Chương 38

chương 38.

Vì lời nói này của anh mà bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch ái muội.

Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, lời nói mập mờ của thiếu niên ngồi đối diện cô, tất cả đan xen lại với nhau bỗng khiến bầu không khí trở nên ấm áp một cách khó tin.

Nhưng nó cũng tràn ngập cảm giác áp bách dữ dội, khiến Lâm Hề Trì dường như không thể thở nỗi.

Đầu óc cô trống rỗng một lúc, Lâm Hề Trì thậm chí còn cảm thấy biết ơn Hứa Phóng vì vừa rồi đã kéo khóa áo khoác lên đầu cô. Cho dù lớp màng chắn này vô tình ngăn cách Lâm Hề Trì với không khí bên ngoài, nhưng cô lại cảm thấy hô hấp của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lâm Hề Trì không biết trả lời anh thế nào.

Cô cảm thấy mình có thể nói dối cho qua chuyện, có thể tùy ý nói vài lời phản bác lại Hứa Phóng, để anh không bao giờ có ý nghĩ như vậy nữa.

Bằng cách đó, có lẽ cô sẽ thoát khỏi cục diện dối rắm này, sẽ có thể giải quyết tình cảnh khiến bản thân cảm thấy lúng túng ngượng ngùng.

Chỉ cần cô cười cười, dùng thái độ trêu đùa nói với anh 'cậu nghĩ đi đâu thế', thì mối quan hệ của họ sẽ lập tức khôi phục lại nguyên trạng. Có thể sẽ có một chút thay đổi nhỏ, nhưng theo thời gian, chắc chắn sẽ trở về lại như trước đây.

Cứ làm vậy đi.

Phải chắc chắn anh cũng thích mình mới có thể thổ lộ.

Phải như vậy mới được.

Nếu không, ngay cả bạn bè bọn họ cũng không thể làm nữa.

Lâm Hề Trì nghiến răng, vươn tay kéo khóa áo xuống, vẻ mặt như thể sắp xông pha ra chiến trường, dũng cảm không hề nao núng. Cô kéo khóa đến chóp mũi, lộ ra đôi mắt đen nhánh.

Tình cờ chạm phải tầm mắt anh.

Như thể trong khoảng thời gian cô im lặng, anh vẫn nhìn cô chằm chằm như vậy, không hề rời mắt. Dường như đang muốn phân tích thấu triệt nội tâm của cô qua lớp vải đó, muốn biết rốt cuộc cô suy nghĩ như thế nào.

Đôi mắt anh sâu thẳm, điềm tĩnh, phản chiếu ánh nến trước mặt. Ánh sáng rất yếu, tựa như chỉ cần cô đưa tay vẫy nhẹ, hoặc tùy tiện bật hơi nói vài câu là sẽ dập tắt ngay lập tức, đồng lúc biến căn phòng đen kịt trở lại.

Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Lâm Hề Trì không thể nói ra những lời mà mình đã chuẩn bị, cô cúi đầu, tránh tầm mắt anh. Tình cờ thấy ngọn nến trên chiếc bánh đã cháy gần hết, cô yếu ớt mở miệng, cố tình chuyển chủ đề: "Mau ước đi.."

Phản ứng của cô dường như đã cho anh câu trả lời.

Lông mi Hứa Phóng rũ xuống, khẽ run. Anh dùng đầu lưỡi liếʍ khóe môi, cười tự giễu một tiếng, giọng nói chậm rãi từ tốn lại có phần hơi ngây ngẩn: "Ước à --"

Anh ngừng lại vài giây, hắng giọng, như thể đã điều chỉnh xong cảm xúc, ngữ điệu lại quay về vẻ uể oải bất cần ngày thường: "Quên những gì tớ vừa nói rồi à?"

"..."

Dường như, hàm ý câu này đang cho cô một bậc thang leo xuống.

