấy thôi mà đã khiến người ta khao khát muốn điên lên.
Cực kỳ trông đợi ngày đó sẽ đến.
Chưa đợi anh đáp lại, Lâm Hề Trì đã nghiêm túc nói tiếp: "Sau đó phải hầu tớ như bố đẻ đấy."
* * *
PS: Haiz, stress quá!
Đời là bể khổ, làm sao để qua được bể khổ mà không qua đời đây..