Rõ ràng cô phải thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng phải cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi tình cảnh túng quẫn này. Nhưng cô chỉ cảm thấy sự việc phát triển theo chiều hướng như vậy có vẻ không tốt lắm, hoàn toàn không khiến cô cảm thấy ổn hơn một chút nào.

Mặc dù trên mặt Hứa Phóng không thể hiện cảm xúc gì, nhưng có vẻ anh đang rất không vui.

Lâm Hề Trì không biết sự khó chịu này của mình xuất phát từ đâu, nhưng cảm xúc của Hứa Phóng tệ như vậy cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, khiến cô cảm thấy hai mắt bỏng rát, sống mũi chua sót.

Nói xong, Hứa Phóng ngồi thẳng người, mặt không chút biểu cảm, thản nhiên nói: "Chậc chậc, mấy trăm năm rồi không thổi nến.." Anh cúi đầu, làm động tác thổi nến.

Cùng lúc đó, Lâm Hề Trì mím môi, cảm giác được hai tay mình căng thẳng đến mức cứng đờ, cô hít sâu một hơi, kéo khóa áo ra, thổi tắt ngọn nến trước anh một bước.

Sau hành động này, ký túc xá lập tức chìm trong bóng tối.

Hoàn toàn không ngờ được rằng cô sẽ cư xử như vậy, Hứa Phóng có chút giật mình, cả người bất động tại chỗ, vài giây sau mới cau mày hỏi: "Cậu làm gì đó?"

"Ồ." Lâm Hề Trì cũng sửng sốt, chậm rãi thu mình lại, thì thào: "Thì.. nguyện vọng mà cậu vừa ước.. là cái gì, tớ đang cân nhắc không biết có thể giúp cậu thực hiện được hay không.."

Trong căn phòng u ám, bầu không khí bỗng chốc đặc quánh lại bởi những lời cô vừa nói. Bên tai Lâm Hề Trì một mảnh tĩnh lặng, đủ để cô nghe thấy rõ tiếng tim mình đập loạn xạ, cảm giác choáng váng chênh vênh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Thình thịch.

Thình thịch.. Thình Thịch.

Cô không thể đoán được cảm xúc của Hứa Phóng, cũng không biết liệu anh có hiểu được hàm ý trong lời nói của mình hay không.

Lâm Hề Trì chỉ có thể chờ đợi câu trả lời của anh. Trong không gian tối như vậy, hi vọng anh có thể chủ động thắp cho cô một ngọn hải đăng.

Không biết thời khắc này đã kéo dài bao lâu.

Lâm Hề Trì hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ, cô cảm thấy dường như chỉ mới vừa qua mấy giây, nhưng cũng tựa như đã kéo dài cả một đêm.

Bỗng bên tai vang lên tiếng kéo lê bén nhọn, chiếc bàn ngăn cách giữa hai người bị kéo ra.

Giây tiếp theo, Hứa Phóng đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng, dùng sức vô cùng mạnh, tựa như không hề kiềm chế sức lực một chút nào, cùng với hơi thở gấp gáp, liều mạng ôm cô vào lòng.

Lâm Hề Trì nghe thấy một âm thanh khác từ l*иg ngực anh truyền tới, giống như tiếng nhịp tim đập của sấm chớp.

"Mẹ nó."

Cô nghe thấy anh thấp giọng chửi thề, sau đó tựa như thở phào một hơi, cúi đầu ghé vào tai cô nói, hơi thở ấm áp, từng từng từng chút nhuộm hồng vành tai cô.

"Nghĩ đến chuyện này lâu chưa?"

Lâm Hề Trì áp mặt vào ngực Hứa Phóng, vì hành động này của anh mà cô thậm chí còn không biết nên đặt tay ở đâu, giọng nói ỉu xìu, có chút cà lăm vì không biết phải làm sao: "Cũng, cũng không lâu lắm.."

Sau khi nói xong, cô dừng lại một lúc rồi bổ sung thêm: "Tớ hơi lo lắng."

"Hồi hộp không?" Yết hầu của Hứa Phóng trượt lên trượt xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm vành mũ, kéo xuống: "Đã nghĩ được nên trả lời thế nào chưa?"

Trong chốc lát, đầu Lâm Hề Trì hoàn toàn lộ ra ngoài, tóc tai trở nên rối bù, bị anh dùng một tay đè lại. Cô giả chết làm ổ trong lòng anh, như thể không nghe thấy gì, không nói câu nào.

"Không cần nghĩ nữa." Hứa Phóng không kiên nhẫn, tay hơi cùng lực nâng đầu cô lên. Đột nhiên có người đi ngang qua cửa bên ngoài ký túc xá, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang sáng lên, vừa vặn giúp anh nhìn rõ mặt cô, nhẹ giọng nói: "Tớ đổi nguyện vọng khác."

Lâm Hề Trì đờ đẫn đáp: ".. Hả."

"Nến bị cậu thổi mất rồi, tớ rất không vui." Hứa Phóng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, từng chút từng chút sáp lại gần cô, vẻ mặt vừa đoan trang vừa chính trực: "Vậy nên phải đền cho tớ một cô bạn gái."

Lâm Hề Trì cảm thấy cả người mềm nhũn, ngây người nhìn anh, cả khuôn mặt gần như bốc khói.

"..."

Hứa Phóng nhìn vẻ mặt cô, tựa như rất vui vẻ. Nhất thời, khoảng cách giữa hai người trở nên vô cùng gần: "Người nào giống cậu ấy, tớ rất thích."

"..."

"Cậu nói thử xem có được không." Môi Hứa Phóng gần như chạm vào môi cô, hạ giọng, ngữ điệu còn có chút dỗ dành: "Cậu không nhận ra sao? Tớ rất thích cậu-"

Như bị bỏ bùa mê, lại như thể đang đi theo tiếng gọi nội tâm mình, Lâm Hề Trì siết chặt nắm tay, nhướng mi, nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ nói: "Cậu có thích kiểu người như --"

Cô dừng lại, giọng nói yếu ớt: "Nguyện vọng này, hình như tớ có thể giúp cậu hiện thực được."

Vừa dứt câu, cô cảm thấy hô hấp của Hứa Phóng như ngừng lại, mãi lâu sau anh mới bật cười, sau đó tiếp tục sáp tới gần cô. Lâm Hề Trì cảm thấy tất cả giác quan của mình đều nằm dưới sự điều khiển của Hứa Phóng.

Xung quanh tràn ngập khí tức của anh, mạnh mẽ và quyến rũ hơn bất kỳ hơi thở nào trước đó. Khoảng cách này, chỉ cần cô hơi ngẩng đầu lên, chỉ cần anh lại cúi đầu xuống.

Chỉ một giây nữa thôi..

*

Có điều, không có giây tiếp theo.

Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, theo đó là giọng lo lắng của một vài nam sinh, dồn dập như thể vừa mới chạy vội về, còn thở hổn hển: "Mẹ nó, hôm qua vừa kiểm tra vệ sinh sao hôm nay còn kiểm tra nữa."

"Phải đấy, không biết Hứa Phóng đã dậy chưa, nhắn tin cả buổi mà không thấy trả lời!"

Đèn trong ký túc xá sáng lên.

Nhịp thở của Lâm Hề Trì lập tức ngưng trệ, vội vàng đẩy Hứa Phóng ra, vờ như chưa có chuyện gì, lập tức xoay người sang một bên, bình tĩnh rút nến trên bánh ra. Cô quay lưng về phía ba nam sinh kia, mím môi, bên tai nghe thấy tiếng Hứa Phóng bực bội nhỏ giọng chửi thề.

"Mẹ nó."

"..."

Cùng lúc đó đèn bật sáng, ba chàng trai nhận thấy bầu không khí mờ ám giữa hai người, bao gồm cả ánh mắt của lạnh tới 0 độ của Hứa Phóng. Bọn họ lập tức ngậm miệng, rất tự giác cúi thấp đầu đi ra ngoài, còn tri kỷ đến mức đóng cửa lại giúp hai người.

Ký túc xá an tĩnh tĩnh trở lại.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa ký túc xá lại được mở ra, Dư Tông thò đầu nào, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đồng chí, mày nhanh lên chút, lãnh đạo sắp tới kiểm tra vệ sinh rồi --"

"Cút."

Bang một tiếng, cửa phòng lại đóng lại.

Hứa Phóng không rề rà nữa, cùng phụ cô rút nến trên bánh sinh nhật, rồi đặt vào trong hộp bánh. Xong xuôi, anh đứng dậy, nắm cổ tay Lâm Hề Trì kéo cô đứng dậy.

"Đi thôi."

Ngay khi Lâm Hề Trì đứng dậy, anh nhét hộp bánh vào lòng cô. Lâm Hề Trì ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh khẽ đưa tay vén tóc cô, sau đó mới cầm hộp bánh trong tay cô, kéo cổ tay cô ra ngoài.

Đẩy cửa ra thì thấy 3 người bạn cùng phòng anh đang tựa vào lan can hành lang. Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người đồng thời nhìn sang, ánh mắt trông cực kỳ ái muội.

"Tối muộn mới về."

Sau khi để lại câu này, Hứa Phóng kéo Lâm Hề Trì xuống lầu, mặt không đổi sắc.

Hai người một trước một sau bước đi, Lâm Hề Trì chớp mắt hỏi: "Còn phải kiểm tra vệ sinh mà, cậu có muốn về thu dọn đồ đạc không."

"Không sao, bọn họ sẽ làm."

Sau khi rời khỏi ký túc xá, không ai nói thêm câu nào nữa, suốt đoạn đường sau đó đều duy trì trạng thái im lặng.

Mối quan hệ của hai người bất ngờ tiến thêm một bước ngoài dự liệu, khiến Lâm Hề Trì cảm thấy không thực, cũng có chút không được tự nhiên, nhưng cảm giác hoan hỉ và ngọt ngào tràn ngập cõi lòng vẫn chiếm ưu thế hơn nhiều.

Hứa Phóng kéo cô vào một quán cà phê trong khuôn viên trường, sau đó tìm một ghế trống ngồi xuống.

Vì đã tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân trên đường đi nên hiện tại Lâm Hề Trì đã hoàn toàn không còn quá ngượng ngùng và mất tự nhiên vừa rồi, cô nhanh chóng quay lại bản tính vốn có, cười híp mắt nói với Hứa Phóng: "Rắm Rắm, tớ nói cậu nghe, cái bánh gato này tớ mua hết 200 tệ đó! Còn đôi giày giá hơn 1 nghìn 8 lận.."

Vẫn nhiều lời như thường, thái độ đối đãi với anh cũng giống như mọi khi.

Hứa Phóng liếc cô một cái, anh cảm thấy phản ứng của cô có vẻ không đúng lắm, trong lòng có chút bất an. Nhưng anh không nói gì, sau đó cũng giống như ngày thường, yên lặng nghe cô nói sau đó đáp lại cô một câu.

Ăn bánh ngọt xong, Hứa Phóng tiễn Lâm Hề Trì về ký túc xá, nhìn nụ cười ngây ngốc của Lâm Hề Trì, lông mày anh đột nhiên cau lại, tựa hồ không kìm lòng được, cứng rắn nói: "Đừng quên."

Nghe vậy, Lâm Hề Trì đang định nói tạm biệt với Hứa Phóng thì sững người một lúc, nhưng vẫn chưa ngộ ra ý anh: "Hả?"

Hứa Phóng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lộ ra vài phần mất tự nhiên.

"Cậu có bạn trai rồi."